Đôi mắt thâm tình bình tĩnh ngắm nhìn Thủy Tâm Nhu dù đã ngủ nhưng mi tâm vẫn nhíu chặt. Từ khi sinh non, sắc mặt cô vẫn không tốt. Đáng chết, cô dùng phương thức như vậy để tra tấn bản thân sao? Chỉ bình tĩnh ngắm nhìn Thủy Tâm Nhu thế này, lòng Phí Lạc quặn đau đến khó chịu. “Nhu Nhu, nếu như trước kia anh nói với em anh không phải gay, anh thích phụ nữ, người anh yêu là em, em có thể ở bên anh không? Em sẽ còn gả cho Đường Diệc Sâm sao?” Dứt lời, Phí Lạc tự giễu giật giật khoé miệng, bên môi nổi lên vẻ chua chát khổ sở. “Ưm… Đường Diệc Sâm, anh khốn kiếp, không cho phép anh hôn tôi nữa… Nếu anh hôn tôi nữa, tôi đây không khách khí với anh… Đánh anh, anh cái tên khốn kiếp đáng chết, ai bảo anh ức hiếp chị đây…” Thủy Tâm Nhu nhắm mắt lắc đầu loạn xạ, theo bản năng cô thỉnh thoảng nâng tay lên làm động tác đẩy người, đánh người. Thỉnh thoảng, khóe miệng cô không tự chủ nhếch lên. “Nhu Nhu, em nằm mơ cũng mơ thấy Đường Diệc Sâm sao? A… em cho rằng anh là anh ta… cho nên em mới đánh anh…” Lòng có chút chua xót, lại có chút không muốn nhận thua, sững sờ ngắm nhìn cánh môi dụ người của Thủy Tâm Nhu, lần nữa, Phí Lạc kìm lòng không được đưa môi mình tới gần. Lần này Thủy Tâm Nhu nhìn như an phận không ít, không có vung tay đánh anh, ngay tại lúc anh chuẩn bị trộm hôn, cô đột nhiên quay mặt sang chỗ khác. Thậm chí, cô đưa lưng nằm nghiêng người ngủ, ôm thật chặt chăn lông trong ngực, miệng không ngừng nỉ non, “Đường Diệc Sâm, anh khốn kiếp… anh đáng ghét… anh ức hiếp tôi…” Trong lúc ngủ mơ cô không ngừng chui vào trong ghế ngồi, cọ cọ qua lại thật giống như trong một cái ôm quen thuộc. Không tự chủ được, nét mặt cô đều toát ra bộ dáng nuông chiều, cô có khi nào đối với anh như thế? Nụ cười chua xót bên môi càng thêm sâu, Phí Lạc mệt mỏi đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt tuấn tú, điều chỉnh tư thế ngồi, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm cô, “Nhu Nhu, em chán ghét Đường Diệc Sâm nhưng em còn muốn cái ôm của anh ta phải không, ngay cả lúc ngủ vẫn còn nhớ tới anh ta…” —————- Từ sau khi Vũ Văn Thác lên xe, anh không nói một lời nào, môi mỏng gợi cảm mím thật chặt, anh tùy ý Đường Khả Tâm sắp xếp nhưng đôi mắt sáng ảm đạm kia tràn đầy hận ý. Không biết ở trong đống rác bao lâu, toàn thân anh bốc mùi nhưng không ai dám ghét bỏ anh. Cho dù hai mắt anh nhìn không thấy, anh cũng có thể tưởng tượng được bản thân hôm nay chật vật thế nào, anh cực kỳ chán ghét bộ dáng chật vật chưa bao giờ có này của bản thân, cằm căng cứng. Đến nay anh vẫn nhớ được giọng nói giễu cợt của đám đàn ông kia, mỗi một chữ bọn họ nói đều khắc sâu trong lòng anh. Anh là Vũ Văn Thác, ai dám khi dễ anh! Anh muốn quay trở lại làm Vũ Văn Thác trước sau được người cung phụng, e ngại, không ai bì nổi! Anh chán chường hơn ba năm, lúc muốn đứng lên lần nữa, người phụ anh, anh muốn bọn họ trả lại từng cái một. Nhất là Đường Khả Tâm, anh hận không thể giết chết cô. Vũ Văn Thác đờ đẫn ngồi trong bồn tắm mặc cho Đường Khả Tâm một lần lại một lần rửa sạch dơ bẩn toàn thân anh, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia khiến người ta đọc không ra bất kỳ tâm tình gì. Động tác Đường Khả Tâm mềm nhẹ, mỗi một lần chà lau đều cẩn thận từng li từng tí, cô sợ sẽ làm đau vết thương trên mặt cùng nhiều chỗ khác trên người anh. Bác sỹ kiểm tra qua rồi, mặc dù không bị thương chỗ quan trọng nhưng khẽ chạm vào mấy vết thương kia, lòng Đường Khả Tâm không khỏi đau nhói. Tắm rửa sạch sẽ, Đường Khả Tâm cầm máy sấy sấy khô tóc cho Vũ Văn Thác, thình lình cô nghe được câu nói đầu tiên kể từ khi anh trở về. “Cô nói với ông tôi, tôi đồng ý tới Mỹ làm phẫu thuật.” Giọng nói lạnh lẽo cứng rắn không chút nhiệt độ, Đường Khả Tâm vẫn vô cùng vui mừng, “Được, tôi giúp anh sấy khô tóc sẽ nói ngay với ông Vũ… liền nói với chủ tịch.” Suýt chút nữa cô liền nói lỡ miệng rồi, Đường Khả Tâm ảo não cắn môi dưới. “Ngày mai, bảo nhà tạo mẫu tóc tới đây cắt tóc cho tôi, thuận tiện đặt trước một vài bộ áo sơ mi cùng đồ vest.” “Được, không thành vấn đề.” Sấy khô tóc Vũ Văn Thác xong, Đường Khả Tâm bảo Douglas đi cùng anh, ngay sau đó, cô rất vui vẻ chạy lên phòng sách báo cho Vũ Văn Huyễn. Tắm rửa xong, Đường Khả Tâm xịt một ít nước hoa như cũ rồi cô mới xuống xem Vũ Văn Thác ngủ chưa. Cũng chính bởi vì mùi hương giống Trịnh Sơ Tuyết, cô bắt chước giọng nói cô ta, bắt chước mọi thứ của cô ta, cô mới có thể ở bên cạnh anh lâu như vậy. Tự giễu cười một cái, Đường Khả Tâm nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào căn phòng chỉ có mỗi chiếc giường cùng tủ đầu giường kia của Vũ Văn Thác. Anh nằm xuống rồi, xe lăn đặt ở bên cạnh giường, Douglas rất thức thời nằm dưới chân giường anh. Cô theo thói quen trước khi ngủ sẽ nhìn anh một chút, đặc biệt là hôm nay, anh gặp phải chuyện không may, cô sợ anh không kiềm chế được cảm xúc, cho nên đêm nay cô đặc biệt không yên lòng về anh. Đường Khả Tâm cho rằng Vũ Văn Thác đã ngủ rồi, cô ngồi bên mép giường anh, sửng sốt một chút nhìn chằm chằm đường nét khôi ngô của anh. Mặc dù mặt mũi anh rất lạnh lùng, cũng thêm mấy chỗ bầm đen, nhưng anh vẫn đẹp trai mê người như vậy. Chính là râu kia rất dài, anh không để người ta cạo giúp. Lông mi thật dài khẽ run rẩy, sau đó chậm rãi giương lên, Đường Khả Tâm kìm lòng không được duỗi tay tới, cô dịu dàng chạm lên vết ứ sưng trên mặt anh. Khẳng định là rất đau đi, đều trách cô quá bất cẩn, cô nên nắm lấy tay anh, anh sẽ không thể bỏ đi. Tâm trạng đột nhiên dao động, cô hoàn toàn không cảm nhận được Vũ Văn Thác đột nhiên mở mắt, kéo lấy cổ tay cô. Lúc anh kéo cô gần sát lại người mình, Đường Khả Tâm mới hồi phục lại từ trong sự thất thần. “Thác… cậu Thác… cậu… cậu còn chưa ngủ à? Xin… xin lỗi… tôi tôi tôi.. chỉ tới xem thử vết thương của cậu có cần bôi thuốc giảm sưng không.” Nhịp tim Đường Khả Tâm nhất thời hụt một nhịp, nhịp tim hoàn toàn lộn xộn rồi. Ánh mắt tròn sáng nhìn chằm chằm Vũ Văn Thác, cô có chút hoảng, cũng có chút chột dạ, cổ tay bị anh tóm chặt không khỏi khẽ run. “Cô sợ tôi? Cô muốn tiếp cận tôi? Cô có mục đích gì?” Mặc dù hai mắt Vũ Văn Thác không nhìn