Yêu em đến tận thiên đường

Chương 15 : Chương 8.2

Edit: Tiểu Lộc Hàm Tần Đại Trung tuy rằng người đi xa nhưng tầm mắt vẫn luôn không có rời xa, mắt thấy Cố Vân muốn đi, Lâm Tiêu cũng không có tiễn thì biết sự tình không ổn, cũng không còn làm bộ làm tịch nữa, đành bỏ rơi mỹ nữ bàn tay đang muốn cọ đến bộ phận mấu chốt của hắn vội vàng đi theo. Lâm Tiêu nhìn vẻ mặt lo lắng đuổi theo của Tần Đại Trung thì cảm thấy đây tuyệt đối không phải là cái tiết mục giận dỗi của người yêu gì gì đó mà hoàn toàn là sự quan tâm. Hắn liền hiểu được người có lai lịch như Tần Đại Trung mà lại dung loại thái độ này đối với cô gái này, vậy thì cô gái mới xuất hiện này quả thật có lai lịch không nhỏ. Hôm nay vốn là để ăn mừng dự án đảo san hô có tiến triển, nhưng hiện tại vừa nhìn đây đâu phải là tiến triển mà hoàn toàn chính là sương mù nặng nề, vốn cho rằng chỉ là trao đổi ích lợi, có thể cho thì cho, không thể lui thân liền xong xuôi. Nhưng hiện tại lại xuất hiện một người như vậy, sự việc này sẽ không đơn giản như vậy được. Nhớ lại đoạn hội thoại vừa rồi giữa hắn và cô ấy, thế nào lại đột nhiên cảm thấy cô chính là vì hắn mà đến, điều này sao có thể chứ. Buổi tối nay, Lâm Tiêu lôi kéo Nguyên Chấn Thiên ra về từ rất sớm, ngồi trên xe hướng về nhà, Nguyên Chấn Thiên vẫn chưa thỏa mãn còn ngâm nga hát, thỉnh thoảng còn quay đầu lại cùng Lâm Tiêu thảo luận cô gái ở nơi nào sẽ tuyệt hơn, nghĩ đến lại thấy bực liền oán trách hắn tại sao nhất định phải lôi theo cậu ta đi cơ chứ, nhà cậu ta rõ ràng cùng hắn không tiện đường, đêm nay cậu ta cũng không nghĩ sẽ ở nhà hắn ngủ trên sô pha, cậu ta vốn có nơi tốt hơn để đi . Lâm Tiêu hoàn toàn không để ý tới cậu ta, người dựa vào ghế xe, nhắm mắt dưỡng thần, trầm mặc hồi lâu đột nhiên hỏi:"Cậu quen biết Cố Vân?" "Cố Vân, Cố Vân nào?" Nguyên Chấn Thiên sau khi đem một loạt mỹ nữ mà cậu ta quen biết nghĩ tới một lần, rốt cuộc cũng nghĩ tới đó là ai:"Cô ấy a, như thế nào lại quen biết được? Cô ấy là do Tần Đại Trung mang đến, hàng thật giá thật thật sự là lần đầu tiên thấy, lại nói tiếp cô ấy vốn không phải là loại đồ ăn yêu thích của tớ, nói tớ quen biết cô ấy quả thật là chuyện rất khó. Bất quá cô ấy hình như cũng biết tớ, có vẻ như còn là rất quen thuộc, cậu nói xem có phải rất kỳ quái hay không, nhưng là bản thiếu gia anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tùy tiện đưa mắt qua cũng có thể mê chết một loạt phụ nữ, khó trách người ta bị tớ hớp hồn." Uống nhiều rượu chính là nói nhiều, bạn không cùng cậu ta nói chuyện còn may, vừa hỏi cậu ta thì sẽ gặp ngay cái bài diễn văn lê thê lếch thếch này. "Quen cậu? Cậu không cảm thấy cô ấy hình như cũng quen biết tớ." Lâm Tiêu thẳng người dậy, khuỷu tay đặt trên đùi, hai mắt tinh quang lấp lánh nhìn thẳng chằm chằm vào Nguyên Chấn Thiên. Nguyên Chấn Thiên thấy bộ dáng này của