"Tôi nghĩ con chó sẽ ổn thôi." Ông bác sĩ nói với Kate và Mitchell lúc ông ta nhìn quanh kiếm cái túi màu đen. Nhân viên xe cứu thương đã rời đi trước đó, sau khi đặt con chó trên sàn nhà gần chiếc bàn trong sảnh chờ. "Nó sẽ ngủ hết đêm, đảm bảo tôi đã tiêm cho nó một lượng đủ thuốc. Ngày mai cô nên đưa nó đến St. Maarten và để bác sĩ thú y ở đó khám qua và chụp X-quang đầu và vai cho nó." "KHông biết phải cám ơn ông thế nào," Kate nồng nhiệt, "Vô cùng xin lỗi vì cánh tay đau của ông." "Vết cắn không sâu lắm, nhưng hơi đau." Ông đáp lại không tự nhiên lắm trong lúc nhặt hết các băng dính cá nhân và thuốc sát trùng để trên mặt bàn gần cửa ra vào hiên. "Và dĩ nhiên giờ thì nên xem xét đến bệnh dại." Kate kìm lại một nụ cười có phần nửa lo lắng nửa xấu hổ. "Ông đã nhấn mạnh rằng bệnh viện đã thông báo cho ông không hề có ca nào mắc bệnh dại trong vòng nhiều năm?" Đúng vậy. Tuy nhiên bắt buộc cô phải giữ con vật đó ở cùng cho đến khi nào cô rời khỏi đây. Sau đó, tôi sẽ chăm sóc cho nó. Tôi mong ngay lúc này cô sẽ để tôi mang nó đi." Tôi muốn chăm sóc cho nó trong lúc tôi còn ở đây." Kate trả lời. Cô có cảm giác ông bác sĩ này muốn thực hiện cái chết không đau đớn với Max ngay tức thì nếu như nó mắc bệnh dại còn hơn là phải chờ cả 10 ngày trời để kiểm tra xem liệu Max có biểu hiện các triệu chứng hay không. "Nếu như xuất hiện các triệu chứng của bệnh dại trong thời gian nó ở cùng với cô, tôi cần biết ngay tức thì để có thể điều trị luôn. Đồng ý chứ?" "Hẳn rồi," Kate trả lời, gật đầu quả quyết. "Và cô có biết rõ các triệu chứng đó là gì không?" "Tôi đã chép hết ra đây này." Kate nắm chặt cuốn sổ trong tay. "Nếu con chó này biến mất sau mười ngày kể từ hôm nay," ông bác sĩ chỉ dẫn. "tôi sẽ phải trải qua đợt điều trị chữa bệnh dại, cho dù nó có mắc bệnh hay không." Mitchell đã nghe quá đủ về tình huống không tưởng này vì thực tế chắc chắn không thể xảy ra. Con chó quá yếu ớt và mất phương hướng đến nỗi khó có thể cắn sâu vào da của ông bác sĩ, nhưng người đàn ông này lại cứ gào lên đau đớn và băng bó cánh tay ông ta như thể cả một động mạch chủ bị xé nát bươm ra vậy. "Chúng tôi vô cùng hiểu," Mitchell nhẹ nhàng nói, tay ấn ông bác sĩ ra cửa. "Chúng tôi sẽ xích nó lại khi cho nó ra ngoài." Anh thêm vào, và dứt khoát mở tung cửa. Đứng trên ngưỡng cửa, ông bác sĩ quay người lại tỏ vẻ lưỡng lự. " Ông có xích không?" "Sáng mai tôi sẽ mua một cái." Ông ta vẫn còn ngần ngại. "Ông sẽ làm điều đó trước tiên vào sáng mai chứ?" "Ngay lúc bình minh." Mitchell quả quyết, và hơi siết lấy khuỷu tay ông ta, anh xoay ông ta lại và không khách sáo đẩy thẳng ra khỏi cửa. Kate quan sát vụ vận động bắt buộc này từ phía bên kia phòng, thích thú và bị ấn tượng bởi sự điềm tĩnh và khả năng giải quyết vấn đề nhanh lẹ của Mitchell trong những tình huống căng thẳng, Cô mới quen anh được vài tiếng đồng hồ, đã lên tiếng chỉ trích anh nặng lời – và thiếu công bằng – vì một ly Bloody Mary; đánh đổ ly nước đó vào áo sơ mi của anh; thất hứa về một bữa tối dễ chịu mà cô còn nợ; rồi lại lôi anh tham gia vào một ca cấp cứu đầy ấn tượng. Anh đã xử lý toàn bộ mọi chuyện một cách không hề nao núng và vô cùng hòa nhã. Một giờ trước đó cô còn tưởng tượng ra anh là một kẻ giết người – giờ cô lại coi anh như một người bạn tốt và một đồng minh đầy tin tưởng. Tình thân ái Kate dành cho anh thể hiện quá rõ ràng qua