Yêu em đến tận thiên đường
Chương 22 : Ăn chung
Edit: Tiểu Lộc Hàm
"Lâm Tiêu, cậu hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?" Mỹ nữ lễ phép lướt nhìn Cố Vân ngồi đối diện thì cố ý bỏ qua chỉ lo cùng Lâm Tiêu hàn huyên, cái nhìn kia rõ ràng có ý dò xét.
Lâm Tiêu thấy người tới, một chút kinh ngạc cũng không có trong mắt lại càng không có sự kinh diễm, hắn dường như đối với tất cả phụ nữ đều là như vậy, khách sáo có lễ:"Tôi đưa một người bạn đến nơi này ăn cơm, à, giới thiệu một chút, đây là Cố Vân, đây là Quý Giai là chủ nhà hàng này." Lâm Tiêu đứng dậy, giới thiệu Quý Giai thực cụ thể còn Cố Vân chỉ có cái tên mà thôi.
Quý Giai trên mặt mở nụ cười nhẹ, bộ dáng hào phóng vươn tay ngọc ra nhưng Cố Vân chỉ nhìn lướt qua cô ta một cái, ánh mắt cũng không thèm để ý nhiều hơn một chút rồi chuyển sang hướng khác. Ở nhà họ Cố cô vốn không thường tiếp xúc với người lạ, chính vì vậy người ta có muốn nịnh bợ cô cũng không thể, hai vị đại gia trưởng kia chưa từng dạy qua cho cô chuyện tự làm khó bản thân cho nên cô không thích cô ta, cô có thể cười cười với cô ta đã là nể mặt mũi Lâm Tiêu rồi.
Bị bộ dạng lạnh nhạt như thế đáp trả, Quý Giai dù sao cũng đã sống lâu trong xã hội hỗn tạp cũng không chút để ý, chỉ là đối với Lâm Tiêu như cười như không lướt nhìn, ngầm nói, khó có khi anh mang theo phụ nữ đến nơi này nên coi như là không có vấn đề gì cả. Cô ta nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy cô bé này gia cảnh hẳn không tồi, trong nhà hẳn là được ngàn vạn yêu thương cưng chiều thế nên ra ngoài mới có cái bộ dạng kiêu ngạo từ trên nhìn xuống như vậy, rõ ràng có ý đối với Lâm Tiêu thế nên đối với tất cả phụ nữ xuất hiện bên cạnh hắn đều tràn ngập địch ý như thế, cũng có thể lý giải vì cô bé tự cho là rất thanh cao, ai cũng đều không thể đặt được vào trong mắt cô. Từ khi cô ta xem như là gả vào cửa nhà hào môn, loại bé gái này đã thấy nhiều rồi, tuy rằng trong lòng rất là bực dọc nhưng cũng không đáng để cô ta chấp nhặt với cô bé.
Quý Giai hào phóng không chút để ý cười nói với Lâm Tiêu:"Em gái này từ đâu đến nha, rất là thanh thuần đó." Cô ta nói lời này kỳ thật là đang muốn thử thăm dò, dù sao lấy tính cách của Lâm Tiêu có thể mang phụ nữ ra ngoài ăn cơm, lại còn chỉ có hai người, đây quả thực là chuyện kinh thiên động địa đó nha, đến cả Hạ Duẫn Nhi cũng không có được đãi ngộ này. Lời nói thâm ý ai cũng có thể nghe ra.
Lâm Tiêu trước sau như một mặt vẫn không có biểu cảm gì, cũng không có tiếp lời cô ta, chỉ là tầm mắt không tự giác lại chú ý đến Cố Vân, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh như trước nhìn ra ngoài cửa sổ, phảng phất như căn bản nghe không hiểu lời nói của Quý Giai, một chút phản ứng cũng không có cho.
Thấy cô như thế, Lâm Tiêu lại càng không muốn uổng phí tâm tư thay cô giải thích:"Cô đến vừa đúng lúc, đồ ăn nhờ cô gọi giúp tôi." Nói xong cầm lấy thực đơn trực tiếp giao cho cô ta, rất rõ ràng làđể cho cô ta đi làm.
Vốn là đang đợi chờ một câu nói giải thích gì đó, Quý Giai nhất thời tròn miệng trợn mắt, đây là cái quái gì nha, sốt ruột đuổi cô ta đi sao, xem bộ dạng này có vẻ như sợ cô làm phật ý người ta á. Rốt cuộc là lai lịch như thế nào, đén hắn cũng không thể áp chế được đây, lại nói Quý Giai lúc này cũng không giống như ngày xưa, nhà chồng cô ta ở thành phố S cũng coi như là hào môn, chồng cô ta tuy rằng so với Lâm Tiêu thì có chút thua kém nhưng gia thế thì mạnh hơn Lâm Tiêu rất nhiều, hiện giờ muốn kinh doanh tốt còn phải dựa vào quan chức, thậm chí Lâm Tiêu cũng tìm đến nhờ cô ta hỗ trợ. Trước đây sau khi bị Lâm Tiêu cự tuyệt, Quý Giai đã cố tìm người đàn ông tốt hơn Lâm Tiêu về mọi mặt, dù hiện tại có kém hơn đôi chút về khí chất nhưng mà loại chuyện nở mày nở mặt này quả thực làm cho cô ta đắc ý rất lâu rồi. Hôm nay cậu ta sao lại có thể vì một người phụ nữ không biết nặng nhẹ này mà dám không cho cô ta mặt mũi như vậy, còn thật xem cô ta là nhân viên đến phục vụ gọi món nữa chứ.
Quý Giai tức thì tức nhưng cũng không có đem suy nghĩ nói ra, dù sao đắc tội Lâm Tiêu cũng không có chỗ gì tốt, nhưng mà sắc mặt thật sự rất khó coi. Không chút khách khí mà lạnh nhạt trào phúng một cậu:"Được, đến không đúng lúc, không quấy rầy ."
Như cũ lắc mông mà đi, chầm chậm đi ra đến cửa, phất tay gọi người đi gọi món ăn, từ trong túi lấy ra di động gọi một cú điện thoại, Hạ Duẫn Nhi hiện tại sự nghiệp đang rất phát triển, theo thầy giáo đi Paris tham gia tuần lễ thời trang.Hiện tại cô ta sự nghiệp đang đắc ý mà người đàn ông cô ta nhìn trúng cũng sắp bắt được vào túi, nếu như biết có người chắn ngang đường không biết sẽ cảm thấy thế nào nha, nhưng dù thế nào cũng phải giải thích rõ rang với người ta một chút, cô bé mới xuất iện này nhìn cũng không phải là người bình thường đâu a.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
166 chương
31 chương