Yêu em đến tận thiên đường

Chương 31 : Kết thúc.

“Cậu là người đó?” Chúc Viêm Vũ thấy tò mò với người thành niên đột nhiên xuất hiện này, gọi Nguyên Tắc là chú nhỏ, vậy không phải người của Cố gia, vậy ý muốn xuất ngoại của hắn lúc trước có phải nguyên nhân là do Cố gia nhúng tay hay không. “Bạn trai của tôi.” Cố Vân từ phía sau Lão Thất đi ra, nhìn thẳng Lâm Tiêu, thân thể đứng thẳng, không do dự bước đến. Giống như cây cỏ bé nhỏ mềm mại biến thành hoa hồng gai, đứng đón gió vững vàng kiên định, như muốn nói chỉ cần anh nguyện ý để em thuộc về anh, em cam tâm tình nguyện đánh đổi mọi thứ. (Edit chém, thực tế cái bản cv nó không mùi mẫn thế này đâu) Lâm Tiêu nhìn Cố Vân một đường hướng về phía anh, trong lòng vốn mờ mịt dần trở nên rõ ràng, anh cơ bản không từ chối được. Tiền tài, địa vị, danh dự, cho anh thêm thời gian anh nhất định có. Nhưng bây giờ, chuyện của Nguyên Tắc khiến anh cần sự trợ giúp của cô, anh không có quyền từ chối. Được cô quan tâm, nếu kiểu cách nữa thì không phải thái độ làm người của anh. Hơn nữa, từ trước đến nay anh không yêu ai, không có một gia đình hoàn chỉnh, cũng không muốn cưới người con gái nào làm vợ, bây giờ Cố Vân trước mắt, tại sao lại không chứ. “Đúng vậy.” Anh nghe thấy chính miệng anh nói như vậy, sau đó nâng mi cười, phiền muộn lâu ngày lập tức theo gió bay. Cố Vân đang đi về phía trước bỗng tạm dừng, lúm đồng tiền nở rọ như hoa hướng dương, ánh mắt lấp lánh mừng không nói sao cho hết. Chúc Viêm Vũ kinh ngạc nhìn cô gái bỗng dung lên tiếng này, khuôn mặt thanh tú, quần áo ngắn gọn, nhìn bên ngoài trông không có gì khác biệt, giống như sinh viên đại học, chỉ là so với người bình thường trông có vẻ trong sáng nhẹ nhàng hơn. Nhưng cô bé này, rõ ràng được người Cố gia bảo vệ, vô hình chung người đối diện thường chú ý tới cô. Nếu nói cứ xem nhẹ cô, vậy nhất định Chúc Viêm Vũ hắn không mang theo mắt ra cửa. Hắn vốn định tránh liên lụy với Cố gia, lại không nghĩ tới lại có chuyện như vậy. Thấy cô đi đến gần người mình, không ý thức được đưa tay ra ngăn lại, không ngờ chỗ cánh tay truyền đến đau nhức, không đợi hắn kịp phản ứng, liền thấy vệ sĩ bên người rút súng ra bao bọc xung quanh, hiện trường trong nháy mắt trở thành giương cung bạt kiếm. Cố Vân ở bên này, Lâm Tiêu chạy xuống, kéo người đến phía sau mình, Lão Thất chắn người ở phía trước, chỉ có chú nhỏ Nguyên sâu xa khó hiểu đứng tại chỗ. Trong lòng Cố Vân không hề bị chuyện biến hóa giữa sân ảnh hưởng một chút xíu nào, nhìn tấm lưng kiên cố che trước mình, đây đúng là thời khắc mà mình mong chờ hy vọng đã lâu nay, lo lắng trong lòng bốc hơi sạch sẽ chứ đừng nói đang cảm động muốn khóc, ruột gan đều rối bời, hai