Yêu em đến tận thiên đường
Chương 32 : kết bạn.
Trong phòng Cố Vân đang nóng lòng thúc giục, khiến thợ trang điểm lúc làm xong hoàn chỉnh vẫn cực kì lo lắng, đứng một bên mà chỉ sợ khách hàng không hài lòng.
Cố Vân mặc một chiếc váy màu trắng liền thân dài tới gối, bên hông có nếp uốn kết lại hình bông hoa, trên cổ được tô điểm bằng chiếc vòng kết từ những viên đá màu trắng bạc và màu vàng, chân đi đôi giày cao gót năm phân màu vàng nhạt, trên tay cầm chiếc ví mạ vàng kiểu cổ điển, một nửa mái tóc dài được búi lên, đối với người ít đi ra ngoài như Cố Vân thì đây được gọi là ăn mặc lộng lẫy rồi.
“Trông được chứ anh?” So với thợ trang điểm đứng một bên, Cố Vân còn khẩn trương hơn, ánh mắt xấu hổ nhìn chăm chú Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu nhìn Cố Vân trước mặt đã biến thành cô gái nhỏ xinh xắn nhanh nhẹn, đồ trang sức trang nhã phù hợp, cử chỉ hơi lộ ra khẩn trương xấu hổ, chợt thấy cảm xúc kì lạ quanh quẩn trong lòng, mím môi cười nói: “Đẹp, rất đẹp…”
Nghe thấy người trong lòng khen ngợi, dù là lời nói bình thường nhưng cũng khiến lòng người xao xuyến, Cố Vân tim đập như hươu chạy, xấu hổ càng nhiều, mặt nhăn nhó phụng phịu đi vài bước đến bên cạnh anh, cúi đầu nhìn tay anh ấy.
Lâm tiếu xem nàng đến gần, vẫn liên tục cúi thấp đầu, tưởng ngượng ngùng, dắt tay nàng khi ý cười lớn hơn nữa, thẳng đến ra khỏi phòng cũng chưa dừng cười.
Lâm Tiêu thấy cô đến gần, nhìn cô liên tục cúi thấp đầu, nghĩ cô đang thẹn thùng, vừa cười to vừa nắm tay, đến lúc ra khỏi phòng cũng chưa dừng cười.
Nguyên Chấn Thiên đứng ngoài cửa bị dọa cho hết hồn, không thể không dùng ánh mắt khác đánh giá vị chị dâu mới nhậm chức này, ngoài tiền nhiều thật không thể nhìn ra có chút gì đặc biệt. Thế mà sao hai người lại phát triển nhanh như vậy.
Lái xe cho mấy người vẫn là Lão Thất, trước sau ba chiếc xe, chạy tới địa điểm đã hẹn là cao ốc trung tâm thành phố.
Người bọn họ muốn gặp – Hướng Dương, là người gốc Thủ đô, lúc học đại học chọn học ở thành phố S, là người đồng giới, đống nghiệp với Lâm Tiêu, cùng nhau lăn lộn bốn năm đại học, khỏi phải nói hai người hiểu nhau đến mức nào. Mãi đến lúc tốt nghiệp đại học, Nguyên Chấn Thiên từ nước ngoài trở về, nhờ Lâm Tiêu hai người này mới biết nhau. Lúc trước Nguyên Chấn Thiên muốn đến thủ đô tìm chú nhỏ, Hướng Dương không nói hai lời, nhận việc này về phần mình, người kia ở ẩn, nhưng cậu ta vẫn có cách để hắn cùng chú nhỏ có được liên lạc với nhau. Tới lúc đó bọn họ mới biết người ta ít nhất cũng là thái tử gia ở đất thủ đô, nhưng lại chịu lẫn lộn chung với bọn họ.
