Yêu Chuộng

Chương 21

Hai người cãi nhau ầm ĩ nửa ngày, ướt nhẹp vào phòng. Tuyết trên áo Lục Sâm liền biến mất, còn có thể cảm giác rõ ràng vết nước theo ngực chảy xuống, lạnh đến không chịu được. Quý Thức lại làm như không có việc gì, vừa run vừa nhìn Lục Sâm cười cười. Lục Sâm không thể nhịn được nữa, xách Quý Thức lên ném tới phòng tắm, ra vẻ cường ngạnh: "Tắm rửa thay quần áo!". Cửa đóng lại [Phanh] một tiếng, Quý Thức trong phòng tắm sờ sờ mũi, lại giữ cửa kéo ra một khe, thăm dò Lục Sâm vừa muốn xoay người hỏi: "Tắm cùng không?" Lục Sâm lại lần nữa mạnh mẽ đóng cửa lại, nghiến răng nói: "Không được, đại thiếu gia". Nói xong anh quay mặt đến một phòng khác tắm, dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào trong, lúc trở ra Quý Thức vẫn còn bên trong. Lục Sâm ngồi trên sô pha chờ, đến khi tiếng nước loáng thoáng truyền ra dừng lại, một lát sau Quý Thức mới nói: "Sâm ca, lấy giúp em quần áo với". Lục Sâm mở rương hành lý ra: "Bộ nào?" "Nào cũng được, thoải mái một chút là được". Lục Sâm vì vậy chọn một cái áo Hoodie và quần thun rộng rãi, đến gõ gõ cửa phòng tắm. Cửa vừa mở, Quý Thức bọc áo tắm dài kín mít xuất hiện trước mặt, chỉ lộ ra một đôi cẳng chân lỏa lồ trong không khí. Lục Sâm nhướng mày, cố ý nâng cánh tay đang cầm quần áo lên: "Ăn mặt kín mít như vậy còn bảo anh đi lấy quần áo cho em sao?" Quý Thức nhó nhón chân: "Đúng vậy, sợ anh lạnh, nhúc nhích nhúc nhích chút mà". "Vậy thì, em cũng phải nhúc nhích nhúc nhích đi". Lục Sâm xoay người bỏ đi "Muốn lấy quần áo thì tự mình qua đây lấy". Quý Thức bất đắc dĩ, đành phải đi theo sau Lục Sâm. Không cam lòng mà nói mãi: "Sâm ca, em sai rồi... lạnh, lạnh quá..." Lục Sâm cười nhạo một tiếng, xoay người giữ chặt lấy tay Quý Thức, kéo về áp lên giường. Quý Thức không phòng bị, rất nhanh bị người ta ép hoàn toàn. "Aizz, anh làm gì..." "Không phải biết sai rồi sao?" Lục Sâm cầm quần áo ném tới một bên, đè tay Quý Thức lại "Nói đi, Sai ở đâu?" Quý Thức trừng mắt nhìn Lục Sâm một cái, há mồm cắn trên cổ anh, lại nhả ra lưu lại một dấu răng vô cùng rõ ràng. "Sai ở chỗ không nên nhận sai". Lục Sâm cười rộ lên, gặm cắn lại trên cổ cậu đáp lễ, chẳng qua lực đạo nhẹ hơn, nhưng càng làm cho người ta mê người. Quý Thức run lên, không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, không có sức lực gì đá đá Lục Sâm vài cái. Rất nhanh cả hai chân cũng bị chế trụ, không thể không tước vũ khí đầu hàng. Lục Sâm thù mới hận cũ tính một lần, gom cả chuyện ném cầu tuyết lại tính chung một lượt, đem người lăn lộn một phen rồi mới buông ra. Quý Thức che lại dấu vết còn hơi đau trên cổ, xoay người lăn qua một bên. "Em còn chưa ăn cơm, ông già 30 anh làm em đói bụng quá". Ngoài cửa sổ trời đã tối dần, hai người bỏ lỡ bữa cơm trưa, quả thật là nên ăn chút gì đó. Lục Sâm ngồi dậy hỏi: "Muốn ăn gì?" Quý Thức liếc mắt nhìn anh một cái: "Muốn ăn gì anh cũng đều làm sao?" "Nói thử đi, vạn nhất sẽ biết đâu". Quý Thức nghĩ nghĩ: "Thịt kho tàu?" Lục Sâm lắc lắc đầu. "Đậu hủ Ma Bà?" Lục Sâm lại lắc đầu lần nữa. Quý Thức đổi cái đơn giản hơn: "Vậy...... salad khoai tây thì sao?" Lục Sâm vẫn lắc đầu. "Thôi". Quý Thức thở dài "Em thà bị đói còn hơn". "Đói cái gì mà đói". Lục Sâm kéo Quý Thức từ trên giường lên, đi tới phòng bếp đưa cho cậu một trái cà chua: "Em rửa tay đi, rồi rửa cái này". Quý Thức rửa cà chua xong thì dựa vào tường xem Lục Sâm bận rộn. Nhìn anh mỗi một bước đi, mỗi một động tác đều giống hệt như lúc trước, giống như thời gian đang đỏa ngược lại. Trong phòng hiện giờ không phải Lục tổng và Quý ảnh đế, mà là sinh viên Lục Sâm và Quý Thức vừa mới thi đại học xong. Là những thiếu niên nhiệt liệt vô tri mùa hè năm ấy, hoàn toàn không biết phía trước là biến rộng vô bờ, là những sụp đổ. Động tác của Lục Sâm rất nhanh, chờ đến khi Quý Thức phục hồi tinh thần đã làm xong, hai tô mì cà chua trứng đặt trên bàn. Quý Thức lấy hai đôi đũa: "Cơm tất niên anh cho em ăn món này à?" Lục Sâm gõ gõ trên đầu Quý Thức: "Ăn chắp vá đi, nếu kén chọn là đói thật đấy". "Cố mà làm đi chứ". Quý Thức bắt bẻ nói, lại rất nghiêm túc mà gắp lên nếm một đũa, lại uống một hớp canh. Tất cả đều là hương vị trong trí nhớ: "Nhiều năm như vậy cũng không tiến bộ, không học được món khác sao?" "Không có thời gian". Lục Sâm trả lời. Càng là không cần thiết, học xong cũng không ai ăn. Quý Thức nhìn anh một cái, cúi đầu tiếp tục nghiêm túc ăn. Cậu kỳ thật cũng không có gì tiến bộ, nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng không ăn một bát mì trứng cà chua nào. Rốt cuộc đem luận ăn ra xem, chọn một đề tài vô vị không có ý nghĩa tham khảo gì, hy vọng không bị giáo viên đánh rớt. # Hết chương 21