Thời điểm hai người về đến khách sạn, đã là rạng sáng. Trên đường trở về, trời đổ mưa không dứt. Từ trong xe đi ra, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy có chút lạnh, theo bản năng bọc chặt áo khoác ôm lấy người. Thẩm Dữ rút chìa khoá rồi đóng cửa xe ra sau, lúc này đã tới bên cạnh. "Được rồi, chúng ta đi thôi." Nghe vậy Bạc Kha Nhiễm liền chuẩn bị đi về phía trước, giây tiếp theo tay bị người phía sau giữ chặt, bàn tay được một bàn tay ấm áp khác ôm lấy, tiện đà người phía sau cũng đã lại gần, đưa tay cô nhét vào trong túi áo anh. "Còn lạnh không?" Thẩm Dữ nghiêng đầu, vẻ mặt ôn nhu hỏi. Trên mặt Bạc Kha Nhiễm lộ ra tia ngượng ngùng, cô cười nhẹ lắc đầu. Độ ấm trên bàn tay anh thông qua da thịt truyền đến tim cô, vòng tay ấm áp ôn nhu ôm lấy cô, cùng lời nói vô cùng kiên định. Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua sườn mặt kiên nghị, đáy lòng là một mảnh mềm mại. Cô chưa từng có nghĩ tới cả đời này nhất định phải đi cùng ai đó, nhưng là hiện tại, cô thật sự muốn quãng đời còn lại của mình cùng nắm tay người trước mặt đi qua. Cô thích ở bên cạnh anh, chỉ cần có anh bên cạnh cô cái gì cũng không sợ, chỉ cần có anh bên canh, cả ngày cô đều nở nụ cười như hoa. Bạc Kha Nhiễm đột nhiên ý thức được. Cô thích Thẩm Dữ. Nghĩ thông suốt, trong lòng cô như có một dòng nước ấm kích động, Bạc Kha Nhiễm không khỏi nắm chặt bàn tay ấm áp của anh, đôi tay này, cô muốn cả đời cứ nắm chặt như vậy. Thẩm Dữ cảm giác được Bạc Kha Nhiễm đáp lại, xương tay mềm yếu đột nhiên dùng sức nắm chặt tay mình, mang theo ý muốn ỷ lại mãnh liệt. "Đi thôi." Đôi mắt anh vẫn luôn bình đạm đong đầy ôn nhu. Bạc Kha Nhiễm không ngừng gật đầu. Hai người cứ như vậy tay nắm tay sóng vai xuyên qua ngầm gara đi về khách sạn. Rạng sáng nên trong đại sảnh không có nhiều người lắm, hơn nữa hai người cũng không quá nổi bật, vì thế thực mau liền đi lên thang máy. "Em đi tắm rửa trước đi." Vừa vào cửa, Thẩm Dữ liền nói với cô. Bạc Kha Nhiễm không có cự tuyệt, ngoan ngoãn gật đầu, cầm áo ngủ đi về phía phòng tắm. Chờ Bạc Kha Nhiễm đi vào, lúc này sắc mặt Thẩm Dữ chậm rãi trở nên trầm trọng, anh đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nơi xa. Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ. Lúc ở bệnh viện, khi bác sĩ Tống và ba anh nói chuyện, anh đều nghe thấy được. Mấy năm nay, thân thể Thẩm Trường Kiến vẫn luôn không tốt, anh vẫn biết sinh lão bệnh tử, đều là chuyện thường tình, kỳ thật trong lòng anh đã sớm chuẩn bị, nhưng thời điểm đến bệnh viện, trái tim vẫn không khỏi lo lắng. Bạc Kha Nhiễm vừa ra ngoài liền nhìn thấy Thẩm Dữ đứng bên cạnh cửa sổ, dưới ánh đèn nhàn nhạn, thân hình cao lớn của