Bởi vì trong nhà có chuyện, cậu ta không tiếp tục ở lại thành phố S, tốt nghiệp chưa bao lâu đã phải trở về thủ đô, nhưng vẫn thường xuyên gọi điện, nói chuyện công việc hoặc ôn lại tình cảm, vô số lần lôi kéo bọn họ lên miền Bắc, đáng tiếc phần vì công ty mới mở quá nhiều chuyện, phần vì chú nhỏ cảnh cáo, đến giờ họ vẫn chưa được gặp nhau ở thủ đô này.
Trên đường cậu ta gọi điện cũng là trùng hợp, Hướng Dương vừa nghe Lâm Tiêu đang ở thủ đô thì tức giận muốn té ngửa. Đến đây cũng không thèm báo một tiếng, có phải không xem cậu ta là bạn hay không, Lâm Tiêu nghe vậy liền hẹn buổi tối gặp mặt liên hoan, Hướng Dương muốn cho bọn họ thấy phồn hoa náo nhiệt ở đất này, nên lập tức đặt bàn tiệc tối ở tòa nhà cao nhất thuộc trung tâm thành phố, vừa ăn vừa ngắm cuộc sống về đêm ở đây.
Xe đi trên đường lớn tấp nập, hai bên đèn neon sáng rực, hóa thành vầng sáng bao quanh thành phố, mê hoặc mắt người nhìn. Cố Vân ngồi yên lặng, thỉnh thoảng nhìn lén người bên cạnh một cái, lại cúi đầu thấy tay anh vẫn không buông tay mình ra, xấu hổ không thôi. Toàn bộ bên trong xe vô hình được nhuộm một làn không khí lạ kì, cứ như ngày xuân hoa đào nở rộ.
Lão Thất mấy lần cứ nhìn chỗ ngồi phía sau qua kính chiếu hậu, mãi đến lúc Lâm Tiêu nhìn thẳng hắn, Lão Thất không tránh không né gật đầu chào.
Lâm Tiêu quay đầu nhìn Cố Vân đang cúi đầu nghịch tay hắn, cuối cùng không biết làm sao, đưa tay chỉnh lại búi tóc cho cô.
Cao ốc số 1 thủ đô, tầng năm trở xuống đều là các cửa hàng thương mại, các nhãn hiệu lớn thế giới đều có showroom ở đây, là nơi thành phần thượng lưu tìm kiếm đồ mình yêu thích, từ tầng năm trở đi đều được thiết kế bởi các nhà thiết kế nổi tiếng, còn là thiết kế độc quyền, người chịu bỏ chi phí vào đây đều thuộc hạng bất phàm, ra vào đều là những người thuộc gia tộc có bề thế, bởi thế mới có câu vật họp theo loài. Thang máy chạy thẳng trực tiếp lên tầng cao nhất của tòa nhà.
Cố Vân và Lâm Tiêu vào đến phòng ăn. Nhà hàng ở thủ đô có khác, lộng lẫy sang trọng, phong cảnh bên ngoài tuyệt đẹp, cảnh trí bày bố bên trong cũng thuộc hạng nhất, đồ ăn đắt đỏ, muốn ăn phải đặt bàn trước tận một tháng, thế nên người lui tới đều thuộc dạng cực giàu có, đây đúng là nơi tốt nhất để thể hiện thân phận mình.
Lúc vào thang máy, do thang máy hạ tốc độ hơi nhanh, lỗ tai Cố Vân không tránh được hơi bị căng ra, Lâm Tiêu ôm nửa người cô, ngón tay đè lên huyện gần lỗ tai nhẹ nhàng mát xa giúp cô.
Cố Vân đơn giản ghé vào trong lòng anh, hai tay vòng quanh hông, ngửi thấy mùi hương chỉ có ở trên cơ thể anh, từ trái tim đến thân thể đều cảm thấy mãn nguyện.
Đợi cho cửa thang máy mở, hai người vẫn ôm nhau, dựa vào nhau đi ở hành lang trải thảm bên ngoài, Lâm Tiêu ôm vai cô. Cố Vân như chim nhỏ nép vào lòng bạn trai, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào ai thấy đều nhìn ra đây đúng là một đôi trẻ đang lúc mới yêu đương.