tay lập tức không yên tĩnh muốn tiến lên sờ một cái, xem xem có bao nhiêu chân thật, nhưng chẳng hiểu sao lại có chút sợ hãi, sợ anh không thích, chán ghét cô thì làm sao bây giờ. “Cô rốt cuộc là ai?” Chúc Viêm Vũ thử kiểm tra cánh tay của mình, chỉ là bị người ta chặn lại, không có gì bất thường, tóm lại là do bản thân quá kích động, hắn nhịn không được phải hỏi trước. Cố Vân từ trong ảo tưởng ngọt ngào tỉnh lại, từ sau lưng Lâm Tiêu thăm dò nhìn sang, thấy Chúc Viêm Vũ đang tức dài mặt nhìn cô chằm chằm, từ đầu hắn nhìn xuống, có bốn điểm đỏ đang phát sáng ở ngực của hắn. Vệ sĩ xung quanh hắn ta bây giờ mới phát hiện chuyện này, kích thích bọn họ tức sùi bọt mép, đến mức trán nổi đầy gân xanh, tìm kiếm khắp nơi sém tìm cho lồi mắt, vốn muốn đe dọa một phen kết quả lại bị người ta dọa sợ, đây quả thực là vứt hết thể diện rồi. “Cố Vân.” Cố Vân hùng hồn báo tên, hiển nhiên là không sợ đối diện đang có không dưới ba khẩu súng chĩa vào. Sắc mặt Chúc Viêm Vũ đại biến, hỏi một cách cẩn thận: “Cố Chấn là gì của cô?” Cố Vân liếc hắn một cái, quát lạnh: “Chúc gia đời thứ ba là cái thá gì, ông nội mày cũng không dám gọi thẳng tên cha tao.” Chúc Viêm Vũ từ kinh ngạc chuyển sang tức giận, đến chỗ này không có một chuyện gì hài lòng, liên tục bị người ta coi khinh, bây giờ lại bị một con nhóc con mắng té tát vào mặt. Cũng chỉ tại lúc hắn ta tới đây đều nghĩ mọi chuyện đơn giản, cho dù mấy đời Chúc gia cũng không vượt Cố gia được, nhưng đây là địa bàn của hắn, đối phương muốn cũng làm thế nào đây, ai mà nghĩ lại thành ra thế này. Chuyện này người ta đã chuẩn bị kĩ càng, dẫn người theo nhiều thế này lại còn có cả súng bắn tỉa, không biết xung quanh đây còn ẩn nấp bao nhiều người nữa, phòng bị kiểu này đúng là chu đáo hoàn toàn rồi. Nhưng mà sự xuất hiện đột ngột của Cố đại tiểu thư ở trong này coi như là lời giải thích cho tất cả. Hắn dù trên danh nghĩa là gia chủ dự bị của Chúc gia, nhưng mà sau hắn còn có hơn chục người Chúc gia nhìn hắn như hổ rình mồi, lúc nào cũng có thể đá hắn ra, mà Cố gia, chỉ có duy nhất một Cố đại tiểu thư. Nghĩ đến đây đột nhiên thấy, nhân duyên của mình quả thật không được tốt lắm, so sánh cùng tên nhóc này mà xem, còn kém thấp như cái mương thôi. Gia chủ dự bị Chúc gia quả nhiên không tầm thường, trong đầu ngàn lời vạn chữ chạy qua, mặt ngoài vẫn cố tỏ ra hết sức tự nhiên, còn có thể cười nhẹ nhàng chào hỏi, những chuyện xảy ra coi như không tồn tại: “Thì ra là Cố Vân à, cô đã đến đây, vậy tôi cũng không nói thêm gì nữa, bảo Nguyên Tắc đưa vật đó cho tôi, chúng ta cũng dừng ở đây, sớm họp sớm tan, cô thấy thế nào?” Cố Vân nghe xong mặt thay đổi ngay, cô cùng hắn quen nhau thế à, ai