anh càng cô đơn. Anh cứ đứng như vậy, ngay cả cô đã ra ngoài vẫn không phát hiện, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót, cô chậm rãi đi về phía anh. Thẩm Dữ đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, tận đến khi sau lưng thình lình xuất hiện một thân thể ấm áp dán lên, eo bị người từ phía sau ôm lấy, cúi đầu nhìn lại, đập vào mắt chính là trắng nõn cánh tay của cô. Anh biết cô gái nhỏ phía sau là ai, cô cứ lặng lẽ an ủi khiến trong lòng anh một mảnh mềm mại, vươn tay ôm lấy bàn tay trắng nõn đang ôm lấy mình. "Anh không sao." Anh giọng nói. Bạc Kha Nhiễm đem gương mặt dán lên tấm lưng rắn chắc của anh, không nói chuyện, chỉ dùng thêm sức ôm chặt anh. Thẩm Dữ nhẹ nhàng kéo cánh tay của cô, xoay người lại, ôn nhu nhìn cô gái nhỏ trước mặt. "Anh không cần cái gì cũng giấu trong lòng, có thể nói với em, em sẽ lắng nghe." Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt vô cùng nghiêm túc. Khoé miệng Thẩm Dữ khẽ cong, "Anh biết." "Thẩm Dữ." Đây là lần đầu tiên Bạc Kha Nhiễm đứng trước mặt anh gọi đầy đủ tên anh như vậy. Bạc Kha Nhiễm biết rõ vị trí của mình trong tim anh, cô biết Thẩm Dữ đối với cô rất tốt, từ khi quen biết anh đến giờ đã mười mấy năm, nói thật, cô chưa bao giờ cảm thấy mình chân chính hiểu rõ Thẩm Dữ. "Ừ?" "Không cần ngăn cản em ở bên ngoài." Không cần che dấu em ngoài cửa tim anh, có thể để em đi vào trong lòng anh được không? Nhìn hốc mắt cô gái nhỏ nhanh chóng phiếm hồng, Thẩm Dữ không khỏi cảm thấy đau lòng, anh yêu thương sờ sờ gương mặt cô. "Anh sao có thể để em che dấu bên ngoài chứ?" Thẩm Dữ nhìn khoé mặt cô đẫm lệ, bất đắc dĩ thở dài một hơi, bàn tay duỗi đến sau thắt lưng cô, đem cô nhẹ nhàng nằm trong vòng tay mình. Anh dán lên môi cô, ôn nhu mà cọ xát, cắn mút. Bởi vì nguyên nhân chiều cao, lúc này cô lại đang đi dép lê, Bạc Kha Nhiễm không thể không ngẩng cao đầu đón nhận nụ hôm của anh, cánh tay ôm lấy cổ anh. Nhưng mà cổ ngẩng lâu sẽ mỏi, vì thế cô bất động thanh sắc dẫm lên chân anh, sau khi Thẩm Dữ phát hiện, nhẹ nhàng ôm eo cô nhấc lên, hai chân cô cứ thế dẫm lên chân anh. Hai người đều không có ý nghĩ buông nhau ra, càng dùng thêm sức ôm lấy nhau, như muốn khắc sâu cái ôm này, hận không thể đem đối phương tiền vào bên trong cơ thể mình. Càng hôn càng triền miên, độ ấm trong phòng cũng dần dần lên cao, đã từng thử qua tư vị tình yêu, hai người đã không thể chỉ có vậy mà cảm thấy thoả mãn. Một màn nóng bỏng trẻ em không nên thấy cứ thể trải qua. Thời điểm Thẩm Dữ rời giường, Bạc Kha Nhiễm còn chưa tỉnh, cô ngủ rất sâu, anh đứng dậy vẫn không hề phát hiện. Xem ra đêm qua lăn lộn không nhẹ, nghĩ đến đêm qua hốc mắt cô đẫm lệ cầu xin, Thẩm