Trong phòng ăn có một cái bục cao nửa mét, trên đặt một chiếc đàn dương cầm màu trắng, đang có người đánh đàn ở đó, toàn bộ mọi người trong phòng đều được thưởng thức ẩm thực trong tiếng nhạc nhẹ nhàng.
Bàn ăn đều được thiết kế đặt cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời gần ngay trước mắt, cúi đầu thấy những ánh đèn thành phố nối nhau như dòng song ánh sáng, phong cảnh quả thật quá tuyệt vời.
Lâm Tiêu nâng tay chào hỏi cùng người ở phía xa xa, sau đó mang theo Cố Vân tới chỗ đó.
Hướng Dương đặt bàn dài tám người ăn, chỗ ngồi đã có hai nam hai nữ, nhìn thấy họ đến đây, chỉ có Hướng Dương cùng bạn gái bên người cậu đứng lên tiếp đón, hai người khác, cậu con trai lớn hơn có khuôn mặt dễ thương, còn cô gái có mái tóc dài xoăn đen như mực, mang khuôn mặt bé bé xinh xinh, đủ thấy sau này chắc chắn là mỹ nhân, mặc quần lụa mỏng rất đáng yêu, nhìn qua trông cứ như búp bê vậy. Ngẩng đầu nhìn bọn họ liếc mắt một cái, cậu trai bĩu môi, lại cúi xuống chỉ cô gái cách chơi trò chơi trong điện thoại.
Hướng Dương ôm chặt Lâm Tiêu, nắm tay đấm vào ngực anh một phát: “Cậu tên nhóc này, Từ thành phố S đến thủ đô cũng không nói một tiếng, tớ bị cậu ghét rồi hả. Ơ, tên nhóc con họ Nguyên đâu?”
“Lúc cậu ta xuống xe, trốn đi hút điếu thuốc, lát cậu ta sẽ đến đây.” Lâm Tiêu giải thích, sau đó nhẹ nhàng đẩy Cố Vân: “Bạn gái của mình, Cố Vân, đây là Hướng Dương”.
Ban đầu Hướng Dương cũng không phải là không chú ý đến Cố Vân, chỉ nghĩ bạn nữ đi cùng Lâm Tiêu, người có tiền kèm cặp thêm bạn nữ là rất bình thường, tuy rằng Lâm Tiêu khoản này rất kém nhưng bỗng nhiên mang đến cũng không gây bất ngờ, ai mà nghĩ tới người ta hóa ra là bạn gái chính quy thật, thân là bạn tốt của Lâm Tiêu, chuyện tốt xấu gì cũng biết, Hướng Dương cũng phải thốt ra ngạc nhiên: “Vậy Duẫn Nhi đâu, cậu cùng cô ta chia tay rồi à”. Nói ra miệng xong mới thấy không xong, trước mặt bạn gái đương nhiệm lại hỏi chuyện bạn gái cũ, đúng là đầu bị lừa đá rồi, làm cho vị hôn thê đứng phía sau kéo kéo tay áo của cậu ta, xấu hổ cười với Cố Vân.
Cố Vân nhìn về phía Lâm Tiêu, cô không thèm để ý đến Hạ Duẫn Nhi, nhưng lại để tâm xem anh sẽ ứng phó thế nào.
Chỉ thấy Lâm Tiêu nhíu mày, hỏi lại: “Bọn tớ lúc nào yêu nhau? Từ bao giờ?”
Hướng Dương im lặng, nghĩ kĩ một hồi mới thấy đúng là không có, đều là bọn họ tự cho là đúng, không ai dám hỏi Lâm Tiêu, Hạ Duẫn Nhi thì chưa bao giờ phủ nhận, đây đúng là hiểu lầm lớn. Mặt cậu ta liền đen lại, xin lỗi Cố Vân: “Cố, à Cố Vân phải không, ngại quá, cô xem cái miệng tôi…” Nói xong giả bộ tát cái.