bảo hắn gọi tên cô vậy. Cúi đầu ra sức bĩu môi, ngẩng đầu lại là vẻ mặt mỉm cười nhìn Lâm Tiêu, ra vẻ tất cả đều nghe theo anh. Lâm Tiêu hiển nhiên vẫn rất bình tĩnh, ngoài mặt vẫn có thể so đấu với Chúc Viêm Vũ, quay sang cười với Cố Vân, quay đầu lại thản nhiên nói với chú nhỏ Nguyên: “Chú nhỏ, đưa cho hắn.” Nguyên Tắc thành thật nhiền chăm chú Lâm Tiêu vài giây, đuôi mắt liếc qua Cố Vân nhìn không ra vui giận, sau đó chậm chạp xoay người đi vào nhà, không mất một phút đã ra đến nơi, cầm trong tay là túi giấy màu quất, mặt ngoài nhăn nhúm khó coi, hiển nhiên là bị người nào đó cầm nắm trong tay đã rất lâu. Người bên cạnh Chúc Viêm Vũ tiến lên tiếp nhận, mở ra lật đi lật lại nhìn mấy lần, sau đó gật đầu với hắn, kế đó Chúc Viêm Vũ ngược lại rất thoải mái, gật đầu thăm hỏi Nguyên Tắc: “Dù sao chúng ta cũng là thân gia với nhau, hay là từ sau này sống với nhau cho tốt”. Tiếp theo nhìn về phía Lâm Tiêu bên này thần sắc quỷ dị: “Vị tiên sinh này vận khí tốt, được Cố gia đại tiểu thư coi trọng đúng là tiền đồ tương lai vô biên bất tận, nhưng phải nắm cho chắc đừng để người khác chui chỗ trống”. Nói xong cười ha ha mấy tiếng, mang người rời đi nhanh chóng. Cố Vân ở lại nghiến răng nghiến lợi, Chúc gia đúng là tầm thường không chịu nổi, không làm cho người khác sống tốt được. Đang bực mình, đầu vai được người ôm vào lòng, đỉnh đầu va chạm cằm dưới người nào đó, có giọng nói từ trên truyền xuống: “Đừng nghe hắn.” Cũng không hiểu sao nước mắt không khống chế được mà tràn mi thấm ướt vạt áo, hai cánh tay ở sau lưng cô vỗ nhẹ, thong thả không có quy luật, nhưng mới vỗ hai cái Cố Vân khóc càng dữ, vừa khóc vừa không quên thổ lộ: “Em..em thích anh thật mà.” Lâm Tiêu thở dài, chuyện tới lúc này anh cũng không phải đầu gỗ, còn cái gì mà không hiểu được, cô cứ như vậy mà thích anh, anh biết anh sẽ chăm sóc cô cả đời nếu như cô thủy chung vẫn cần anh mãi. “Ngốc ở chỗ này làm gì, vào nhà.” Chú nhỏ Nguyên xem mà không chịu nổi, tinh thần chịu đựng hành hạ nên tức giận quát lớn. Giải quyết thật thoải mái, dường như hắn đã quên mọi chuyện do ai mà ra. Cố Vân vẫn đang nức nở bị kéo vào phòng khách ngồi xuống sô pha. Lão Thất không theo vào, trong phòng chỉ có ba người bọn họ. Lâm Tiêu cầm khăn tay giúp Cố Vân lau rửa, Cố Vân ngước mặt cho anh lau, nụ cười đọng hai bên má vẫn chưa thu lại được. Nguyên Tắc ngồi một mình trên sô pha dài thẳng, ánh mắt nhìn bọn họ đến nháy cũng không nháy một cái, đây là người Cố gia trong truyền thuyết, Cố gia mà xưa giờ hắn nghe ngóng đều giữ kín như bưng? Xem cô gái nhỏ này cũng không khác người bình thường nhỉ, trái lại xem một tuồng vừa rồi, hắn thấy rõ người ta thật sự là thích thằng