Bọn họ đã mấy năm không gặp Nguyễn Hàm, chỉ có thông tin liên hệ, nhiều lắm là nói chuyện phiếm qua video.
Lần này cô về nước, Đoạn Vô Ngân phát hiện hình như cô thay đổi rồi, không còn giống như lúc còn học khoa kinh tế ở Harvard, cũng không còn giống cái cảm giác nhẹ nhàng như lúc tán dóc trên video.
Cô sõi đời hơn, xử sự cũng thành thục hơn, còn lộ ra chút cứng cỏi thâm trầm.
“Anh nói gì em đều nghe theo anh, em biết anh có dụng ý của mình, em sẽ làm theo.”
Hơi hơi nhíu mày, Đoạn Vô Ngân nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm, vẻ mặt anh rất nghiêm túc. “Anh Sâm, tối hôm qua chị dâu ở bệnh viện với anh, chị ấy thấy em tới mới đi. Xem vẻ mặt của chị ấy rất hoảng sợ, sắc mặt cũng không tốt. Anh có muốn nghỉ phép ở bên chị ấy không, em có thể làm được. Hơn nữa, sắc mặt anh cũng không tốt, muốn về nghỉ ngơi một chút không.”
“Tôi không sao, tôi có thể làm được. Không phải tôi không muốn ở cạnh cô ấy, bây giờ cô ấy còn đang giận, cô ấy không muốn để ý tới tôi, cũng không chịu gặp tôi. Hôm nay cô ấy vậy mà để cho Dạ Vũ Dực đem giấy ly hôn cô ấy đã ký tên cho tôi, thiếu chút nữa làm tôi tức chết.” Vừa nhắc tới chuyện này, Đường Diệc Sâm vẫn tức đến nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt tuấn tú của anh cũng đỏ bừng.
“Em lực bất tòng tâm, nhưng em hy vọng hai người làm lành với nhau. Nhưng mà chuyện tình cảm không tới phiên tụi em xen vào, sợ là càng giúp càng hỏng.”
“…”
Đường Diệc Sâm giật giật cánh môi, lời muốn nói còn chưa ra khỏi yết hầu đã nghe thấy bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ầm ỹ, anh không tự giác nhíu mày lại. Theo bản năng, Đoạn Vô Ngân cũng liếc anh một cái, hai người rất ăn ý ngậm miệng lại.
Không để ý thư ký trưởng Trần Rừng ngăn cản, Nguyễn Hàm xông mạnh vào, ánh mắt giảo hoạt nhìn qua Đường Diệc Sâm cùng Đoạn Vô Ngân.
“Tổng giám đốc, thật ngại quá, tôi đã nói với Nguyễn phó tổng rằng hai người đang họp, nhưng cô ấy vẫn cố ý…”
“Trần Rừng, không có việc gì, cô ra ngoài trước đi, giúp tôi đóng cửa lại.” Giữa trán anh lướt qua cảm xúc không vui, rất nhanh, Đường Diệc Sâm đã khôi phục lại sự ung dung bình tĩnh.
“Sam, Vô Ngân, hai anh họp gì vậy? Không cho em biết, cũng không cho em vào, là chuyện em không thể biết sao?” Chua chát giật giật khóe miệng, Nguyễn Hàm hiện lên nụ cười kỳ dị để xoa dịu sự thất thố của bản thân.
“Nguyễn Hàm, em nghĩ nhiều rồi, anh với Vô Ngân chẳng qua là đóng cửa tám chút chuyện nhảm đang nổi nhất lúc này thôi. Chuyện tổng giám đốc Phí của Thương mại điện tử Hoàn Vũ náo đến ầm ĩ ngày hôm qua, anh đang hỏi Vô Ngân thấy thế nào.
Những chuyện đồn bậy bạ này nếu truyền ra bị đại tổng giám đốc Phí nghe được thì không hay, cho nên tụi anh liền đóng cửa lại. Đúng rồi, Nguyễn Hàm, em thấy tin tức đầu trang hôm qua thế nào? Em cảm thấy anh ta có phải gay không? Còn nữa, anh sống với vợ anh hơn ba năm, thậm chí có người còn hiểu cá tính cô ấy hơn anh, thật không biết Lam Thấm Vi viết thế nào, thật tò mò.”
Môi mỏng Đường Diệc Sâm nhếch lên cong cong thanh nhã, đôi mắt tối đen lại lạnh đến mức muốn xuyên thủng cô, giữa chân mày u ám hiện lên vẻ hứng thú.
