Yêu Em, Chờ Em
Chương 80 : Ngoại Truyện 1: Không Phải Oan Gia Không Cùng Một Nhà
Đình Phong 30 tuổi, Đình Lâm 3 giờ tuổi.
Làn da đỏ hỏn, lại nhiều nếp nhăn. Mũi nhỏ, miệng nhỏ, mắt nhỏ, lại còn đang nhắm tịt. Chẳng giống anh cũng chẳng giống cô.
Nhìn đi nhìn lại đứa trẻ trên tay cả nửa ngày, rốt cuộc anh cho ra kết luận –
_Thực xấu! ==”
Chẳng biết có phải ghi hận câu nói này hay không, Đình Phong vừa dứt lời, chỉ nghe thấy “xèe…” một tiếng, trước ngực anh đã ướt một mảng lớn.
_Để mẹ thay tã cho cháu. – Bà Phạm nhịn cười, tiến lên ôm cháu trai, còn anh thấp rủa “xui xẻo” rồi chạy vội vào phòng vệ sinh.
Ba tháng sau.
Một ngày nào đó, Hải Lam dỗ xong con ngủ, vừa đặt Đình Lâm vào nôi thì anh đã ôm sát cô từ phía sau, hơi thở nóng rực bỗng phả lên gáy cô. Hải Lam bất giác rụt cổ, thoáng từ chối một chút.
_Đừng, con còn ở đây…
Đình Phong khẽ thổi khí vào tai cô, hài lòng cảm nhận cơ thể cô thoáng run rẩy.
_Nó ngủ rồi.
_Nhưng mà… A!!!
Cô còn muốn nói thêm cái gì, Đình Phong đã mất kiên nhẫn bế bổng cô lên, bước nhanh về hướng giường. Nhẹ nhàng đặt cô lên đệm, kế tiếp thân hình anh đè ép đi lên.
_Khoan… Ngộ nhỡ con dậy thì sao? – Cô vội chống tay ngăn cản, trong mắt đầy lo lắng.
_Đừng lo, nó ngủ say lắm. – Anh thuận miệng đáp, bàn tay nhanh chóng cởi bỏ nút áo trước ngực cô. Dường như để trừng phạt việc cô không chuyên tâm, môi anh di chuyển đến bờ vai cô, nặng nề cắn.
Chẳng mấy chốc, tiếng rên rỉ cùng thở dốc đã tràn ngập khắp căn phòng. Hải Lam bị hôn đến vựng vựng hồ hồ, cả người mềm mại vô lực. Chỉ tiếc cả hai đang dây dưa đến mức khó tách ra là lúc Đình Lâm đột ngột khóc ré lên.
Gần như không cần suy nghĩ, cô lập tức đẩy anh ra, vội vàng sửa sang lại quần áo bước xuống giường.
_Ừ… Mẹ đây… Ngoan, không khóc…
Nằm trong vòng tay mẹ, thằng bé dần thút thít rồi ngừng hẳn. Hải Lam định lần nữa đặt con xuống nôi thì nó lại gào thét, bất đắc dĩ cô đành ôm con lên gường.
Tự dưng bị người phá hỏng chuyện tốt, tâm tình anh vốn đã rất tệ, thấy cô làm vậy mặt càng đen hơn.
_Đừng nói là anh phải ngủ với nó nhớ.
Thằng ranh con, từ lúc sinh ra đến giờ luôn cùng anh chống đối, suốt ngày bám dính Hải Lam không nói, ngay cả lúc anh thân mật với cô cũng không để yên. Hừ, đợi nó lớn lên, nhất định anh sẽ cho nó biết tay!
Nhưng Đình Phong đúng là được toại nguyện, không cần ngủ với Đình Lâm, bởi vì anh vừa đến gần, thằng nhóc lại gào khóc. Anh tránh ra, nó lại im. Tiếp tục đến gần, tiếp tục khóc… Thử đi thử lại mấy lần, kết quả đều là giống nhau. Hải Lam đắn đo một lúc, cuối cùng đành cắn môi, mang vẻ xin lỗi nhìn anh.
_Phong… Hay là tối nay anh ngủ phòng khác được không?
Mặt anh hết đỏ lại xanh, bàn tay hết siết chặt lại buông. Cho dù trong lòng vạn phần không tình nguyện, rốt cuộc vẫn không cách nào kháng cự ánh nhìn cầu mong của cô.
_Đời trước nhất định anh mắc nợ nó! – Nói xong hung hăng trừng thằng bé, cũng không quản nó có thấy hay không, tức giận bỏ ra ngoài.
Bên này Đình Phong phải tắm nước lạnh hạ hỏa, sau cùng một thân một mình trong căn phòng lớn, mất ngủ đến nửa đêm. Bên kia Đình Lâm được mẹ vỗ về hát ru, ngủ hương vị ngọt ngào. Khi ngủ khóe môi còn như có như không cong lên.
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
12 chương
7 chương
15 chương
43 chương
23 chương
59 chương