Thám tử Childress quẳng chiếc vali đánh ịch xuống một trong hai cái giường phòng 102 khách sạn Enclave. "Cậu có thấy gã trực tầng chết dẫm kia cố tranh giành cái va li của tôi không?"
"Anh ta đang hy vọng có được khoản tiền bo 10 đô thôi mà," MacNeil trả lời trong khi anh lôi chiếc máy tính xách tay nhẹ hều ra khỏi túi xách.
"Cậu có biết điều gì làm tôi vãi ra ở đây không?" Thấy MacNeil không đáp lại, Childress liền giải thích. "Hàng đống đàn bà phụ nữ đẹp lộng lẫy mặc đồ tắm hai mảnh đang diễu qua mặt chúng ta, còn chúng ta trông chả khác nào một cặp đồng tính nam ấy."
MacNeil ngước lên nhìn vào đồng sự của anh, mệnh lệnh đưa ra yêu cầu phải giả trang thành một du khách bình thường đã biến thành quần lửng sặc sỡ kiểu Bermuda, áo phông in hàng chữ St. Maarten uốn éo giữa hàng cây cọ, chiếc mũ lưỡi trai, cặp kính râm, và một chiếc camera lủng lẳng nơi cổ. "Đó là do cái quần lửng Bermuada của ông thì có," MacNeil lên tiếng.
Suy tính của Childress đã nhảy qua những vấn đề khác. "Tôi không thích kiểu "tiến sát và tới gần" này khi còn đang tiến hành điều tra. Nó tăng khả năng bị Wyatt phát hiện ra lên gấp ba lần." Vừa nói ông vừa sải chân bước ra cửa và quan sát xung quanh. "Một đêm ở cái nơi này còn đắt hơn cả tiền tôi mua chiếc xe mới nhất của mình. Gã ủy viên công tố quận thể nào cũng sẽ nhảy dựng hết lên lúc đống hóa đơn thanh toán chuyển đến mất."
"Tôi sẽ nói sự thật cho anh ta: Đường chính hay đường phụ ở cái chốn này cũng chả có chỗ nào để mà đậu xe cả ngày lẫn đêm mà chờ đợi Wyatt. Bảo vệ ngoài cổng chỉ cho chúng ta dừng xe có một tiếng đồng hồ, sau đó nhân viên khách sạn sẽ chường mặt ra và đuổi chúng ta đi. Vậy thì chúng ta phải đăng ký phòng ở đây thôi."
"Đúng, tôi biết cả đấy, nhưng tôi mừng vì chính cậu mới là người phải giải thích điều đó cho Elliot."
MacNeil đưa mắt nhìn giờ và rút di động ra. Đến lúc phải gọi điện báo cáo tình hình hàng ngày rồi.
*****
"Thưa ngài Elliot?"
Gray Elliot ngước lên khỏi đống ảnh bày khắp bàn trong văn phòng ở Chicago của anh, khuôn mặt cau lại. "Sao?"
"Thám tử MacNeil đang chờ máy."
"Đóng cửa lại giùm tôi!" Gray lên tiếng. Xoay người trên ghế, anh chờ cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại phía sau lưng người thư ký trước khi nhấc điện thoại lên. "Chào, Mac."
"Anh đã nhận bản báo cáo và ảnh chụp mà chúng tôi e-mail tối qua chưa?"
Quá bồn chồn, Gray đứng dậy. "Tôi nhận được rồi," anh nói ngắn gọn.
"Wyatt đã đến đón cô gái tóc đỏ ở khách sạn nơi cô ta ở sáng nay, và họ vừa làm thủ tục nhận phòng ở St. Maarten. Chúng tôi vẫn chưa biết danh tính cô ta, nhưng phòng khách sạn ở Anguilla được đăng ký dưới cái tên Bartlett. Không sớm thì muộn cô ta sẽ phải dùng đến thẻ tín dụng hay đưa ra bằng lái xe, lúc đó chúng tôi sẽ lần theo cô ta...."
"Đừng bận tâm," Gray ngắt lời thẳng thừng, ánh mắt nhìn chăm chú vào bức ảnh cận cảnh một người đàn ông và một phụ nữ ôm nhau đầy đam mê sát ngay bãi biển. Bức ảnh được chụp lúc trời tối sử dụng máy camera hồng ngoại. Nó hơi mờ, nhưng hai nhân vật trong bức ảnh vẫn dễ dàng nhận diện. "Tên cô ta là Kate Donovan."
