Nhìn ra ngoài khơi xa để tìm Mitchell, Kate lơ đãng phủi những hạt cát mịn đang bám vào chân cô và với tay lấy chiếc áo choàng tắm mà họ mang theo từ phòng mình. Không khí ban đêm rất dịu, nhưng cô bắt đầu rùng mình dưới chiếc áo tắm mỏng manh, cảm giác vì bồn chồn hơn là lạnh. Khi họ rời khỏi sòng bài, Mitchell đề nghị đưa cô đến Vịnh Maho để cô có thể tiêu một phần số tiền thắng bạc của mình vào những cửa hàng thời trang cao cấp mở cửa suốt ngày phục vụ cho các hộp đêm và các vị khách du lịch. Kate đã gợi ý họ nên trở về khách sạn và thay vào đó là đi bơi ngoài biển. Trong tâm trí cô đã mường tượng mình lười biếng lờ lững nằm trên mặt nước mặn nửa tiếng đồng hồ. Họ đi bơi, nhưng khi Kate đã lên bờ, thì Mitchell lại nói anh muốn bơi thêm chút nữa để thư giãn. Khi cô phát hiện ra ngay lúc khởi động, khi Mitchell xuống nước anh vận hết sức lực của mình, sải thân hình cao lớn rẽ nước với tốc độ tối đa, như thể có một đám ma quỷ nào đó đang bám ngay sau anh vậy. Lúc đầu, Kate ngưỡng mộ dõi mắt theo anh, nhưng vài phút sau hình ảnh của anh hoàn toàn biến khỏi tầm mắt, cô bắt đầu cảm thấy lo về sự an toàn của anh. Cố không để nỗi lo lắng của mình leo thang lên đến mức hoảng loạn, Kate tiếp tục tìm kiếm dưới mặt nước lấp lánh ánh trăng khi cô xỏ tay vào hai ống tay áo choàng và thắt dây lưng lại. Cuối cùng, cô bắt gặp một dấu hiệu mờ nhỏ xíu hiện trên mặt nước phía xa và nhẹ nhõm ngồi phịch xuống chiếc ghế tựa dài. Giải thoát khỏi nỗi lo lắng cho Mitchell, cô vòng tay, co người ôm lấy hai đầu gối. Ngửa đầu ra sau, cô nhìn chăm chú lên bầu trời đêm như một bức màn sa tanh lấp lánh ánh sao trong lúc một cảm xúc sâu lắng về sự hình bóng bố cô chầm chậm lướt qua trong tâm trí. Cảm xúc đó bao bọc quanh cô, ấm áp và mạnh mẽ, trùm lên cô một sự ngọt ngào, như thể đó là một cái ôm xiết - một cái ôm mạnh mẽ xuất phát từ thiên đàng. Kate say sưa chìm trong cảm xúc mê mải, níu giữ lấy nó trong lúc nước mắt cô trào ra và trượt dài trên đôi má. Cuối cùng cô ngẩng lên để xóa những cảm xúc đó đi trong tâm trí và nhìn ra ngoài khơi dõi theo Mitchell. Anh đang bơi thành một đường thẳng để quay lại với cô, đôi bờ vai và hai cánh ta giang ra sải từng sải trên mặt nước. Vào chính lúc ấy, cô đột ngột vỡ lẽ ra. Cô hiểu chắc chắn rằng nếu bố cô đang ngồi bên cạnh cô đây ngay trên chiếc ghế này, mắt cũng dõi theo Mitchell, và mỉm cười. Điều đó bỗng trở nên đầy ý nghĩa, rất rõ ràng. Đó là lý do tại sao cô lại cảm thấy một cảm xúc gần gũi kì diệu đến thế với anh ngay từ lần đầu tiên mới gặp. Sự thừa nhận sâu sắc của Mitchell nhói lên trong tâm trí cô: Anh đã cảm thấy những điều ấy giống như em đã cảm thấy tối qua. Định mệnh đã đưa họ đến với nhau và yêu nhau, nhưng số phận thất thường đang không níu giữ họ vào nhau. Lau đi những giọt nước mắt, Kate nhìn lên bầu trời cao vời vợi và thì thầm. "Cám ơn, Bố. Con nhớ bố nhiều." Cảm giác sự gần gũi của ông đã giảm đi nhưng vẫn còn kéo dài vài phút nữa khi Mitchell đứng lên khỏi mặt nước. Hất mái tóc của mình ra hai bên, anh lội ra khỏi làn nước biển đang chảy xuống từ hai bờ vai mạnh mẽ và đôi chân dài. Anh đẹp đến ngỡ ngàng đến nỗi Kate phải lắc đầu tỉnh trí. Mỉm cười, cô ngước lên trời và nói thầm. "Bố nghĩ thế