Yêu Chiều Tận Tâm Khảm
Chương 33
"Làm sao vậy?"
Nguyễn Lệ xoay người lại, nghi hoặc nhìn Bạc Kha Nhiễm, không phải chỉ muốn mượn phòng tắm của em ấy một chút thôi sao, sao lại làm ra bộ dạng như vậy?
"A...... em muốn tắm rửa."
"Chờ chị giải quyết xong là em có thể tắm."
"Chị đi dùng phòng tắm bên ngoài cũng được mà. Hơn nữa, không phải chị nói nhanh một chút sao, em tắm rửa cũng chậm......" Bạc Kha Nhiễm bước vài bước về phía Nguyễn Lệ, ngượng ngùng giải thích.
Nguyễn Lệ nhíu nhíu mày, em ấy tắm rửa chậm, chuyện này cô biết rất rõ.
Vì thế, cô hơi ghét bỏ nhìn Bạc Kha Nhiễm vài lần, lúc này mới đi ra bên ngoài.
"Vậy em còn không nhanh lên?"
"Vâng, em đi liền, đi liền." Bạc Kha Nhiễm nào dám trì hoãn, bước ba bước liền vào phòng tắm, sau khi vào, lập tức xoay người khoá trái cửa.
Sau khi làm xong, lúc này cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may Lệ tỷ không có thật sự tiến vào, nếu là thật sự đi vào, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Xử lý xong, lúc này cô mới nhớ tới trong phòng tắm còn có Thẩm Dữ, vì thế cô xoay người sang chỗ khác.
Quay người lại liền nhìn thấy anh dựa vào bồn rửa tay phía trước, trên mặt không lộ bất cứ cảm xúc gì, môi hơi hơi nhếch lên, vẻ mặt cười như không cười mà nhìn mình.
Bạc Kha Nhiễm cảm giác được trên mặt mình mặt giống như biến đổi, huống chi hiện tại cô còn không nhìn đến gương.
Thẩm Dữ vươn tay, vẫy vẫy về phía cô, ý bảo cô lại gần.
Bạc Kha Nhiễm nhìn bàn tay anh trắng nõn sạch sẽ không hề tì vết, trong nháy mắt đã bị tay anh hấp dẫn, không tự chủ được liền đi qua phía anh.
Thấy cô nghe lời đi về phía mình, Thẩm Dữ đứng thẳng người, thời điểm cô chỉ còn cách mình một chút, anh đột nhiên duỗi tay nắm lấy cánh tay cô, xoay người một cái, hai tay chống lên bồn rửa tay, đem cô giam mình trong vòng tay.
Bạc Kha Nhiễm tâm loạn như ma, hô hấp khẩn trương.
Gương mặt anh gần trong gang tấc, mang theo hơi thở nam nhân thành thục, làm trái tim cô không khỏi đập nhanh.
Cô hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, mà bàn tay anh đang chống trên bồn rửa tay biến thành ôm lấy eo cô.
Ở bên ngoài giải quyết xong Nguyễn Lệ lại đi đến.
"Kha Nhiễm, em chưa tắm sao?"
"Em...... em tắm......" Nói xong lập tức đẩy Thẩm Dữ ra, duỗi tay mở vòi sen.
Không quá một hồi, hơi nước dần bay lên, nhiệt khí cũng dần dần mờ mịt, trong phòng tắm trở nên ẩm ướt ấm áp.
Thẩm Dữ nhìn Bạc Kha Nhiễm đứng trong góc tường, đột nhiên cười cười, hỏi.
"Không tắm sao?"
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn Thẩm Dữ, gò má ửng đỏ.
"Cũng không phải tắm như vậy." Thẩm Dữ tới gần cô, môi dán trên vành tai cô, thấp giọng nói.
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy vành tai một trận tê dại, cô lập tức đem tay chống trước ngực anh, "Anh đừng như vậy......"
"Đừng như vậy?" Thẩm Dữ cười hỏi.
"Đừng để quần áo bị ướt......" Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Thẩm Dữ lập tức cười.
"Kha Nhiễm, em nhanh một chút, chúng ta đi sớm một chút." Thanh âm Nguyễn Lệ thúc giục lại lần nữa vang lên.
"Em...... em đã biết......" cô hướng ra ngoài cửa lên tiếng.
"Tắm đi, không tắm không được."
"Vậy anh......"
Thẩm Dữ duỗi tay búng một cái vào ót cô, cũng không đau.
"Đêm qua đã lăn lộn đủ." Anh đè thấp giọng nói với cô.
Trong đầu Bạc Kha Nhiễm "Bá" một tiếng, cô ngẩng đầu trừng anh.
Thẩm Dữ không tiếng động mà cười, anh xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía cô.
"Mau tắm đi, nếu em không tắm anh sẽ hối hận."
