Ngay khi tất cả đều tiếc thương khi nghĩ đến số phận bi thảm sắp tới của nó – thùng rác đặt góc phòng, Hải Lam lại đột ngột cầm lấy nó đi thẳng vào phòng giám đốc. _Đừng có tùy ý đưa đồ linh tinh cho tôi nữa! Đình Phong đang xem tập tài liệu, nghe thấy giọng cô mới ngẩng đầu lên. _Vậy theo em, thứ gì thì không phải là “đồ linh tinh”!? Hải Lam há hốc mồm, nhất thời không biết trả lời thế nào. _Tóm lại không cần đưa tôi bất kì thứ gì, cái này trả anh! – Cô đặt búp bê lên bàn, không biết là vô tình hay cố ý, động tác của cô rất nhẹ. Mắt anh hơi híp lại, mặc dù cô che giấu tương đối khá, nhưng anh vẫn có thể nhận ra được — cô không ghét món quà này. _Nếu em không thích, vậy ném đi. _Cái… Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã cầm lấy con búp bê giả bộ muốn ném vào thùng rác. Lập tức không cần suy nghĩ cô vội đưa tay ngăn lại. _Đợi chút! Anh làm gì? Mặt anh tỉnh bơ, tựa hồ chẳng hề để ý. _Vứt đi. _Không được vứt! _Tại sao không? Phải rồi, tại sao không? Hải Lam bỗng cắn môi, không tưởng ra được lí do nào. Thấy anh không hề có vẻ đùa cợt, cô gấp đến độ xoay quanh, chưa kịp nghĩ gì đã thốt ra. _Anh…Nó rất đắt! Anh làm như vậy là lãng phí! Phụt! Lãng phí!? Anh phải vất vả lắm thì mới nhịn được cười. Tuy quả là con búp bê này không hề rẻ, vì là hàng anh đặt bên nước ngoài. Nhưng điều khiến anh buồn cười là lúc ném hoa anh tặng, cô có thấy gì là lãng phí đâu!? _Nếu em không thích, giữ lại cũng vô dụng. _Sao lại vô dụng? Anh có thể tặng em gái hay cháu gái anh! _Tôi không có cháu, mà em gái tôi đã qua tuổi chơi búp bê rồi. Nhìn cô hết cúi đầu, cắn môi lại vân vê góc áo, đáy mắt anh không che hết được ý cười. Không ngờ trêu chọc cô lại thú vị đến vậy, biểu hiện phong phú của cô lúc này thật đáng yêu nha. _Hoặc anh có thể tặng trẻ con nhà hàng xóm! Anh làm bộ mất kiên nhẫn, bàn tay nắm con búp bê siết chặt rồi giơ lên – _Được rồi, tôi lấy, đừng vứt! Cô vội tiến lên giật nó khỏi tay anh, phẩy phẩy vạt áo của nó bị anh làm nhăn, thuận tiện trừng mắt Đình Phong. Sau đó chẳng nói chẳng rằng quay lưng đi, đóng sầm cửa lại. Đáng tiếc cô không kịp chứng kiến vẻ mặt khi mục đích đã đạt được của anh. Sau khi ra khỏi phòng giám đốc, không để tâm tới sự kinh ngạc từ những người xung quanh, Hải Lam mặt không chút thay đổi đi thẳng về bàn làm việc, cẩn thận cất con búp bê vào túi xách. Ngồi trong phòng, ai nấy đều hai mặt nhìn nhau, tất cả cùng có chung biểu tình nghẹn họng nhìn trân trối. Như vậy là…nhận rồi!? Quản lý Lam nhận con búp bê!? Trời ạ, vì sao bọn họ không biết hôm nay mặt trời mọc ra từ hướng tây?