Nguyễn Hàm ngớ ra một phen, ý cười bên môi càng sâu, “Sam, anh thật hài hước, làm sao em biết Lam Thấm Vi nghĩ cái gì. Người ta là tổng biên tập, kinh nghiệm phong phú, sở trường bịa đặt chuyện, hơn nữa còn bịa xuất sắc hơn cả nhà văn. Em trái lại cũng rất bất ngờ, sao hai anh lại hứng thú với mấy chuyện tám nhảm này. Đúng rồi, chị dâu với Phí tổng là bạn bè cực kỳ thân thiết, nếu anh muốn biết có thể thăm dò chỗ chị dâu, có lẽ chị ấy biết rõ ngọn nguồn của anh ta.”
Đôi mắt sắc bén như chim ưng rụt mạnh lại, Đường Diệc Sâm khẽ nhếch môi mỏng khêu gợi, “Anh nghĩ cùng là phụ nữ, em sẽ hiểu cách nghĩ của phụ nữ hơn. Xem ra là anh hỏi sai người rồi. Vô Ngân, mấy câu chuyện trà dư tửu hậu này, chúng ta về sau vẫn nên bớt nghe bớt thấy lại, chưa chắc đã là thật, mà thật hay giả cũng chỉ có chính chủ mới rõ ràng nhất thôi.”
“Hoàn toàn đồng ý!” Đoạn Vô Ngân gật gật đầu, vẻ mặt anh vô cùng nhạt nhẽo.
“Hai anh đóng cửa ở trong này sẽ không phải chỉ để nói dóc về Phí tổng chứ? Hai anh cũng thật rảnh rỗi!” Ánh mắt sắc bén thâm trầm đánh giá kỹ Đường Diệc Sâm và Đoạn Vô Ngân, Nguyễn Hàm hiện lên một chút hồ nghi trong đầu.
“Ừ, không được sao? Chẳng lẽ chỉ có phụ nữ các em được buôn chuyện, đàn ông không được hả? Nguyễn Hàm, là em chưa hiểu rõ đàn ông thôi, hơn nữa là em đánh giá cao anh Sâm, anh ấy khồng hề giống như em tưởng tượng hay hoàn mỹ như lúc xuất hiện trên màn ảnh truyền thông đâu.”
Nghe vậy, Đường Diệc Sâm liếc trắng mắt nhìn Đoạn Vô Ngân, “Cậu bớt bôi xấu tôi được không?”
Ha ha, ba người nhìn nhau cười.
Không khí này vô cùng kỳ lạ, nhìn tưởng hòa hợp nhưng lại cực kỳ không bình thường!
——————
Đường Diệc Sâm gọi điện thoại cho Thủy Tâm Nhu, không chỉ không bắt máy mà điện thoại cô luôn trong tình trạng tắt máy.
Ống nghe kề sát lỗ tai, anh nghe bên trong truyền ra tiếng ‘tút tút’, khóe miệng không khỏi hiện nụ cười khổ, đứa bé kia… anh mong chờ lâu như vậy, giờ cứ thế không còn.
Bây giờ, cô lại còn muốn ly hôn với anh.
Những chuyện bản thân đã làm với cô, chỉ sợ cô cực kỳ hận anh. Thái độ của cô không phải là minh chứng tốt nhất sao?
Tự tạo nghiệt không thể sống… Ánh mắt Đường Diệc Sâm khô khốc, mệt mỏi che mặt đi.
Bàn tay anh run rẩy không nỡ tắt điện thoại.
Nếu bọn họ không bị người tính kế, đứa bé kia hẳn là thiên sứ của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ cực kỳ hạnh phúc vui vẻ…
Thở dài một hơi, Đường Diệc Sâm cầm bao thuốc lá rút ra một điếu ngậm trên môi, lấy bật lửa ra châm. Ánh mắt sâu nheo lại, giống như nghĩ tới cái gì, Đường Diệc Sâm đột nhiên dập tắt điếu thuốc trong tay, bàn tay hơi run cầm lấy áo vest đang treo trên ghế, khoác nhưng không mặc vào, nhanh chóng ra khỏi văn phòng. Bắt một chiếc taxi, anh lên xe.
“Anh muốn đi đâu?”
“Vịnh Du Cảnh.”
Đến vịnh Du Cảnh, Đường Diệc Sâm dọc theo đường ven biển vừa đi vừa nhìn bên này bên kia, mong có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ mảnh quen thuộc từ trong đám người qua lại kia.