thấy gì, Đường Khả Tâm hiểu ánh mắt thâm trầm của anh vẫn mang theo phòng bị. “Không có, tôi chỉ là hộ tá chăm sóc cho anh thôi.” Đường Khả Tâm cố gắng giữ vững bình tĩnh, cô hít sâu mấy hơi để giảm bớt cảm xúc bất thường. “Không có? Cô thích tôi?” “…” Đường Khả Tâm cắn chặt cánh môi, mi mắt hơi rũ xuống. Đúng vậy, cô thích anh, nhưng anh không thích cô! “Cậu Thác, cậu thả tay tôi ra đi, tôi muốn về phòng, đã khuya rồi.” Đường Khả Tâm nói xong bắt đầu giãy giụa, bàn tay nhỏ giãy dụa trong lòng bàn tay anh. Da thịt của cô rất nhẵn mịn, rất mềm mượt, nắm lấy tay cô tựa như nắm lấy tơ lụa tốt nhất. Đôi mắt Vũ Văn Thác đột nhiên trở nên đen thui, lộ ra hơi thở nguy hiểm. Làm thế nào cũng không rút tay ra được, Đường Khả Tâm cũng không chống người dậy nổi. Cô phát hiện eo nhỏ của mình bị Vũ Văn Thác ôm rồi. Anh có ý gì nha, giọng nói lạnh như tên nhưng lại không cho cô đi. Đôi mắt đẹp như nước giận dữ, Đường Khả Tâm càng thêm dùng sức giãy dụa. Cô nằm sấp ở trên người anh phản kháng qua lại, không bao lâu, chân của cô không cẩn thận cọ đến trung tâm của anh. Cô không tự chủ được hoảng sợ mở to hai mắt nhìn. Chỗ đó nóng quá, so với lúc cô tắm rửa không cẩn thận nhìn thấy hẳn là… to hơn… Hơn nữa, còn cứng… “Cậu Thác, đã khuya rồi, cậu ngủ…” Tiếng nói Đường Khả Tâm còn chưa dứt, thoáng chốc cô bị Vũ Văn Thác xoay người đè xuống dưới. Nụ hôn nhỏ vụn gấp gáp như mưa rơi xuống. “Vũ…” Mới há miệng ra, lời kinh hô của Đường Khả Tâm bị nuốt sống, đôi môi cô bị anh một mực chiếm giữ. Hơi thở nam tính thuộc về đàn ông trong nháy mắt cường thế xâm nhập giác quan cô, bàn tay tràn đầy ý khiêu khích, tà tứ tìm kiếm. “Rất ngọt…” Môi cô giống như lúc cô hôn anh ở cô nhi viện vậy Không hiểu sao anh tham lam hấp thu lấy hơi thở của cô, anh muốn nhiều hơn, không chỉ là hương vị say mê khiến anh quen thuộc kia, trên người cô có ma lực khiến anh đi tìm tòi nghiên cứu. “Cậu Thác…” Đường Khả Tâm bị răng môi lửa nóng của anh mê hoặc rồi, theo bản năng cô muốn phản kháng đẩy anh ra… Nhưng mà, cô chần chờ, cuối cùng thỏa hiệp rồi. Vũ Văn Thác mê loạn giống như con báo săn, anh hành động có chút gấp gáp lại có chút thô bạo. Môi anh cùng bàn tay to đến chỗ nào đều lưu lại ấn ký màu đỏ thuộc về anh. Đường Khả Tâm không phản kháng anh, anh càng thêm làm càn, sắp công thành chiếm đất, cướp đoạt cây trái ngọt ngào cuối cùng. Chốn đào nguyên nguyên thủy khép chặt, lòng ngón tay lây dính chút mật ngọt, ngay sau đó, anh không chút lưu tình xuyên qua phá nát sương đọng trên cánh hoa. “A…” Đường Khả Tâm phát ra tiếng thét chói tai nhỏ, móng tay cắm vào vai cùng lưng anh. Khóe mắt cô không tự chủ nổi lên ánh nước. Đau… thật sự rất đau! Cô cảm nhận được to lớn của anh đang không ngừng cứng hơn to hơn. Cô không ngừng hít sâu, thử tiếp nhận. Phát hiện Đường Khả Tâm hết sức căng thẳng, cứng ngắc, Vũ Văn Thác đứng im bất động, quan tâm chờ cô thích ứng, vẫn không quên đốt lửa khiến cô cũng nóng như anh. Mãi đến khi hoa mật cuồn cuộn tuôn ra, anh mới bắt đầu chậm rãi di động… “Tuyết Nhi… đừng rời khỏi anh…”