Dữ không khỏi có chút đau lòng, nhưng mà tư vị của cô thật sự khiến anh không dừng được, anh không phải là người quá ham muốn tình dục, nhưng lại cứ thế trầm mê trên người cô. Thẩm Dữ nhẹ nhàng cúi xuống hôn lấy bờ môi mềm mại của cô, lúc này mới bắt đầu mặc quần áo, chờ anh sửa sang xong toàn bộ chuẩn bị rời đi, cô gái nhỏ trên giường liền tỉnh dậy, dùng đôi mắt trong mắt trong suốt như nước nhìn anh, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu. "Sao dậy sớm như vậy?" Anh một lần nữa đi đến bên mép giường, sau đó ngồi xuống. Anh mới vừa ngồi xuống, cô gái nhỏ trên giường liền tự giác nhích lại gần anh, cô gối đầu lên đùi anh, cánh tay trắng nõn từ trong ổ chăn vươn tới ôm lấy eo anh, nhìn qua vẻ mặt vô cùng ngây thơ cùng thoả mãn. "Làm sao vậy?" "Không có việc gì, chỉ muốn ôm anh một chút." Bạc Kha Nhiễm mới vừa tỉnh ngủ, còn không phát hiện bản thân đang làm nũng Thẩm Dữ. Thẩm Dữ sủng nịch nhéo nhéo gương mặt mềm mại của cô, trời biết anh thật sự muốn ôm cô không buông tay, nhưng mà cô không muốn để người khác biết quan hệ chân thật của bọn họ, anh vô cùng bất đắc dĩ. "Tiểu Nhiễm, anh phải đi, nếu không các cô ấy sẽ tới bây giờ." Bạc Kha Nhiễm không nói chuyện, chỉ đem gương mặt mình lại gần hơn một chút. Thẩm Dữ, "Vậy em chuẩn bị thẳng thắn nói chuyện với các cô ấy sao?" Bạc Kha Nhiễm bĩu môi, yên lặng buông lỏng vòng tay trên eo anh. Thấy thế, Thẩm Dữ không khỏi chọc chọc cái trán của cô, đỡ cô nằm lại trên giường một lần nữa, đắp chăn xong lúc này mới đứng dậy. "Anh đi đây." "Vâng." Bạc Kha Nhiễm nằm trong ổ chăn gật đầu. Thẩm Dữ vừa mới chuẩn bị rời đi, còn chưa có nhích người, ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh tích tích tích tích. Đây là âm thanh bấm mật mã mở cửa. Thình lình vang lên âm thanh như vậy, ngay cả người luôn luôn bình tĩnh như Thẩm Đạo cũng sửng sốt hai giây. Bạc Kha Nhiễm đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt kinh hoảng. Cô kinh hoàng thất thố duỗi tay đẩy đẩy Thẩm Dữ đang đứng bên mép giường. "Thẩm Dữ Thẩm Dữ Thẩm Dữ, mau đóng cửa khóa cửa khóa cửa...... Thẩm Dữ cúi đầu nhìn cô một chút, giây tiếp theo liền đi tới cửa phòng ngủ, lưu loát đóng cửa rồi khoá trái luôn cửa phòng ngủ. Anh cũng không biết lúc ấy mình nghĩ gì, chỉ nghe thấy cô không ngừng kêu tên mình, biểu tình lại hoảng loạn, động tác của anh đã nhanh hơn suy nghĩ. Cũng đúng vào lúc này, bên ngoài cửa đã mở, âm thanh nói chuyện liền truyền vào. "Kha Nhiễm còn chưa dậy?" Là thanh âm của Nguyễn Lệ. Bạc Kha Nhiễm mở to hai mắt, Lệ...... Lệ tỷ hôm nay sao lại tới??? "Vâng, hình như là vậy." Tiếp theo vang lên chính là thanh âm của A Miên. "Chị đi gọi em ấy dậy, hôm nay đến