nụ cười trên môi cô. "Tôi vẫn còn nợ anh bữa tối. Tôi có thể gọi phục vụ phòng và chúng ta có thể ăn tối ở ngoài hiên kia, nếu như anh thích." Vì Evan dự định sẽ bay về vào tối mai, Kate đề nghị một sự thay đổi khác trong phạm vi có thể. " Hay anh muốn quên luôn bữa tối và để tôi trả tiền cho chiếc áo của anh?" Cô tự hỏi liệu Mitchell có nhận ra cô đã giới hạn chỉ cho anh ta có duy nhất hai lựa chọn không, nhưng phản ứng của anh lạnh nhạt đến độ cuối cùng cô cho là anh chẳng thèm để tâm cũng chẳng thèm chú ý. "Ăn tối ở đây cũng tốt thôi," Mitchell đáp. "Cô nợ tôi một bữa." anh ôn tồn, "và tôi luôn đòi hết những món người ta nợ tôi đấy." Anh nhận ra cô hẳn là đang chờ đợi gã bạn trai sắp quay về vào ngày tới, hoặc là cô đã đưa ra một lời giải thích cho việc không thể ăn tối cùng ăn vào một ngày khác. Kate khoanh tay hờ hững trước ngực nhìn anh thích thú. "Thật hả?" "Luôn luôn," anh trả lời, tay với lấy tờ bìa "Dịch vụ khách sạn" đặt trên bàn. "Thế thì tôi nợ anh bao nhiêu cho ông bác sĩ và xe cứu thương?" "Không gì hết," Mitchell lên tiếng, tay lật tới mục Phục vụ phòng. "Không phải anh đã đưa cho họ tiền để họ đồng ý tới đây và chữa trị cho một con chó sao?" "Tôi kêu gọi lòng nhân đạo của họ." "Hiểu rồi," Kate đáp lời, giả bộ tin vào câu chuyện mà anh kể. "Và đó cũng là lý do tại sao họ lại ở đây nhanh đến thế, phải không? Ý tôi là họ đã có mặt ở đây chưa quá 10 phút ngay sau khi anh bước vào tiền sảnh." Mitchell liếc cô qua khóe mắt. Cô đang quan sát anh với một nụ cười hiểu biết ranh mãnh, và anh đột nhiên nổi lên một cơn bốc đồng khó tin muốn được kéo cô vào trong vòng tay của mình và che cái miệng trêu ngươi kia của cô lại bằng đôi môi anh. Ý nghĩ đó khiến anh bật cười khi anh nhún vai lên tiếng. "Họ đến nhanh vì đây là một hòn đảo nhỏ." "Và cũng vì anh đã hứa cho họ một khoản tiền boa rất lớn?" Cố ghìm không cười phá lên, Mitchell tập trung vào tờ bìa. "Cô thích ăn gì?" Kate nói món ăn ưa thích mà cô đã gọi vào tối hôm trước. "Tôi nghĩ mình sẽ gọi món sò điệp, tôm biển và salad bơ." Cô cúi xuống kiểm tra con chó đang ngủ mê mệt. "Không phiền nếu tôi gọi điện cho dịch vụ phòng chứ?" anh hỏi. "Vâng, không sao." Kate nói qua vai. "Cứ gọi bất kỳ thứ gì mà anh thích. Gọi tất cả những thứ anh thích ấy." cô đùa, tưởng tượng đến món tiền boa khổng lồ mà anh phải trả cho nhân viên cấp cứu và vị bác sĩ để họ phóng hết tốc độ tới cứu hộ chú chó hoang bị thương. Cô chạm vào cái mũi ấm áp của Max, hơi thở nó nông và hơi nhanh, nhưng bác sĩ đã đề cập với cô về chuyện đó. Phía đằng sau, cô nghe thấy Mitchell bấm số điện thoại, nhưng anh lại đặt cộp ống nghe xuống. Bối rối, Kate liếc qua vai và thấy anh đang đứng trước điện thoại, nắm chặt một tờ giấy nhỏ trong tay, đôi lông mày sẫm cau lại. Một tờ giấy... tờ giấy của cô! Tờ giấy mà cô đã để lại cho cảnh sát nhân dạng anh nếu như cô mất tích. "Tôi có thể giải thích," cô lên tiếng, vội vã đứng lên bước lại phía anh. "Tôi đang mong đến chết được nghe đây!" anh lạnh lẽo trả lời, tay đưa cho cô tờ giấy. Kate phản ứng trước giọng nói lạnh nhạt của anh bằng vẻ dữ dội đến ngay cả cô cũng giật mình kinh ngạc. Cô không muốn xúc phạm anh hay cho phép anh nghĩ xấu về cô... không phải lúc này, không phải khi cô đang quá biết ơn anh và yêu mến anh rất nhiều. Anh đã không nói cộc lốc hay tỏ ra thiếu thiện cảm khi cô đổ lỗi cho anh về