Yêu Em Đến Hơi Thở Cuối Cùng

Chương 70 : Chậm Một Bước

Tại địa điểm, ở đó là một căn nhà bị bỏ hoang. Triều Triều nhanh chóng đi trước còn tôi và Mặc Nhiên đuổi theo sau. Nhưng vào trong lại chẳng thấy bóng dáng con người, chợt có ánh sáng loé lên, tôi tò mò lần theo thì phát hiện ra một chiếc nhẫn, tôi quay sang đưa cho Triều Triều để hắn xác nhận xem có phải là của Hàn Uyên không. Triều Triều điên tiết, cả gân tay gần cổ hiện lên rõ rệt. Tôi lo sợ, hỏi hắn : - Có phải của Hàn Uyên không vậy ? - Phải.- hắn gằn giọng trả lời trong sự hỗn loạn. Tôi nghe xong thì gục xuống, bật khóc, tôi đã đến chậm một bước rồi. Mặc Nhiên thấy tôi vậy cũng ôm lấy tôi vỗ về, tôi tự trách trong nước mắt : - Nếu em để cô ấy đi cùng thì đã không có chuyện này xảy ra. Là lỗi của em. Bỗng nhiên Triều Triều ngồi xuống trước mặt tôi, đôi mắt ánh lên sự đau thương và lo lắng tột cùng, hắn nói : - Không phải lỗi của cậu, chính là ả đàn bà kia quá độc ác mà thôi. - Chúng ta cũng mau nhanh chóng tìm tiếp thôi, chắc cũng chưa di chuyển đâu xa. .- Mặc Nhiên lên tiếng. Tôi lập tức đứng dậy, quay sang 2 người đàn ông kia mà nói : - Anh và Triều Triều đi trước, em có chút việc nên đi sau. Mặc Nhiên, nhớ để định vị cho em biết địa điểm. Nói rồi tôi lập tức chạy đi. 2 người kia cũng không chậm trễ mà liền lần theo vị trí của cô ta.