phim trường sớm một chút." Bạc Kha Nhiễm nghe được Nguyễn Lệ nói như vậy, tức khắc bị dọa từ trên giường nhảy xuống. Cô mặc áo ngủ có đai đeo, cánh tay mảnh khảnh, xương quai xanh tinh xảo, chân dài trắng nõn, trong nháy mắt toàn bộ lộ rõ trước mắt Thẩm Dữ. "Nhiễm......" "Hư." Bạc Kha Nhiễm bước vào bước về phía Thẩm Dữ, cô duỗi tay che kín bờ môi của anh. "Kha Nhiễm, Kha Nhiễm, em dậy chưa?" Cách một cánh cửa, thanh âm của Nguyễn lệ càng rõ ràng. Bạc Kha Nhiễm lúc này nào dám đáp lại cô ấy, cô gắt gao che môi Thẩm Dữ, nhón mũi chân, tiến đến bên tai anh, lén lút nói. "Anh trốn đi được không." Trốn...... đâu? Đôi mắt Thẩm Dữ thâm thúy hơi hơi lóe. "Nơi nào có thể trốn được...... Nơi nào......" Bạc Kha Nhiễm kinh hoảng nhìn xung quanh. Cuối cùng nàng tầm mắt dừng bên giường lớn mềm mại...... Phía dưới...... Thẩm Dữ tự nhiên cũng chú ý tới tầm mắt của cô, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Cô không phải muốn cho mình trốn dưới gầm giường? Xác định mục tiêu xong, Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu vẻ mặt cầu xin nhìn về phía anh. "Thẩm Dữ......" Cô nhỏ giọng gọi tên anh, trong mắt ý đồ vô cùng rõ ràng. Ánh mắt Thẩm Dữ lóe lóe, anh lắc đầu. "Kha Nhiễm?" Nguyễn Lệ lần này bắt đầu gõ cửa. Bạc Kha Nhiễm hoảng loạn mà nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ, tiện đà dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía Thẩm Dữ. Thẩm Dữ bất đắc dĩ, anh duỗi tay gõ gõ ót của cô. "Ngốc." Nói xong, anh liền đi đến phòng tắm ở phía trong. Bạc Kha Nhiễm nhìn anh đi vào, cũng đóng luôn cửa phòng tắm. Haiz??? Sao lúc ấy cô không nghĩ tới còn có phòng tắm có thể trốn? "Bạc Kha Nhiễm, nên rời giường." Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm lập tức xoay người chạy đến mép giường, duỗi tay nhặt áo ngủ trên mặt đất, thu dọn xong xuôi, thuận tay cào cào mái tóc, lúc này mới đi đến cửa phòng ngủ. Hít sâu một hơi, cô mở cửa phòng ngủ. "Lệ tỷ." Nguyễn Lệ nhìn mái tóc lộn xộn của Bạc Kha Nhiễm, duỗi tay sửa lại áo ngủ trên người cô. "Làm gì đâu, gọi em nhiều lần như vậy không lên tiếng." "A...... Vừa rồi ngủ sâu quá, không nghe thấy." Bạc Kha Nhiễm miễn cưỡng cười cười, sợ bị Nguyễn Lệ nhìn ra sơ hở, cô xoay người đi về phoá giường lớn, làm bộ sửa sang lại giường đệm. "Em nha, lười như quỷ." Nguyễn Lệ nói xong liền tiến vào. Nguyễn Lệ giúp cô kéo rèm cửa sổ ra, "Bên ngoài vẫn đang mưa." Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua, xác thật đúng vậy. "Em chuẩn bị nhanh chút, chị mượn buồng vệ sinh một chít." Những lời này của Nguyễn Lệ trong nháy làm Bạc Kha Nhiễm đứng hình. Nói xong, Nguyễn Lệ liền đi đến phòng tắm. "Lệ...... Lệ...... Lệ tỷ! Lệ tỷ!"