Cố Vân nhìn hắn muốn tự trách, một câu khách sáo cũng không nói, cũng không ngại ngùng nữa. Người bên ngoài nhìn vào lại cảm thấy người này có chút cao ngạo, hoặc là không hiểu chuyện.
Hướng Dương xấu hổ, em gái trông thuần khiết trước mắt này, cùng Hạ Duẫn Nhi khéo léo đúng là hai người hai tính cách khác nhau hoàn toàn.
“Được rồi, mọi người nhanh ngồi xuống đi”. Vị hôn thê của Hướng Dương nhanh chóng giải hòa, để Lâm Tiêu ngồi đối diện bọn họ.
Từ đầu đến cuối, hai người kia ngồi một chỗ kia đầu cũng không ngẩng, chăm chú chơi trò chơi, kì lạ là Hướng Dương cũng không giới thiệu, cứ coi như đó là chuyện đương nhiên vậy.
Cố Vân mới ngồi xuống thì Nguyên Chấn Thiên đã tới rồi, chân dài thẳng tắp mặc quần bò phá cách, trên mặc áo sặc sỡ, bên ngoài khoác chiếc áo da màu đen tùy ý, mười phần trông như du côn, hoàn toàn triển lộ phong cách nam sinh hư hỏng đang lưu hành. Vừa bước vào đã khiến nhiều cô gái trẻ tuổi chú ý, đến cả cô bé baby lúc bọn Lâm Tiêu bước vào đuôi mắt cũng không liếc, nhìn thấy Nguyên Chấn Thiên đi tới mắt liền nhìn chăm chú, làm cho cậu bé bên cạnh giận dỗi không ngừng.
Nguyên Chấn Thiên đặt mông ngồi xuống cạnh Cố Vân, thấy người trên bàn đều nhìn cậu ta, lập tức tươi cười nhìn chủ nhà Hướng Dương nói: “Sao vậy, bảo chúng tôi đến đây chỉ để nhìn nhau không cho ăn cơm hở?”
Hướng Dương phớt lờ, trêu chọc lại: “Tớ nói này tiểu Nguyên tử, cậu xem đến Lâm Tiêu cũng mang bạn gái, cậu còn như thế không thấy phí gương mặt này à?”
Nguyên Chấn Thiên đang cầm ly thủy tinh uống nước, thiếu chút sặc chết, giẫn dữ kêu gào: “Cậu bảo cái gì, ôi chao, tớ nói Hoa Hướng Dương, phụ nữ của ông đây xếp hàng dài một đống, tớ nói một câu là ngã đổ hết, như thế mới không phí gương mặt cha mẹ ban cho.”
Hai người đấu khẩu với nhau đã quen, Lâm Tiêu thay Cố Vân trải khăn ăn, xem mấy người này nói như gió thoảng qua tai, đầu cũng không thèm ngẩng lên, cậu trai kia nghe xong thì tinh thần tỏa sáng, muốn tìm baby cô nương phát biểu ý kiến, nhưng mà con gái nhà người ta hiện tại ngồi rất nghiêm chỉnh, lễ nghi mười phần thục nữ, không thèm để ý đến cậu ta.
Mấy người an tĩnh dùng cơm, tâm trí Cố Vân đều đặt trên người Lâm Tiêu, anh cũng tự động chiếu cố cô, giữa hai người ăn ý hài hòa, hai mắt Hướng Dương nhìn chăm chăm, không tìm được đáp án trên người nhân vật chính liền chuyển mắt đánh ý sang Nguyên Chấn Thiên, nhưng Nguyên Chấn Thiên cũng lần đầu trông thấy chuyện này, không sớm hơn được cậu ta bao lâu, chỉ có thể giả vờ cao thâm, làm Hướng Dương tò mò muốn chết.
Kết thúc bữa ăn chính, đến món điểm tâm ngọt, Lâm Tiêu nhớ tới lần trước Cố Vân rất thích đồ uống lạnh, nên cũng để một ly trước mặt cô.
Cố Vân nhìn một lúc lâu, muốn uống lại không dám, ngẩn người một lúc. Lâm Tiêu nhẹ giọng hỏi: “Không thích loại này vậy đổi loại khác.”