ly Bloody Mary và việc cô vung tay hất ly rượu vào người anh. Cố tìm lời giải thích ít xúc phạm nhất mà cô có thể đưa ra, cô đọc lại những dòng chữ hiện lên trên tờ giấy. "Tôi đi ra ngoài ăn tối với một người có tên là Mitchell Wyatt. Chiều nay chúng tôi gặp nhau ở quán Sandbar khi tôi lảm đổ ly Bloody Mary lên áo anh ta. Người bồi bàn có thể mô tả rõ hơn về anh ta cho các vị." Lần lữa thêm chút thời gian, cô đặt tờ giấy gớm ghiếc trở lại bàn. "Tối nay," cô ngập ngừng bắt đầu,"khi tôi không chắc về bộ váy mặc cho bữa tối, tôi đã quyết định gọi cho anh hỏi xem chúng ta sẽ đi đâu." Cô ngừng lời, lo lắng chà hai lòng bàn tay vào quần. "Tiếp đi," anh cộc lốc. "Nhưng khi tôi gọi cho lễ tân khách sạn và yêu cầu anh ta nối máy đến phòng anh, anh ta nói anh không ở đây. Điều đó khiến tôi... ờ... khó chịu. Tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung về những khả năng mà tôi đã không lường ra trước đó, khi tôi tin rằng anh là khách ở đây và đồng ý đi ăn tối với anh." "Những khả năng gì? Anh hỏi. Kate muốn lẩn tránh, nhưng không thể vì ánh mắt sắc như dao của anh đang chiếu thẳng vào cô. "Có những chuyện chắc chắn về anh đã khiến tôi nghĩ anh có thể là một ..." cô gần như phát ho. "kẻ đào mỏ." Anh cau mày còn dữ hơn. "Một gì?" "Làm ơn đi, hãy cố xem xét chuyện đó từ quan điểm của tôi. Anh đang lảng vảng quanh một khách sạn rất đắt tiền mà anh lại không ở đó. Anh lại quá đẹp trai, nhẹ nhàng đến khó tin, và anh vô cùng quyến rũ, và anh là một người hành động quá nhanh – chỉ trong vòng hai đến ba phút gặp tôi, anh đã mời tôi đi ăn tối cùng anh rồi." Nét mặt anh không hề dịu đi đến một chút, thể hiện cho Kate hai điều: Anh không hề bị mờ mắt trước những lời khen tâng bốc của cô về ngoại hình và sự duyên dáng của anh; và anh đang chờ đợi một lời giải thích tại sao cô để lại tờ giấy nhắn kia cho bất kỳ ai đọc nó. Đưa tay vén lọn tóc đang xõa xuống trán, cô thừa nhận toàn bộ sự thật bẽ mặt. "Tôi đã lo lắng đến khả năng bị lừa đi ăn tối với một gã đào mỏ, nhưng rồi nhận ra rằng có khi anh còn tệ hơn thế nữa." "Tôi không thể nghĩ đến bất cứ cái gì còn ghê gớm hơn cả một tên đào mỏ." "Không, nhưng có khi anh còn tệ hơn cả "ghê gớm" nữa. Anh có thể trở nên nguy hiểm. Anh có thể là một kẻ giết người thích chọn những phụ nữ độc thân ở các khách sạn trên các hòn đảo, giết chết họ và vùi xuống cát... hoặc... đại loại thế...". Kate ngập ngừng, cảm thấy mình giống y như một cô ngốc vĩ đại. "Vì vậy cô đã để lại tờ giấy nhắn cho các nhà chức trách tìm hiểu phòng trường hợp cô mất tích." Kate gật đầu khổ sở "Vì cô muốn đảm bảo rằng tôi sẽ không trốn thoát sau khi đã giết cô?" Kate quá bẽ mặt và phiền não với chính bản thân mình đến độ không để ý đến vẻ thích thú hiện trong giọng nói trầm sâu của anh. Để tránh cái nhìn chăm chú của anh, cô cúi xuống Max. "Lúc đó dường như không có vẻ ngốc nghếch như anh nghĩ bây giờ đâu." Lần thứ hai trong vòng mấy phút đồng hồ, Mitchell phải vận lộn với cơn bốc đồng muốn lôi cô vào trong vòng tay của mình. Để làm mình phân tâm, anh quay mặt đi và nhấc điện thoại lên. Giật mình trước động thái đột ngột của anh, Kate lên tiếng. "Anh đang gọi cho ai vậy?" "Dịch vụ phòng," Anh nhẹ nhàng. "Thế thì," Kate nói đầy vẻ ăn năn, " anh có thể đổi cho tôi lấy một đĩa bánh kẹp lớn." Mitchell vẫn còn đang cười toe toét khi nhân viên lễ tân trả lời điện thoại.