Yêu Em, Chờ Em
Chương 67
_A, cháu tìm được rồi! – Bỗng dưng một thằng nhóc reo lên, nóhào hứng chạy tới chỗ cô khoe công. Hải Lam nhíu mày nhìn chiếc nhẫn, tự nhiêncó cảm giác là lạ.
_Viên đá này… là đá gì? – Sẽ không như cô nghĩ chứ? Hẳn làkhông, kể cả có là giám đốc, nhưng anh lấy tiền đâu mà mua. Chẳng lẽ đi nhậnhối lộ?
_Đá thường thôi, không tốn kém đâu. – Với anh thì đúng là khôngtốn kém.
Tịnh Yên cùng Trịnh Duy hai mặt nhìn nhau, ngay lập tức cô lạiquay đi. Bọn họ đều là người biết hàng, làm sao không phân biệt được đá thườnghay kim cương?
_Bán đi cũng chẳng được bao nhiêu đâu! – Anh vội bổ sung, sợ cômột phút xúc động lại mang nó ra hiệu cầm đồ.
Khụ khụ! Biểu tình hai người còn lại có vẻ mất tự nhiên, ĐìnhPhong cảnh cáo liếc họ một cái.
Anh không tiếc tiền, thật sự. Bảo anh quyên góp cho bọn nhóc họchết đại học cũng không sao, nhưng cô đâu cần đem mục tiêu đặt lên nhẫn đính hôncủa họ chứ?
_Vậy à. – Hải Lam hơi hơi thất vọng. Dù chỉ sống cùng bọn trẻmột thời gian, nhưng cô thực sự yêu quý chúng, rất muốn làm được gì đó chochúng. Tiếc là sức lực cô quá nhỏ bé, căn bản không thể giúp được nhiều.
_Được rồi mọi người, không ai thấy đói à? – Cuối cùng Tịnh Yêncũng lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc.
Chờ cô và Hải Lam đi nấu cơm, Đình Phong xem xét vẻ nặng nề củabạn tốt, đưa ánh mắt dò hỏi.
_Cô ấy nói không hận tôi.
_Thế thì ổn rồi còn gì?
Trịnh Duy nhắm mắt cười khổ.
_Tịnh Yên nói tất cả đã qua, cô ấy không hận tôi, nên tôi khôngcần sự tha thứ của cô ấy.
_Cô ấy không muốn quay lại?
Trịnh Duy cúi đầu trầm mặc. Không chịu nổi kiểu ủ rũ mất hết sứcsống của cậu ta, anh cố ý dùng phép khích tướng.
_Cậu định bỏ cuộc? Đợi cho cô ấy lấy chồng lần nữa rồi chúc côấy hạnh phúc?
_Không!
_Vậy thì tốt rồi. Chỉ cần cậu không bỏ cuộc, một tháng khôngđược thì một năm, một năm không được thì mười năm, thể nào chẳng có ngày TịnhYên mềm lòng?
_Cậu đang khoe “chiến tích” của mình sao?
Đình Phong híp mắt không nói, chỉ có khóe môi cao cao giơ lêntiết lộ tâm tình anh lúc này.
_Tôi hỏi thật, cậu đi những mười năm, không sợ khi trở về HảiLam đã có người khác?
_Cậu cho là tôi an tâm để cô ấy ở lại một mình?
_Không lẽ… cậu cài người bên cạnh Hải Lam!?
Anh nhún vai, tựa như không thèm để ý.
_Một trong số cấp dưới của cô ấy — là em họ tôi.
Gian xảo! Cái tên này, có gọi hắn là cáo già cũng không đủ!
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
12 chương
7 chương
15 chương
43 chương
23 chương
59 chương