“ Không sao”. Cố Vân có chút xấu hổ, bẽn lẽn giải thích: “Dạ dày em không tốt, không được ăn quá lạnh.”
“Vậy, vậy lần trước em trở về, không có chuyện gì chứ?”
“Không sao đâu, trong nhà có bác sĩ, uống thuốc là được rồi.”
“Còn phải tìm bác sĩ đến, vậy không thể uống nữa, có cái gì kiêng kị em nói cho anh biết, anh sẽ chú ý thay em”.
Cố Vân đỏ mặt, cô phải kiêng cái gì, người trong nhà đều biết rõ, chỉ có cô là mơ mơ màng màng, chỉ có thể vâng dạ trả lời: “Ừ, trở về sẽ nói cho anh biết”.
“Ôi chà, sao lại không thích uống nước trái cây, vậy đổi thành một phần kem sữa tươi thì thế nào, con gái đều thích ăn cái này.” Hướng Dương ngồi đối diện nhiệt tình đề nghị.
“Không cần, cô ấy không được ăn đồ lạnh”. Lâm Tiêu thay cô từ chối.
“À, thì ra là vậy”. Hướng Dương cười xấu xa, tự cho mình hiểu biết: “Không thể động đến vậy ăn bánh ngọt đi, bánh ở đây ngọt mà không ngấy ngon tuyệt, đúng không?” Nói xong liền chọt chọt vị hôn thê.
“Đúng vậy, bánh trà xanh ở đây ăn ngon nhất, cô nếm thử nhé?” Vị hôn thê của Hướng Dương nhanh chóng đề cử.
Miếng bánh trà xanh vừa vặn lại đặt trước mặt Nguyên Chấn Thiên, cậu ta không nói hai lời đứng dậy cầm tới, khi đặt xuống còn khẽ liếc mắt nhìn Cố Vân một cái.
Cố Vân thấy Nguyên Chấn Thiên vẫn liên tục tạo ấn tượng tốt, trông thấy cậu ta liếc qua, còn khách khí nói một tiếng: “Cám ơn”.
Nguyên Chấn Thiên được sủng mà kinh, khoát tay lia lịa nói: “Không cần không cần.” Sau khi ngồi xuống thật xem thường bản thân vừa rồi cứ như người hầu nhỏ lấy lòng nữ vương, nhưng ngẩng đầu thấy Cố Vân đang ăn bánh trà xanh, không hiểu sao lại nhẹ nhàng thở ra.
Hướng Dương nhìn một loạt hành vi của cậu ta, sợ đến ngây người, nhịn không được mở miệng: “Ê này, tớ bảo…”
Nguyên Chấn Thiên chặn miệng cậu ta ngay lập tức: “Nói gì, ăn đồ của cậu đi”.
Hướng Dương bị chặn nín thở, nhịn một chút, nghĩ đến chuyện quan trọng chưa nói, liếc mắt nhìn Nguyên Chấn Thiên, sau đó nói chuyện với Lâm Tiêu: “Mình vốn có chuyện muốn tìm cậu, không nghĩ đến vừa vặn cậu đến thủ đô, vậy thì quá tốt”.
“Cậu nói đi”.
"Đây là ta biểu đệ hướng tiểu Đông." Hướng dương nhìn về phía cái kia mặt oa oa nam hài, cậu trai kia nghe thấy biểu ca đang gọi tên hắn, ngẩng đầu chỉ là tùy ý nhìn Lâm tiếu liếc mắt một cái, cho dù gặp qua, này ngạo mạn dạng nhưng là sâu tận xương tủy.
“Đây là em họ mình Hướng Tiểu Đông.” Hướng Dương nhìn về cậu con trai có khuôn mặt dễ thương, cậu bé kia thấy anh họ gọi mình, chỉ ngẩng đầu tùy tiện liếc Lâm Tiêu, cho dù đã gặp qua nhưng đúng là vẫn kiêu ngạo đến tận xương.