"Cái tên dó có nghĩa gì với tôi không?" Mac hỏi. "Nghe quen lắm."
"Bố cô ta là Daniel Donovan."
"Daniel Donovan chủ nhà hàng phải không?"
Chính thế," Gray nhạo báng. "Daniel Donovan đã chết vài tuần trước trong một vụ được cho là tai nạn đâm xe thông thường."
MacNeil ngã người ra thành giường, trong đầu ráp từng chi tiết vụ việc lại với nhau và dẫn đến một kết luận đồng thuận với cái kết luận mà Gray đã đưa ra. "Trong vòng vài tháng có 3 người liên quan đến Wyatt đã chết yểu."
"Đúng vậy."
"Gã Bartlett này có liên quan trong vụ việc như thế nào?"
"Kate Donovan là bạn gái của Evan Bartlett," Gray chỉ ra. "Hay ít nhất thì cũng là tôi nghĩ thế. Evan và tôi quen nhau ngay từ khi còn nhỏ. Anh ta là một luật sư trong đám luật sư có danh tiếng không tì vết. Tôi khá chắc Evan Bartlett không hề biết về bất kì những việc mà cô ta có liên quan."
Thay vì tranh luận về chuyện đó, MacNeil chỉ bình thản lên tiếng. "Chúng tôi không thấy Bartlett có mặt tối qua, nhưng anh ta đã đứng tên đăng ký căn biệt thự ở Anguilla nơi cô ta đang ở."
"Thì cô ta đang dùng tên anh ta, nhưng Evan không ở đó. Tôi đã gặp anh ta ở tòa án hôm qua, và anh ta đang thụ lý một vụ kiện. "Thay vì để MacNeil nghĩ rằng anh đang để cho những xúc cảm cá nhân của mình can thiệp vào tính khách quan – Gray cộc lốc, "Đừng để Wyatt hay Donovan rời khỏi tầm mắt cậu. Tôi phải tham dự một cuộc họp bây giờ. Một điều nữa..." anh nói thêm, "Nếu chiếc du thuyền của Benedict chạy qua không phận quốc tế, tôi muốn cậu báo cho tôi biết ngay. Và cũng tương tự nếu máy bay của Wyatt chuẩn bị cất cánh rời khỏi St. Maarten."
"Hiện có cài hai thợ máy chốt tại sân bay Princess Juliana theo dõi chiếc máy bay giùm ta rồi. Tôi đã bám theo Wyatt đến Khách sạn ở St. Maarten sáng nay, anh ta gửi hành lý ở đó. Tôi không nghĩ anh ta tính sẽ quay về du thuyền của Benedict tối nay đâu, nhưng nếu anh ta và cô con gái nhà Donovan mỗi người mỗi hướng, chúng tôi không thể nào trông chừng cả hai người họ và chiếc du thuyền cùng một lúc được.
"Ngân sách của tôi sẽ không chi thêm bất cứ khoản nào nữa cho vụ công tác này. Quên chiếc du thuyền đi, nếu như anh phải lựa chọn. Nếu nó chạy đến hải phận quốc tế, chúng ta không thể làm gì để kéo gã Wyatt ra khỏi đó, nhưng có thể gây áp lực cho Zack Benedict phải trao lại Wyatt cho chúng ta.
"Anh mong Wyatt dẫn chúng ta đến chỗ thi thể ở chốn này hay là bắt quả tang cùng kẻ đồng phạm hay gì thế?"
"Tôi không biết đến một đồng phạm nào cả, nhưng nếu anh đánh cược khoản tiền hưu của mình rằng thi thể William đang ở đâu đó phơi ra trên đất nhà anh ta. Có đến 500 arc rừng rậm ngoài kia, và chúng ta đang giúp cho dân ở đó xới tung đám đất lên. Băng vẫn còn chưa tan, nhưng thi thể sẽ trồi lên bất cứ lúc nào. Đến lúc đó, tôi muốn biết đích xác phải tìm Wyatt ở đâu. Đừng hỏi làm sao tôi biết Wyatt là tên giết người hay thi thể William ở đâu. Một khi thi thể được tìm thấy, nhân chứng sẽ tới thẳng và khai nhận hết. Tôi đã nhận được thông tin từ một kẻ nặc danh.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
14 chương
35 chương
16 chương
51 chương