Yêu Em Đến Hơi Thở Cuối Cùng

Chương 73 : Một Hà Dịch An Khác !

Quay về Dao Duyệt, cô ta vẫn bất động như vậy. Tôi cũng chẳng thèm nói nhiều lời với ả. Liền tung chưởng, đá vài cái vào bụng cô ta. Sau đó ra hiệu cho anh em trong hội trói cô ta lại. Đứng trước mặt Dao Duyệt, trên tay cầm theo con dao mà vuốt ve, giọng tôi đanh lại, nói : - Tôi cũng từng cảnh cáo cô rồi nhỉ, nhưng có vẻ cô vẫn không chịu nghe lời.- nói một câu tôi tiện tay rạch một đường trên mặt ả. Cô ta run sợ, hét lên, kêu gọi mấy tên kia lại nhưng không một ai dám tới. Bỗng có một bóng hình đi tới, ả mừng rỡ mà nói : - Mau mai cứu chị, chị trả em gấp đôi. Nhưng người đó vẫn không động đậy mà ngược lại quỳ hẳn xuống, cúi mặt trước tôi rồi nói : - Em xin lỗi, là em vì tiền mà ngu muội. Phụ lòng ơn chịu đã cứu em vào năm đó. Em thật sự không biết cô gái bị bắt kia là bạn chị. Em thật tình xin lỗi. Vâng, người đó chính là cậu con trai từng bị bọn bóc lột đường phố đánh như gần chết vào năm ấy, nếu tôi không phât hiện thì có lẽ cũng đã không thể hiện diện ngay lúc này. Tôi không nói gì, đỡ cậu dậy. Về phía cô ta thì đang thật sự sốc và bất ngờ. Nhìn bộ dạng cô ta bây giờ tôi thấy đáng ghét hơn rất nhiều. Tôi giáng một cái thật mạnh vào mặt ả. Nói tiếp : - Trùng hợp nhỉ, đàn em của cô Dao Duyệt đây cũng chẳng thể nào cứu cô được nữa rồi. Bây giờ sao ta hay là lấy mạng luôn nhỉ ? - Đừng đừng mà, xin cô tha mạng, tôi còn ba mẹ già đang chờ ở nhà. Làm ơn tha cho tôi, tôi sẽ không làm như vậy lần nào nữa .- cô ta vừa khóc vừa liên tục cầu xin. - Vẫn còn nhớ đến ba mẹ? Nực cười. Vậy sao lúc trước tôi cảnh cáo, thậm chí chắc đến gia đình nhưng cô đều không quan tâm kia mà..- tôi khinh bỉ nhìn thẳng vào cô ta - Là tôi bị tình yêu làm cho mờ mắt, nhất thời bất hiếu. Cô cũng có ba mẹ, nếu bây giờ tôi chết đi họ sẽ đau khổ lắm. .- cô ta nước mắt ngắn dài, liên tục khẩn thiết cầu xin. Nhìn cô ta như vậy thật sự rất chán ghét, nhưng lòng từ bi lúc ấy bỗng trổi dậy. Tôi điên tiết, đạp cho cô ta một cái ho hả dạ, rồi quay sang nói với Dĩ Thiên nhốt cô ta lại trong vòng 2 ngày, sau đó để ba mẹ cô ta tới đón. Nghe được những lời tôi nói, Dao Duyệt liên tục cảm ơn, tôi cũng không thèm để tâm nữa. Liền ra xe đi về. Suốt cả buổi, có một người vẫn luôn bị tôi dắt đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác mà vẫn không thể hỏi. Vâng, chẳng ai khác mà người đó chính là anh.