hắn liền biết hắn hiện tại rất nghiêm túc hỏi cậu ta vấn đề này, chỉnh lại dáng ngồi, thầm thu lại suy nghĩ quá phận đầy sinh động nói:"Xác thực là vậy, bằng không đêm nay cô ấy cũng sẽ không bám cậu cả một buổi tối, sao cậu không hỏi thăm cô ấy một chút?" "Chúng ta xác thực không có khả năng quen biết cô ấy đúng không?" Lâm Tiêu một lần nữa xác định lại. Nguyên Chấn Thiên rất nghiêm túc đem những người phụ nữ mà cậu ta cùng Lâm Tiêu từ nhỏ đến lớn quen biết ra loại bỏ dần, đương nhiên đa số đều là của cậu ta:"Xác thực không có, chỉ gặp mặt qua cũng đều không có." Lâm Tiêu gật gật đầu, lại trầm mặc, Nguyên Chấn Thiên từ nhỏ đến lớn đều ở bên hắn, sao lại không biết đối phương cũng đang suy xét vấn đề cực kỳ khó có thể giải quyết này, cũng không truy hỏi thêm, tự mình lấy một điếu thuốc cũng đưa cho cậu ta một điếu, sau đó lại đốt thuốc cho cả hai. Lâm Tiêu hít một hơi, phun ra vòng khói xinh đẹp, híp mắt lúc lâu mới nói: "Tớ nói qua hiện tại có người ở trong bóng tối giúp đỡ chúng ta, chúng ta cũng đã tra xét hết những người có khả năng ở bên cạnh nhưng lại suy ra kết luận là không một ai có cái năng lực này." Nguyên Chấn Thiên một điểm do dự cũng không có mà gật đầu, nếu như ông của cậu ta còn sống thì còn có khả năng này, nhưng hiện tại Nguyên gia cây đổ người tán, bản thân mình còn khó bảo toàn, nào còn có ai có thực lực đến giúp hắn chứ. "Là Cố Vân, ít nhất cũng là người ở bên cạnh cô ấy." Lâm Tiêu giải đáp dứt khoát. "Cô ấy, vậy bọn họ làm vậy làm gì chứ?" Nguyên Chấn Thiên không phản bác, nếu Lâm Tiêu nói như vậy vậy khẳng định hắn có căn cứ, cậu ta chỉ cần hắn có thể xác định rõ là được. Lâm Tiêu dùng bàn tay kẹp thuốc gõ trán hai cái suy nghĩ một lúc rồi cười khẽ ra tiếng nói:"Nếu nói cô ấy vì tớ thì cậu có tin hay không?" Lần này đến lượt Nguyên Chấn Thiên phì cười:"Cậu đừng đùa." Lời nói ra miệng lại quay đầu lại quan sát Lâm Tiêu, đầu lông mày người đàn ông nhăn sâu, khuôn mặt bị che lấp bởi bóng tối, ngũ quan thâm thúy, trên người hắn tản ra hơi thở trầm ổn, thành thục ý nhị mười phần. Lâm Tiêu bên cạnh thiếu phụ nữ cũng không phải do hắn không có phụ nữ nghênh đón mà hoàn toàn trái ngược lại, có rất nhiều phụ nữ thích hắn nhưng chỉ là hắn không để ý tới mà thôi. Đột nhiên cảm thấy điều buồn cười này cũng không phải không có khả năng. Cười khan hai tiếng rồi đành ngượng ngùng ngậm miệng lại, nửa chân thành nói: "Cậu không phải là đang nói thật chứ?" Lâm Tiêu lần đầu thừa nhận rằng chính bản thân hắn còn không thể tin lời hắn vừa nói ra, đành nói:"Chuyện lớn như vậy lại có thể đạt được dễ dàng, cậu nói xem phải có gia nghiệp lớn đến mức nào mới có thể làm ra chuyện này, đây không phải là có tiền liền có thể giải quyết được đâu." Lâm Tiêu nghĩ tới đãi ngộ khi hắn ở thành phố H, quả thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi.