_Giờ em mới biết có giám đốc mà nhân viên nghỉ còn tự mình đến thăm nha! _Khụ! – Đình Phong tiếp tục ho khan còn Hải Lam thì trừng mắt cô. _Giám đốc, tôi nghĩ anh hẳn là còn rất nhiều việc… Ý tứ đuổi khách rất rõ ràng. _Được rồi, tạm biệt. Như vậy là đủ rồi, ít nhất anh cũng biết được cô chưa có ai. Hơn nữa còn có cả thu hoạch ngoài ý muốn. Đợi cho anh đi rồi, cô vẫn thấy Tịnh Yên đứng nguyên tại chỗ bèn nghi hoặc. _Tịnh Yên, em quen anh ta à? _Không, không quen!…- Cô có chút bối rối dời đi tầm mắt. – Ngược lại là chị, anh ta hình như có ý với chị nha! _Nói nhảm! Đã thế không cho em ăn chè hoa cau nữa! _A a a đừng! Chị Lam thân yêu, em biết lỗi rồi! … Đến khi cô quay đi, khóe môi Tịnh Yên cũng hạ xuống. Ánh mắt chợt đổi, cuối cùng ảm đạm không ánh sáng.