Năm trước, Thủy Tâm Nhu nói với anh, cô thích nơi này, bình thường lúc nghỉ ngơi, nếu đến đây nghỉ ngơi thì tốt đến cỡ nào. Có thể lái du thuyền ra khơi, cũng có thể tới công viên Disneyland chơi, không khí môi trường nơi này lại tốt, ở thật thoải mái.
Khoảng thời gian trước, anh ở bên cạnh mua được một dãy biệt thự, tính toán trang trí xong xuôi tìm ngày đặc biệt tặng cho cô, không nghĩ tới bọn họ lại rơi vào cục diện bế tắc này.
Sắc trời đã bắt đầu tối, Đường Diệc Sâm tìm lần bờ cát cũng không nhìn thấy bóng dáng Thủy Tâm Nhu. Đổi phương hướng, anh đi tới công viên Disneyland.
Bà xã, có phải em đến nơi này rồi không?
Dựa vào niềm tin, dựa vào cảm giác, Đường Diệc Sâm men theo thế giới giả tưởng mà đi.
Những nhân vật của Disney vốn chỉ xuất hiện trong phim hoạt hình đều đã hiện thân, từng người nhảy nhót tưng bừng nhưng anh không có tâm tình dừng lại xem, mà đi lướt qua vai bọn họ.
Anh tìm có phần vội vàng, tìm có phần luống cuống, trong bóng dáng tới lui của những nhân vật Disney hiển nhiên anh không thể thấy được Thủy Tâm Nhu cúi thấp đầu tâm tình ủ dột đi đường. Nếu đã đến công viên Disneyland, nếu đã muốn đến công trình kiến trúc này xem thử, Thủy Tâm Nhu sẽ tới tòa lâu đài của công chúa ngủ trong rừng đầu tiên.
Ban đêm, ánh đèn trang trí rực rỡ lộng lẫy càng làm tòa thành yêu kiều uyển chuyển càng thêm xinh đẹp đến mê người.
Đứng ở chỗ này, mọi người không kìm lòng được mà nhớ tới câu chuyện cổ tích kinh điển lãng mạn về cuộc sống hạnh phúc vui vẻ mãi mãi của công chúa Aurora và hoàng tử sau khi chiến thắng hoàng hậu rồng.
Đôi mắt không chút ánh sáng chớp lóe nhìn chằm chằm toàn bộ giống như trong mộng ảo này, trái tim Thủy Tâm Nhu không kìm được cảm thấy chua xót, mơ hồ đau nhói.
Tự giễu giật giật khóe miệng, cô thu hồi ánh mắt ngưỡng mộ, sau một cái xoay người, cô đang muốn bước đi lại bất ngờ nhìn thấy Đường Diệc Sâm đứng ở trước mặt cô, ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm.
Từ đêm gây nhau đó, lúc này bọn họ mới chính thức chạm mặt nhau gần như vậy.
Hai người đối diện sững sờ một hồi, Thủy Tâm Nhu cũng không nói lời nào, cô trực tiếp cất bước bỏ đi, coi anh như người xa lạ.
“Bà xã… đừng đi, đừng rời khỏi anh! Anh biết sai rồi, là anh quá khốn nạn!” Nói xong, Đường Diệc Sâm xông lên, bá đạo ôm lấy Thủy Tâm Nhu. Mũi anh tham lam hấp thu mùi hương của cô, anh sợ sự quen thuộc này chỉ cần dừng lại sẽ biến mất khỏi trái tim anh.
Đường Diệc Sâm ôm cô thật chặt, Thủy Tâm Nhu không vui nhíu mày, cũng vùng vẫy, “Đường Diệc Sâm, bây giờ anh nói những lời này có nghĩa sao? Anh buông ra!”
“Không buông, có chết anh cũng không buông!” Đường Diệc Sâm ôm chặt hơn, trán anh dán trán cô, môi mỏng khêu gợi kề sát khuôn mặt cô.
Khốn kiếp, thật sự hơi quá đáng!
Đôi mắt đẹp lấp lánh lửa giận, Thủy Tâm Nhu muốn rống lớn, cánh môi giật giật, lời nói ngay cổ họng bỗng thu lại. Cô cảm thấy có gì không đúng, Đường Diệc Sâm kề sát cô nóng quá, cô đưa mắt nhìn anh, mặt anh rất đỏ. Theo phản xạ, cô ngừng vùng vẫy, đưa tay sờ sờ trán anh.
Trời, thật sự nóng quá, chẳng lẽ tên khốn này lại phát sốt rồi!
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
66 chương
213 chương
89 chương
14 chương
70 chương
63 chương