nhóc Lâm kia. Lời khuyên đến bên mép cũng không biết làm sao mà mở miệng, muốn tổn thương một cô gái nhỏ như vậy chỉ bởi vì nhà cô là nơi bọn hắn không phải cứ muốn là có thể dính vào, nói thế này bảo sao hắn mở miệng được. Đang lúc hắn đánh giá bọn họ thì Cố Vân quay đầu cười với hắn, nhìn rất dễ gần, một chút kênh kiệu cũng không có. Vợ hắn bây giờ rõ ràng yêu hắn, nhưng có thời điểm nhìn hắn còn vô tình ra vẻ hơn hẳn. Chẳng lẽ tên nhóc Lâm gia kia nhặt được bảo bối. Nhưng nhìn tình hình hắn như bây giờ còn có tư cách gì đánh giá người ta, dù thế nào thì cậu ta cũng không phải cháu ruột mình. Thở dài một hơi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thế mà hắn nhìn như đã đi vào cõi thần tiên. “Chú nhỏ.” Lâm Tiêu cao giọng gọi hồn hắn về, đến lúc hắn nhìn sang mới nói: “Ngài đi theo chúng cháu chứ?” “Đi, ta phải đi chứ.” Nguyên Tắc trông cực kì xơ xác tiêu điều, giày vò lâu như vậy cũng bởi vì hắn chưa từ bỏ ý định, kết quả lăn lộn cho tới bây giờ hắn mới biết, bình thường hắn tha hồ ầm ĩ lộn xộn chỉ bởi người khác không thèm để ý tới hắn, đến một kích cuối cùng cũng may dựa vào Lâm Tiêu tới cứu, không đi nữa chẳng lẽ còn kéo thêm phiền toái cho người khác. Lâm Tiêu nghe thấy hắn chịu đi, nhẹ nhàng thở ra, bất kể đi đâu cũng được, miễn là đừng ở lại Thủ đô. Anh cuối cùng cũng nhẹ cả người, nhưng ngại chú nhỏ Nguyên từ trước đến nay lòng tự trọng vốn siêu cao, anh vẫn cẩn thận thăm dò: “Vậy trước cứ theo chúng cháu đi thành phố S nhé.” “Không được.” Nguyên Tắc cự tuyệt rõ ràng: “Ta sẽ dẫn Hoắc Phù ra nước ngoài, về sau không cần liên lạc với ta, cứ thế đi.” Nói xong thì người cũng xoay lên tầng, ra vẻ nói thêm một câu cũng tốn sức. Lâm Tiêu đứng lên nhìn chú đi như vậy, trong lòng đầy bất đắc dĩ, chú nhỏ Nguyên tính tình năm sau so với năm trước các khó tính, muốn im là im, muốn đi là đi, nếu lần này không phải anh biết chuyện, đoán là đến chết chú ấy cũng không báo cho anh một tiếng. Cố Vân cũng đứng lên theo, nhỏ giọng khuyên: “Anh yên tâm, em phái người đi theo chú, sẽ không để chú xảy ra chuyện gì đâu.” Lâm Tiêu quay lại nhìn, gật đầu với Cố Vân, đưa tay nắm lấy tay cô, cô có bàn tay mềm mại ấm áp, hai tay anh nắm chặt là có thể vùi bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng bàn tay anh, kết cục này cũng coi như viên mãn, biết đâu sau này lại có thêm nhiều thứ tốt đẹp nữa cũng nên. “Đi thôi”. Lâm Tiêu một tay nắm lấy tay cô, một tay đút túi quần, đi ra cửa. Cố Vân một đường đi theo anh cười thấy răng không thấy mắt, Lão Thất đứng ở bên cạnh liên tục nhíu mày, âm thầm tính toán, sau này cưới vợ muốn có em bé, tuyệt đối không sinh con gái. Ngồi ở trong xe không cần kể