Bạc Kha Nhiễm nhìn thân ảnh cao lớn của anh, không tự chủ được khẽ nhếch môi.
Thẩm Dữ nghe được âm thanh sột soạt, trong không khí truyền đến mùi hương nhàn nhạt, chính là mùi sữa tắm cô hay dùng.
Không cần quay đầu lại, anh vẫn có thể biết hình ảnh phía sau có bao nhiêu hương diễm, hai bàn tay không khỏi nắm chặt, hàm răng cắn chặt.
Trời mới biết anh phải dùng bao nhiêu ý chí mới có thể khắc chế bản thân không quay đầu lại, tình huống hiện tại không thể làm bậy.
Bạc Kha Nhiễm từ bên trong đi ra, sắc mặt ửng hồng không thôi.
"Tắm xong rồi."
"Vâng."
Cô sợ Nguyễn Lệ luẩn quẩn trong lòng lại muốn tiến phòng tắm, vì thế cô nhanh chóng mặc quần áo, lôi kéo Nguyễn Lệ đi ra ngoài phòng khách.
"Lệ tỷ, chúng ta đi ra ngoài đi."
"Ừ." Nguyễn Lệ gật đầu.
Bạc Kha Nhiễm sợ Thẩm Dữ chờ lâu, cũng chỉ để Miniu giúp cô sấy khô tóc, không trang điểm liền trực tiếp đi phim trường.
"Cô kết hôn?"
Lục Hi Hòa vừa đến, liền nghe được Bạc Kha Nhiễm hỏi mình như vậy.
Lục Hi Hòa liền thay đổi sắc mặt, đôi mắt hồ ly hơi nhướng, bước nhanh đi về phía Bạc Kha Nhiễm.
"Tiểu cô nãi nãi của tôi, cô có thể đừng nói lớn như vậy được không, nói lớn như vậy cả đoàn phim đều nghe thấy hết."
Nghe Lục Hi Hoà nói như vậy, Bạc Kha Nhiễm lập tức duỗi tay che miệng mình, trong mắt mang theo xin lỗi.
"Xin lỗi."
Lục Hi Hòa liếc mắt, ngồi xuống bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, hai tay luân phiên đặt trên bụng nhỏ.
"Được rồi, tha thứ cô."
Bộ dạng vô cùng ngạo kiều.
Bạc Kha Nhiễm không khỏi nở nụ cười, thấy cô cười, Lục Hi Hòa tự nhiên cũng cười theo.
Cô thật đúng là có nụ cười tươi cuốn hút lòng người.
Bạc Kha Nhiễm đem ghế kéo lại gần.
"Bất quá, cô thật sự kết hôn?"
Lục Hi Hòa nhìn vẻ mặt bát quái của cô, không khỏi cảm thấy buồn cười, khẽ dựa đầu qua.
"Ừ, đúng vậy."
"Chồng cô là Kỹ Diễn, CEO công ty Thiên Ngu?"
"Ừ, đúng vậy."
"Cô ẩn hôn?"
"Ừ, đúng vậy."
Bạc Kha Nhiễm lắc đầu, thật là không thể tưởng được a.
"Sao cô kết hôn sớm như vậy?"
Cô vẫn luôn cảm thấy, nữ nhân giải trí không qua 30 tuổi sẽ không kết hôn.
"Cô năm nay bao tuổi rồi?"
Đột nhiên,cô nghe được Lục Hi Hòa hỏi mình.
"22 nha." Cô theo bản năng trả lời.
"Cô kết hôn?"
"Ừ......"
"Chồng cô là Thẩm Dữ, đạo diễn của chúng ta?"
"Ừ......"
"Cô ẩn hôn?"
"Ừ......"
"Tôi 23 tuổi mới kết hôn."
Bạc Kha Nhiễm, "............"
Cô 22
Nói xong, Lục Hi Hòa cười như không cười nhìn cô.
Bạc Kha Nhiễm đã biết, cô ấy dùng những lời nói vừa rồi của mình để hỏi lại cô.
"Ai...... không kém, không kém......" cô ngượng ngùng cười nói.
"Đúng rồi, vậy có phải cô vẫn luôn đều biết, quan hệ của tôi và anh ấy?"
Lục Hi Hòa nhăn mày, tiện đà lắc đầu, "Không có, sau này mới biết được."
"Lúc đầu cô nói với tôi, anh ta là chú nhỏ cô, tôi thật sự tin."
Bởi vì việc này, cô còn cùng Kỷ Viễn ở nơi nào đó náo loạn một hồi.
Hiện tại chính sách có thể cởi mở như vậy sao?
Chú cháu đều có thể kết hôn?