Hướng Dương xấu hổ cười cười với Lâm Tiêu, giải thích: “Người lớn trong nhà cũng lo lắng, cậu ta không thường xuyên ra ngoài lắm, hai ngày nữa nó muốn đi thành phố S một chuyến, trong nhà biết mình từng đi học ở thành phố S, nên muốn mình đi theo quản nó, công ty mình hai ngày nay lại vừa nhận một hạng mục quan trọng, không phân thân ra được, cậu xem…”
“Mình hiểu rồi, đến đó cứ nói với mình một tiếng, sẽ an bài tốt, cậu yên tâm.” Lâm Tiêu không do dự gật đầu, coi như tiếp đãi khách hộ bạn, không có gì khó khăn.
"Chúng ta muốn ở tại Vân Lam Tông hoàn cầu." Nam hài lần đầu ra tiếng, dây thanh oa oa, hiển nhiên vừa vặn đến đổi giọng kỳ. Bên cạnh cô gái nghe nam hài mở miệng, cũng là vẻ mặt vẻ hưng phấn.
“Chúng tối muốn ở tại Vân Lam hoàn cầu”. Cậu con trai lần đầu mở miệng, giọng nói quạc quạc, hiển nhiên là đang đến thời kì vỡ giọng. Cố gái bên cạnh nghe cậu ta mở miệng, vẻ mặt tràn ngập hưng phấn.
Nguyên Chấn Thiên ngồi cùng bàn chợt ngẩng đầu, người này ở đâu đến thế, để cho hắn ở Vân Lam hoàn cầu thì có gì đâu mà, cao hứng gì chứ.
“Có thể sắp xếp.” Lâm Tiêu tất nhiên là không có ý kiến, cũng không phải tự anh bỏ tiền, ở đâu cũng được.
“Chúng tôi muốn ở phòng số 9908”. Cậu trai lại ném ra một câu, lúc này cô bé baby trên mặt lại gấp gáp.
“Ôi đệt, nhóc không phải là biết Vân Lam hoàn cầu là do nhà cô ấy xây đấy chứ?” Nguyên Chấn Thiên thốt lên kinh ngạc.
Hướng Dương nghĩ Nguyên Chấn Thiên đây là đang mất hứng, liền tiếp lời: “Cậu ta không hiểu chuyện, không cần phiền phức như thế, tùy tiện một cái phòng là được, tiểu Đông, không được làm khó người khác, Vân Lam hoàn cầu không phải là quán rượu đâu.”
“9909 với 9906,9909 đều không dùng cho khách”. Cố Vân nhỏ giọng nhắc Lâm Tiêu, ba gian phòng này, có hai cái là dành cho người nhà bọn họ, còn có 1 cái là dành cho nhân vật quan trọng, nhưng đôi trai gái nhỏ này dĩ nhiên chưa đủ tư cách
Lời này người bên cạnh đều nghe được rõ ràng, cô gái búp bê kia giọng nói giòn giòn không khách khí hỏi: “Cô làm việc ở đó? Vậy phòng của Tiêu Huân ở đau, chúng tôi sẽ ở phòng liền kế hắn”.
“Tiêu Huân? Ai vậy?” người trong bàn có ít nhất một nửa không biết người này, Cố Vân hiển nhiên cũng không biết: “Nếu không em tìm người điều tra thêm”.
Lâm Tiêu không nói gì, nhìn về phía Hướng Dương, yêu cầu của hai người này cũng không phải không thể đáp ứng, liền gật đầu với cậu ta.
Hướng Dương vừa nghe, vội vàng nói: “Cố Vân, thì ra cô làm việc ở đó, vậy nếu không phiền phức có thể tìm hiểu thêm, tiền không là vấn đề, hai đứa nhóc này đang đuổi theo thần tượng, nên muốn ở phòng ngay cạnh”.
“Đuổi theo thần tượng?”
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
48 chương
12 chương
83 chương
86 chương
36 chương
116 chương
185 chương
10 chương
172 chương