ra cũng biết Cố Vân kích động hưng phấn đến mức nào, dù cho anh ấy dùng tốc độ không tưởng tượng nổi chạy về khách sạn. Lúc xuống xe Cố Vân còn buồn bực, sao mà đi nhanh như vậy, có thể trong không gian nhỏ quang minh chính đại ngắm người ấy trong khoảng cách gần biết bao nhiêu là hạnh phúc chứ. Ai mà biết Lâm Tiêu đang rất kích động, cô nhìn anh thêm một giây nữa chắc anh phải chắn đi ánh mắt của cô mất, may mà nhịn được, trên đường còn nhận một cuộc điện thoại, nhưng mà cũng không làm gì được. Mở cửa phòng khách, đột nhiên một cú đấm xé gió lao tới, Lâm Tiêu ngăn Cố Vân ở phía sau, khó khăn lắm mới né được, lúc cú đấm trôi qua sát mặt anh liền trở tay chụp lấy, sau đó nghe thấy tiếng người thở gấp mạnh mẽ kèm theo mắng to: “Khốn nạn.” Đứng thẳng người kéo tên kia lại. Bị Lâm Tiêu bắt được cánh tay còn kéo mạnh, người kia lắc lư hai cái xong mới vất vả dừng lại được, nhưng không động thủ tiếp, chỉ trợn mắt nhìn Lâm Tiêu đang tức giận ngập trời. “Tốt lắm, chú nhỏ Nguyên không có việc gì, cậu chắc cũng biết, tức gì mà tức.” Lâm Tiêu đưa tay nhíu mày, cho dù khả năng của anh lớn đến đâu, nhưng đang chỉ từ tranh nhau thủ đoạn trên thương trường đột nhiên trải qua đấu đá súng đạn thật, mặt ngoài tuy anh vẫn tỏ vẻ thong dong tự nhiên, nhưng thật ra trong lòng cũng chấn động khá lớn, bây giờ còn bắt anh đi an ủi tên cố tình gây sự Nguyên Chấn Thiên, anh làm sao có đủ kiên nhẫn nữa, nói chuyện với cậu ta như vậy là cực hạn của anh rồi. “Cái gì mà không có chuyện gì, đến đất này còn không ở nổi nữa, còn bảo không có việc gì.” Nguyên Chấn Thiên vẫn còn kêu gào, quyết tâm bất chấp phải trái đúng sai, cái gì cũng không cho cậu biết, xảy ra chuyện còn tránh xa cậu, cậu là phế vật à, đều là người Nguyên gia cơ mà, đến tên Lâm Tiêu nửa người ngoài cũng ném cậu ra được. “Được rồi” Lâm Tiêu cởi âu phục vắt trên ghế salon, nới lỏng caravat, ngồi xuống xong liếc về phía Cố Vân một cái, ý nhắc Nguyên Chấn Thiên là còn có người khác ở đây Cố Vân thấy anh nhìn qua, tuy rằng cô cực kì không muốn đi, nhưng mắt nhìn vẫn phải có, người có có chuyện quan trọng bàn bạc, cô ở đây nhìn sao cũng thấy chướng mắt: “Em đi trước, buổi tối em có thể gặp anh không?” Lâm Tiêu nhìn Cố Vân đứng lên, cảm thấy nói cô đừng đến thật không ổn, nghĩ nghĩ nhẹ giọng nói: “Đêm nay anh cùng bạn ăn tối, cậu ấy cũng mang bạn gái đến, em đi cùng anh nhé.” “Vâng, được ạ.” Cố Vân vốn đang lưu luyến chia tay, động tác dưới chân đột nhiên nhanh hơn, miệng vâng dạ mà chân đã chạy ra đến cửa, sợ anh thay đổi ý kiến, càng muốn chạy nhanh hơn, nghĩ cái gì lại bỏ lại một câu: “Em ở ngay phòng bên cạnh, anh có việc gì cứ bảo em một tiếng, em lập tức đến.” Thấy anh gật đầu mới vui vẻ giúp bọn họ đóng cửa lại. Nguyên Chấn Thiên nhìn động tác hai người này, các loại nghi vấn thi nhau tràn lên óc, dán vẻ hừng hực khí thế vừa rồi cũng trôi đi mất, đặt mông ngồi cạnh Lâm Tiêu, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại thế này, có chuyện gì tôi còn không biết à, hai người….