Tròng mắt Bạc Kha Nhiễm khẽ đảo một vòng, "Kỳ thật...... anh ấy cũng coi như là chú nhỏ của tôi"
"Nói hươu nói vượn."
"Đều không có quan hệ huyết thống, tính gì quan hệ chú cháu."
Bạc Kha Nhiễm lập tức mở to hai mắt nhìn.
Lục Hi Hòa...... cô ấy...... Vừa rồi nói thô tục......
Lục Hi Hòa nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Bạc Kha Nhiễm, "Làm sao vậy? Đã gặp người nào nói chuyện thô tục sao?"
Bạc Kha Nhiễm đem đầu gật như trống hỏi.
Đương nhiên đã gặp qua, người kia...... Thẩm Tư Gia!!!
Thường xuyên nói!!!
Kỳ thật cô nói cũng không ít, đương nhiên là ở bên người kia phát tác một chút.
"Kỳ thật...... tôi cũng sẽ nói......" Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng nói.
"Thật ư?" Lục Hi Hòa hơi cao giọng.
"Nói một câu cho tôi nghe đi."
Bạc Kha Nhiễm, "............"
"Sao? Như thế nào? Không dám sao?" Lục Hi
Hòa vẻ mặt khinh thường nhìn cô.
"Cô vừa rồi nói một câu thí lời nói."
Đã nhiều năm gọi là chú nhỏ cũng coi như lad chú nhỏ.
Lục Hi Hòa, "???"
"Là cô làm tôi nói......"
Lục Hi Hòa, "............"
Tôi bảo cô nói, cô chính là nói như vậy??
Lục Hi Hòa đột nhiên có cảm giác tự lấy đá đập chân mình.
"Cô nói, tôi nói kia một câu là lời nói thô tục?"
Bạc Kha Nhiễm nhìn Lục Hi Hoà một cái, "Không nói cho cô."
Lục Hi Hòa, "........."
Buổi chiều, Cố Hựu từ bên ngoài đi vào, hắn nhìn Bạc Kha Nhiễm ngồi ở cách đó không xa.
Cô cúi đầu, lật xem kịch bản trên mặt bàn, mái tóc dài buộc gọn sau tai, lộ ra gương mặt trắng nõn tinh xảo.
Cô an tĩnh ngồi ở chỗ kia, cả người bình tĩnh nhu hòa.
Lúc này, trong đầu Cố Hựu là vô vàn suy nghĩ.
Hắn thậm chí có chút hoài nghi, ngày đó mình có phải nhìn thấy ảo giác hay không?
Tuy rằng thời gian hắn cùng Bạc Kha Nhiễm ở chung không tính là dài, nhưng trong lòng hắn vô cùng tin tưởng cô, hắn cảm thấy cô không phải người sẽ vì danh lợi mà bán đứng bản thân.
Huống chi người đại diện của cô chính là Nguyễn Lệ, Nguyễn Lệ cũng coi như là người đại diện có tiếng trong giới, phỏng chừng cũng sẽ không cho phép nghệ sĩ của mình chuyện như vậy.
Cố Hựu nhớ tới hôm qua nhìn thấy Thẩm Dữ, nếu không phải nhìn lầm, hắn xác thực thấy được ánh mắt Thẩm Dữ nhìn Bạc Kha Nhiễm.
Ôn nhu, sủng nịch.
Nếu nói hắn còn chưa đủ hiểu biết Bạc Kha Nhiễm, thì hắn cảm thấy chính mình có khả năng càng hiểu rõ Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ là dạng người gì, chưa bao giờ thiếu nữ nhân, càng không thiếu mỹ nhân.
Nhưng mà anh lại có tiếng lạnh lùng, khó tiếp cận, có thể nói là tai tiếng không dính thân.
Đến nay, người có thể xảy ra scandal tình ái cũng chỉ có mình Liễu Hâm.
Nhưng mà, hắn tin tưởng, hai người này không tồn tại bất cứ quan hệ ngầm gì khác, không nói cái khác, chỉ nhìn ánh mắt là hiểu.
Ánh mắt Thẩm Dữ nhìn Bạc Kha Nhiễm cùng ánh mắt nhìn Liễu Hâm hoàn toàn không giống nhau.
Một cái là ánh mắt cực kỳ ôn nhu, sủng nịch.
Một cái còn lại giống như tất cả mọi người, bình đạm không có gì lạ.
Tóm lại, mặc kệ quan hệ thật sự giữa hai người bọn họ là cái gì, trong lình Cố Hựu đã quyết định chủ ý.
Nếu muốn sống tốt trong đoàn phim hơn một tháng nữa, hắn chỉ có một con đường sống.
Chính là tránh xa Bạc Kha Nhiễm, ôm đùi Thẩm Dữ.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
326 chương
14 chương
22 chương
108 chương
83 chương
320 chương
81 chương