nào mà lại cho rằng con xứng đáng với một người đẹp trai đến thế?" Mitchell đưa tay nhận lấy chiếc khăn tắm mà cô đưa cho anh và dằn lại thôi thúc muốn xổ tung những lọn tóc ẩm ướt dính sát quanh khuôn mặt cô và đổ xuống hai bờ vai. Với một mái tóc như thế, cô trông thật ngon lành; thật ra, cô trông giống y như lúc anh lần đầu tiên gặp cô ở nhà hàng. "Chào," anh mỉm cười. Cô cười đáp lại. "Jamaica thế nào rồi? Trên đường đi anh có vượt qua được con cá mập nào không?" Cười toe toét trước câu nói chòng ghẹo của cô, Mitchell bắt đầu lau ngực và hai cánh tay trần. "Anh đã nằm ườn ra ở đây cả tuần rồi, " anh giải thích . "Anh muốn tập luyện một chút." "Anh có thường bơi để giữ sức khỏe không?" Anh lắc đầu. "Một người dưới quyền anh là chuyên gia võ thuật. Anh thường xuyên tập luyện với anh ta." "Công việc của anh ấy là gì vậy?" "Anh ta là lái xe của anh." "Lái xe của anh." Kate lặp lại, suy tính đến chuyện đó. "Cũng là vệ sĩ của anh?" "Anh ta nghĩ vậy," Mitchell trả lời, anh cúi người lau khô đôi chân. Kate chờ cho đến khi anh vứt chiếc khăn sang một bên và nhặt áo choàng lên trước khi cô lên tiếng hỏi một câu đang khiến cô đôi chút bận tâm. "Anh làm kiểu công việc gì mà phải cần đến vệ sĩ?" "Tại Châu Âu, tài xế kiêm vệ sĩ là khá phổ biến." Vô tình hay cố ý, anh đã không hề đả động đến nghề nghiệp của mình, Kate nhận ra điều đó, và anh cũng không hề đề cập đến chủ đề đó tối nay. Họ đã ngủ cùng nhau và cô càng lúc càng cảm thấy yêu anh hơn qua từng giây phút. Cô mong đến chết để được biết thêm về anh và hiểu anh hơn. Khi họ lững thững đi bộ qua bãi biển về phía các bậc thang lát đá dẫn về khách sạn, cô lên tiếng. "Anh đang làm nghề gì vậy?" "Anh kinh doanh tạo ra lợi nhuận," Mitchell đáp lời, tự động đưa ra cho cô một câu trả lời sẵn giống như câu trả lời của anh cho hầu hết những kẻ tò mò khác; sau đó anh cảm thấy tồi tệ vì mình đã cư xử với cô như thể cô chỉ là người lạ qua đường tỏ vẻ hiếu kì. "Anh không điều hành doanh nghiệp," Anh làm rõ. "Mặc dù anh đã có ý định đó, anh ngờ là mình thiếu năng lực quản lý. Anh đầu tư tiền vào các ý tưởng và cảm hứng của những người khác có tài năng quản lý doanh nghiệp." Kate thò tay vào hai túi áo choàng và cân nhắc đưa ra câu hỏi tiếp theo. "Làm thế nào anh lại chọn lựa ra được những ý tưởng và những con người anh cần đầu tư?" "Anh dựa một phần vào thông tin và một phần vào bản năng, trong đó rốt cuộc là đưa ra phán đoán có suy tính." Anh định kết thúc cuộc nói chuyện, Kate nhận ra ý của anh qua tông giọng. Cẩn thận phát ngôn như thể cô đang đưa ra một lời nhận xét vô tình, thay vì cố gắng tiếp tục chủ đề, cô lên tiếng. "Khi người ta có sở trường thiên bẩm trong việc thực hiện một điều gì đó, em nghĩ thế gọi là tài năng." "Trong trường hợp của anh, đó là kỹ năng đạt được hơn là một tài năng thực sự." "Làm sao anh có được kỹ năng ấy?" Anh dừng bước, quay sang và quan sát cô với cái cau mày hơi nôn nóng. "Anh có một người thầy kinh nghiệm – Stavros Konstantatos." Kate mở to mắt trước lời nhắc đến nhà tài phiệt người Hy Lạp ẩn dật, tự tạo lập đế chế của riêng mình được báo chí ca tụng là một trong những người giàu nhất thế giới. "Có phải chúng ta đang nói về người sống trên một hòn đảo đầy vệ sĩ canh gác khắp nơi và là người có chiếc du thuyền trang bị cả ngư lôi không?" Sự đối kháng của Mitchell biến mất, thay vào đó là niềm thích thú. "Không phải ngư lôi, chỉ là súng phòng không mà thôi." Anh nói, lồng những ngón tay mình vào tay cô và nắm chặt khi họ bước tiếp. "Con trai ông, Alex, là bạn học cùng trường nội trú với anh. Có một năm, Alex nài nỉ anh đi cùng cậu ấy nghỉ đông ở hòn đảo của họ để cậu ấy khỏi phải "chết vì buồn chán một mình" trong lúc cậu ta phải ngồi giỏng tai nghe Stavros giảng giải về kinh doanh tại mỗi bữa ăn. Giống như hầu hết các đứa trẻ con nhà giàu khác, Alex chẳng hứng thú gì với việc kiếm tiến, cậu ta chỉ thích tiêu thôi." Kate nhận thấy Mitchell dường như đã loại trừ mình ra khỏi danh sách "những đứa trẻ con nhà giàu", nhưng cô không cố gắng theo đuổi lời tâm sự đó. Thay vì thế cô đàm luận. "Bố của Alex có thật sự giảng giải về kinh doanh tại mỗi bữa ăn không?" "Stavros nói không ngừng," Mitchell cười lục khục, "nhưng anh không hề thấy chán, thật ra anh bị mê hoặc thì đúng hơn. Ông ấy nhận thấy điều đó, dĩ nhiên, và anh nghĩ ông mong thái độ của anh sẽ làm thức tỉnh Alex. Kỳ nghỉ tiếp theo, ông nhấn mạnh Alex phải đưa anh tới đảo. Anh gặp rất nhiều người nhà Stavros kể từ đó. Sau nhiều năm, ông bảo trợ cho anh và huấn luyện anh, và thúc đẩy anh cho đến khi anh nắm rõ hết những lời chỉ đạo của ông. Khi tốt nghiệp, ông ấy để anh làm việc trực tiếp dưới sự quản lý của ông, để ông có thể "hoàn thành trọn vẹn nền giáo dục của mình". Cuối cùng/ Sau rốt, ông ba8y1 đầu cho phép anh thực hiện những vụ giao dịch của chính anh và chia lợi nhuận – hay cùng chịu lỗ." "Thật là một người đàn ông tuyệt vời và một kinh nghiệm thật may mắn cho anh." Mitchell gật đầu đồng thuận. Anh không đề cập đến chuyện vợ của Stavros đã không ngừng cố ý dụ dỗ anh từ lúc anh mười bảy tuổi. Cũng không nhắc đến bất kỳ chuyện gì của anh trước đó, những kinh nghiệm kém "tuyệt vời" hơn với các gia đình giàu có của đám bạn học – những ông bố bà mẹ dễ chịu, có giáo dục mà anh đã gặp khi đám con trai của họ mời Mitchell về nhà trong kì nghỉ. Họ hỏi anh những câu hỏi đáng sợ giống y hệt mà các bậc phụ huynh đều đưa ra – rằng anh từ đâu đến và họ hàng của anh là ai. Vì họ nhận thấy anh chỉ là một kẻ ngoài cuộc mồ côi không nơi thân thích, họ thường xuyên đối xử với anh như một kẻ cơ hội đang cố bám vào con họ vì những lý do họ mặc nhiên coi là rất đáng ngờ và phiền phức. Một vài người trong số họ trong chừng mực còn gọi cho quản lý trường nội trú và phàn nàn về phẩm chất đáng ngờ của đứa trẻ mà đám con cái họ đang kết giao. Họ được phản ánh lại rằng Mitchell là một "học sinh có học bổng" và là một "vận động viên thiên bẩm" có được sự quan tâm đặc biệt từ một tổ chức của Mỹ rất thế lực. Mitchell nghe được những điều đó từ đám con cái những bậc cha mẹ phàn nàn. Bước đi bên cạnh Kate, anh cố gợi lại trong suốt những năm học nội trú của mình, anh đã bị một gia đình người bạn học hỏi không biết bao nhiêu lần về chuyện anh có liên quan gì đến dòng họ "Wyatt ở Chicago" hay không. Mỉa mai làm sao vì từng ấy lần anh đều phủ nhận. Đột nhiên giải thích cho lý do tại sao anh có thể buộc mình ngay lúc này thừa nhận câu trả lời mặc nhiên là có.