đang yêu nhau à?” Bọn họ đến đây trước, chuyện liên quan đến chú nhỏ cũng có người báo hết đầu đuôi cho cậu. Cậu cảm thấy chuyện này xử lí như vậy không có gì không đúng, nhưng hắn tức là vì chuyện gì họ cũng gạt cậu sang một bên, bây giờ xuất hiện chuyện này đúng là quan trọng hơn, sao có thể làm cậu không chú ý chứ. “Ừ.” Lâm Tiêu lên tiếng, đứng dậy đi rót nước lại bị Nguyên Chấn Thiên kéo mạnh một cái, ngã lên ghế sa lon, tức tối tích tụ cả ngày nay nháy mắt bạo phát, giận giữ quát: “Sao?” Nguyên Chấn Thiên hoảng sợ rút tay về, co ro thân mình như kiểu bị ủy khuất ghê lắm, mọi người chỉ biết Lâm Tiêu là người ổn trọng thành thục, tâm tính vững vàng, chuyện lớn nhỏ gì chỉ cần có cậu ta là giống như có gậy Như Ý đánh đâu thắng đó. Nhưng nếu cậu ta tức giận thật, ai cũng đừng mong sống tốt, kể ra cũng kì, hai người làm bạn với nhau sắp nửa đời người rồi, thật ra cũng không thấy cậu ta tức giận quá mấy ngày, lúc trước ngay cả mẹ cậu ta lấy cái chết uy hiếp, muốn cậu đồng ý với bà ta, cậu cũng chỉ cười cười, phái thêm mấy bảo vệ coi chừng mẹ cậu, rồi xem như không có chuyện này. Lâm Tiêu lấy từ tủ lạnh một bình nước uống một ngụm, nhìn nhìn Nguyên Chấn Thiên đang muốn nói lại thôi ngồi trên ghế salon nói: “Tôi với Hướng Dương hẹn nhau tối nay, cậu đi hay không?” “Hướng Dương? Cuộc hẹn tối nay của cậu là với hắn, còn mang cô ấy đi? Hai người các ngươi đúng là, ôi chao, tôi nói…” Nguyên Chấn Thiên vèo một cái liền đứng lên, mặt tràn ngập vẻ không tin. "Đúng vậy, Cố Vân hiện tại là bạn gái của tôi, về sau cũng sẽ là chị dâu cậu, cứ như vậy." “Vậy Hạ Duẫn Nhi thì sao?” Tuy Nguyên Chấn thiên cũng không để ý lắm đến Hã Duẫn Nhi, nhưng bọn họ người nào mà không biết Hạ Duẫn Nhi thích cậu ta. Ai cũng ngầm cho rằng, chỉ cần Lâm Tiêu cứ tiếp tục như vậy Hạ Duẫn Nhi có khả năng lớn có thể thành chị dâu bọn họ. “Cô ấy?” Lâm Tiêu nghi hoặc. “Cô ấy liên quan gì ở đây, chẳng lẽ cậu cũng theo chân bọn họ nghĩ như thế à, tôi cùng mẹ tôi đã thành như vậy rồi, cậu cảm thấy tôi có khả năng với cô ấy sao.” “Nói cũng đúng.” Nguyên Chấn Thiên nghe cậu ta nói như vậy, giật mình, Lâm Tiêu không thích nhìn một nhà bố dượng với mẹ cậu, bảo cậu ta cưới con gái bố dượng, chẳng phải loạn càng thêm loạn, đây căn bản không phải tác phong của Lâm Tiêu. Sao cậu có thể nghĩ lệch lạc thế chứ? “Cậu quyết định? Không