Kate đặt hai tách sôcôla bốc khói nghi ngút lên chiếc khay đặt cạnh một cái tô lớn đựng bắp rang cao có ngọn - thứ đồ ăn ưa thích thường dành cho những lúc thời tiết lạnh ngồi coi phim mà mỗi tháng hai lần cô và Holly sắp xếp được. Bê theo chiếc khay, Kate bước vòng qua Max, kẻ đang nằm ườn ngay trên sàn phòng khách trước bàn cà phê. Holly ngóc đầu lên từ chiếc tủ đựng đĩa phim bên cạnh ti vi, nơi cô đang lúi húi lật qua những bộ phim thể loại tình cảm sướt mướt dành cho các cô gái. Vừa giơ lên bộ phim yêu thích của mình, cô vừa hớn hở hỏi, "Cuốn Một chuyện tình để nhớ này thế nào?" "Thôi, cám ơn. Mình đã có một chuyện tình để nhớ rồi, và mình đang cố quên đây." Holly toét miệng cười nhạo báng và quay trở về với đống phim xếp trên ngăn tủ. "Mình vẫn không thể tin nổi tên khốn toàn tập Wyatt lại có mặt ở buổi tiệc gây quỹ ấy." Kate cũng không tài nào tin nổi. Rõ ràng đêm hôm đó Mitchell tỏ ra rất khinh thường cô, điều đó chỉ nói lên là anh ngay từ đầu đã chẳng coi cô là gì, thậm chí ngay cả khi anh đang ân ái với cô ở St. Maarten. "Anh ta thật bệnh hoạn." Holly thốt lên thành lời những suy nghĩ của Kate. "Hoặc là thế," Kate đáp lại, cố gắng tỏ ra không bận tâm về điều đó, "hoặc là anh ấy hơi cáu gắt vì bị làm trò tiêu khiển cho kẻ khác," Thay đổi chủ đề cuộc thảo lụân đến bộ phim sắp xem tối nay, cô lên tiếng, "Thế còn phim Ngày cưới thì sao? "KHông trừ phi cậu hứa không tua đi tua lại lúc chúng ta phát cuồng lên nhảy nhót ngay cái đoạn Michael Bublé hát bài "Sway" ấy." "OK, thỏa thụân rồi nhé," Holly cho chạy bộ phim và đến ngồi cùng Kate trên ghế sô pha. Họ ngồi yên lặng cả phút đồng hồ, phủ chăn len đến nửa người, những đôi bàn chân đi bít tất dày thịch gác lên bàn. "Mình sẽ nhớ những buổi tối xem phim này," Holly buột miệng, tay bốc một nắm bắp rang từ trong cái bát đặt giữa hai ngừơi bọn họ. "Cậu nói ý gì vậy?" Kate với lấy tách sôcôla nóng. "Ý là tớ không thể nào hình dung ra cảnh ôm lấy tô bắp rang ngồi giữa cậu và Evan vào một buổi tối chiếu phim như thế này. Cậu đã sắp xếp ngày hẹn chưa?" Kate lắc đầu. "Hai người bọn mình vẫn còn chưa ngủ cùng nhau nữa cơ." "Tại sao không? Cậu đã trở về ba tuần rồi mà." "Cả hai bọn mình đều đồng ý dành ra một khoảng thời gian để cho qua những chuyện mình đã làm ở St. Maarten và bắt đầu lại từ đầu." Holly nhìn cô đầy nghi hoặc. "Có phải cậu đang nói với mình là anh ấy không muốn đánh dấu chủ quyền của mình kể từ lúc đó á?" "Cậu cứ làm như mình là một ụ nước chữa cháy ý," Kate đảo tròn mắt. Cô nuốt ực một ngụm sôcôla nóng, và đặt cái tách xuống. "Cậu có chắc là anh ấy không trừng phạt cậu một chút bằng cách tránh xa cậu ra?" "Không. Thật ra thì, tối qua anh ấy đã đưa mình ra ngoài ăn tối, và anh ấy bảo muốn về luôn và nghỉ đêm cùng mình. Nhưng..." "Nhưng sao?" "Nhưng đến giữa bữa tối, mình bắt đầu cảm thấy buồn nôn. Thật ra, bây giờ mình cũng đang thấy hơi buồn nôn một chút. Mình thế này đã mấy ngày rồi, lúc nào cũng mệt mỏi. Mình chỉ muốn ngủ thôi." "Tâm trạng căng thẳng có thể thực sự làm hệ miễn dịch của cậu yếu đi và khiến cậu mệt mỏi. Mà này, mọi chuyện ở nhà hàng vẫn ổn chứ?" "Nhân viên đang tỏ thái độ kẻ cả với mình, nhưng cũng chả có gì ngạc nhiên cả, vì người duy nhất trẻ hơn mình lại là cậu chạy bàn. Hơn nữa, nói đến vịêc ấy còn sớm quá. Xem phim thôi nào."