Yêu em đến tận thiên đường
Chương 23 : Chương 12.2
Edit: Tiểu Lộc Hàm
Trong phòng, sau khi Quý Giai đi ra ngoài, Cố Vân coi như chuyện gì cũng không xảy ra vẫn đối với Lâm Tiêu cười cười, bộ dáng hiện tại so với bộ dạng trong trẻo lạnh lung vừa rồi như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Lâm Tiêu cũng không để ý việc này, hắn kỳ thật cũng suy nghĩ về Cố Vân giống như Quý Giai vừa rồi, chỉ là càng hiểu them rằng lai lịch của Cố Vân xác thực không phải là chuyện đùa mà thôi.
Trong phòng trầm mặc một hồi, Lâm Tiêu rót cho cô một chén trà, đưa cho cô thì hỏi:"Lần này chuyện đảo san hô là mấy người giúp sức?"
Cố Vân không chút giả bộ gật gật đầu:"Anh không phải muốn sao?"
Lâm Tiêu nhất thời sửng sốt, nhưng lại nghĩ tới tối qua ở Cảnh Tú, hai người nói chuyện không có được mấy câu cũng biết rằng cách nói chuyện của đối phương không thể lấy cách đối đãi với người bình thường được. Nói đến đây, Lâm Tiêu cũng không nhịn được mà dứt khoát trực tiếp hỏi vấn đề hắn vẫn luôn thắc mắc:"Mấy người muốn cái gì đây?" Cho tới bây giờ, Lâm Tiêu đều hỏi là mấy người, hắn chưa từng nghĩ đến đó là hành động cá nhân của Cố Vân.
Cố Vân nghe thấy cười híp mắt, đỏ bừng cả mặt, bộ dạng thiếu nữ ngượng ngùng hoàn toàn hiện ra:"Em muốn anh với em quen nhau."
Đáp án không ngờ đến này đột nhiên nói ra, Lâm Tiêu dù đã có chuẩn bị, nhưng đột nhiên lại trực tiếp như vậy khiến hắn rất ngỡ ngàng, cho tới bây giờ hắn đều là bàn bạc điều kiện buôn bán kinh doanh, hiện tại lại là vấn đề tình cảm cá nhân làm sao hắn có thể thích ứng kịp nổi.
Lại một hồi trầm mặc, Lâm Tiêu quyết định hỏi thẳng vấn đề: "Chúng ta hình như chưa từng gặp qua."
"Đúng vậy, em mấy ngày trước cũng là lần đầu tiên gặp anh, trước đó vẫn là trên ảnh chụp, loại chuyện này thực kỳ diệu, em chính là thích anh, thật sự đó, nhà họ Cố chúng em chưa bao giờ nói dối về chuyện tình cảm." Cố Vân nói chuyện có chút nóng nảy gấp gáp, nhưng lại vô cùng chân thành, nếu là người có chút tinh mắt đều biết lời cô nói không thể giả được.
Lâm Tiêu xác thực không hoài nghi độ chân thật của cô, dù sao trước đây cũng có nhiều người vừa thấy mặt đã tuyên bố thích hắn, hắn chỉ có thể lý giải đây là rung động đầu đời của cô nên nhất thời mê hoặc, ngón tay ở trên mặt bàn khẽ gõ một chút, lại hỏi: "Cha mẹ em có biết không?" Nếu là như thế, Lâm Tiêu cảm thấy hắn cần thiết phải cùng người nhà cô nói chuyện một chút.
Cố Vân nghi hoặc khó hiểu, chuyện đó trong lúc này thì có quan hệ gì chứ, nhưng cô vẫn rất vui vẻ đồng ý giải thích một chút về tình huống gia đình cô, dựa theo suy nghĩ của Cố Vân thì việc này chứng tỏ hai người họ đã phát triển thêm được một bước: "Cha mẹ em đã mất từ sớm, là chú của em cùng người yêu hắn chăm sóc cho em, trong nhà còn có rất đông người, ở thường xuyên là có Chu quản gia, Lão Thất..."
"Tôi là nói, người nhà em đồng ý em làm như vậy?" Lâm Tiêu mau chóng cắt ngang lời của cô, lời nói của cô hoàn toàn lạc đề nếu cứ để co nói them thì không biết bao giờ mới xong nổi.
"Đồng ý a, vì sao lại không đồng ý? Nếu anh không tin, hôm nay em có thể dẫn anh đi gặp bọn họ."