phải do chú nhỏ?” Nguyên Chấn Thiên nhắc đến Nguyên Tắc vẫn còn sợ hãi, nhìn Lâm Tiêu với vẻ không đành lòng. Lâm Tiêu nhìn cậu ta cười nói: “Không phải lí do này sớm muộn cũng lí do khác, Cố gia làm việc ra sao cậu không thấy rõ? Nếu đến cuối cùng mà sinh ra kết thù oán, còn không bằng từ giờ đáp ứng. Cậu xem tôi cũng không có lựa chọn tốt hơn, vì sao không chọn?” Đi đến trước cửa phòng tắm, Lâm Tiêu quay đầu bỏ thêm một câu: “Nói đi nói lại, Cố Vân thực sự không gì không tốt, thật đấy.” Nguyên Chấn Thiên im lặng nhìn Lâm Tiêu biến mất sau cánh cửa, nhớ lại cô gái lức nãy đi ra, từ khuôn mặt đến cách xử sự thật không có gì để chê, lại còn có thế lực phía sau lớn như vậy, người khác muốn cũng cầu không được, họ đã muốn đến với nhau, mình còn nói thêm được cái gì. Nghĩ lại, anh em của cậu sẽ cưới tỉ tỉ phú, có triệu tỉ dễ như trở bàn tay, chỉ phải bỏ ra thân thể còn cái khác cũng không cần làm, mà cậu, chính là anh em tốt của tỉ phú, dù gì cũng có thể có thêm đến hàng tỉ. Mẹ ơi, làm lụng vất vả cả ngày, nói sao cũng muốn mua chút thức ăn tỉ phú người ta hay ăn, trong lòng hoan hỉ phấn chấn, tay liền nhấc điện thoại tìm món ăn lia lịa. Chờ Lâm Tiêu tắm rửa xong đi ra, đã thấy một bàn tràn đầy đồ ăn, còn có một chai sâm banh ướp lạnh tỏa khói nghi ngút, ngoài không có ánh nến, đồ ăn cũng quá nhiều, đây đúng là bữa tối tình nhân tiêu biểu, khiến Lâm Tiêu đang mặc áo choàng tắm phải hoảng hồn. “Làm gì vậy?” Mới vừa rồi còn trưng cái vẻ muốn liều mạng với anh, bây giờ đã muốn bày trò rồi. “Có gì đâu, chúc mừng cậu, gả vào nhà giàu có.” Nguyên Chấn Thiên lúc này tay cắt bít tết, miệng nói liên tục không ngừng. Lâm Tiêu ngược lại không trêu chọc đề nghị của bạn tốt, vừa hay bụng cũng đói, ngồi trên ghế dựa, không nói hai lời cầm lấy một phần ăn Khi tới chạng vạng, Lâm tiếu đúng hẹn đến Cố Vân cửa phòng gõ cửa. Cố Vân từ khi tạm biệt Lâm Tiêu, chuyện gì cũng không muốn làm, chỉ ngồi ngốc chờ thời gian trôi qua, mãi tới khi Lão Thất nhắc nhở, mới chạy đi tìm quần áo mặc, vội vàng gọi điện thoại, kêu người đưa quần áo tới, rửa mặt trang điểm. Chờ cô làm xong cũng chưa tới hai giờ, đang nghĩ tiếp theo nên làm gì, Lăng Lan liền gọi điện đến, cảnh cáo cô vì chút chuyện nhỏ đấy mà quên ăn cơm, tâm trí vơ vất, cẩn thận trở về bọn hắn cho Lâm Tiêu đẹp mặt. Cố Vân không thể không gọi thêm thức ăn, sau khi ăn xong, cởi quần áo mất nửa ngày mới mặc vào, nằm chợp mắt trên giường, đương nhiên là không cho mật báo Lão Thất sắc mặt tốt. Cho nên đến lúc Lâm Tiêu đến gõ cửa, Cố Vân đang trang điểm lại, ra sức trừng Lão Thất bằng ánh mắt hình viên đạn. Sau đó nháy mắt với thợ trang điểm, ra hiệu nhanh chút đi, mau hơn chút nữa…