"Công trình ở đảo san hô này cho chúng tôi, bọn họ đồng ý?" Lâm Tiêu sợ cô không hiểu được, lặp lại một lần nữa.
"Không phải công trình ở đảo san hô mà là đảo san hô cho bọn anh." Cố Vân rất thẳng thắn sửa cho đúng hiểu lầm của Lâm Tiêu.
Cửa đột nhiên bị mở ra, có nhân viên phục vụ tiến vào mang thức ăn lên, Lâm Tiêu chưa có phản ứng lại kịp, hắn vừa rồi hẳn là không có nghe lầm chứ, hắn vẫn luôn cho rằng nhận thầu được công trình này là do bọn hắn có được bản thiết kế tốt nhất, từ khi có Tần Đại Trung gia nhập bất kể người này ra sao hay làm thế nào, nhưng tóm lại là bọn họ đã có điều kiện hơn hẳn này rồi. Nhưng cô lại nói là toàn bộ đảo san hô, sự kiện này bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, tuy rằng bọn họ có được tư cách sử dụng gần đảo san hô, nhưng từ ý nghĩa nào đó mà nói, hẳn là được đảo san hô này đi. Nhưng làm sao lại có khả năng, bao nhiêu người tài giỏi cũng không dám nói bản thân có thể có được cái này đảo, tuy rằng họ đều đã không ngừng mắc nói trong bóng tối.
Lâm Tiêu chờ sau khi nhân viên phục vụ đi ra ngoài, so vừa rồi càng thận trọng hơn không biết bao nhiêu lần, đối với Cố Vân nghiêm túc chân thành nói:"Việc này em có thể quyết định sao?"
Lâm Tiêu là nghiêm túc, Cố Vân lại cảm thấy chỉ cần hắn chịu hỏi thì khoảng cách với kết quả cô mong muốn lại càng được rút ngắn hơn so với việc tự hắn phát hiện ra. Cố Vân thỏa mãn, ánh mắt dời đi quan sát cốc đồ uống xinh đẹp, trong tay cầm ống hút, nhẹ nhàng uống một ngụm, hương vị ngọt ngào lại lạnh buốt, ở trong nhà cô chưa từng uống qua loại nước lạnh như vậy. Nghe thấy Lâm Tiêu đặt câu hỏi, cô hàm hồ trả lời:"Vân Lam Hoàn Cầu."
"Vân Lam Hoàn Cầu?" Lâm Tiêu không cần phải cẩn thận suy nghĩ cũng hiểu được, nhịn không được tự giễu, vấn đề thật rất giản a, khách sạn thuộc Vân Lam Hoàn Cầu là thương hiệu đứng đầu trên toàn thế giới, ở thành phố H họ sở hữu cả một đường bờ biển dài, độc chiếm riêng cả một bãi cát rộng. Tuy rằng sau này cũng có vài khách sạn cao cấp khác cũng có độc chiếm riêng, nhưng không thể nào so sánh với Vân Lam Hoàn Cầu kia dù là phong cảnh hay đến chất cất đều là tuyệt hảo nhất, mà đảo san hô lại ở ngay đối diện với Vân Lam Hoàn Cầu, nếu Vân Lam không có dã tâm ai sẽ tin tưởng.
Mấy ngày nay về chuyện đảo san hô, ai cũng đều đợi Vân Lam ra tay, nhưng thủy chung lại không có động tĩnh gì, bọn họ không động nên ai cũng không dám công khai làm lớn, mọi người đều cẩn thận trông ngóng, tuy biết hi vọng không lớn nhưng vẫn đỏ mắt ngóng đến, thật là khó để dễ dàng buông tha, nhưng là càng không ai ngờ đến đó là một cái tập đoàn Hải Thiên nho nhỏ không mấy tên tuổi lại có thể nhảy vào hưởng lấy việc thiết kế xây dựng cả công trình. Tất nhiên Hải Thiên còn có một mục đích khác, đây là tính toán trước khi Cố Vân xuất hiện, chuyện này có thể tăng cường tiếp xúc với những tập đoàn đứng đầu về khách sạn, tốt nhất là có thể đạt được cái hợp tác hạng mục nào đó, đây cũng là lý do mà vì sao hắn hay ra vào tìm hiểu tổng bộ của Vân Lam Hoàn Cầu tại khu vực Châu Á thời gian trước.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
166 chương
31 chương