Edit: Tam Sinh & Beta: Phong VũĐoàn binh chậm rãi xuất phát từ trường học, vượt qua trung tâm thành phố. Mất gần bốn giờ đồng hồ mới đến được Nam Sơn. Thời gian Mục Ảnh Sanh huấn luyện thể năng đã có hiệu quả rõ rệt, đi cả một đoạn đường dài mà cô không hề thấy mệt. Lam Mẫn Giai cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, ăn trưa. Bữa trưa được nhà ăn quân đội chuẩn bị kỹ càng. Ăn xong, Giang Nhất Ba khen ngợi các học viên vài câu rồi cho nghỉ ngơi tại chỗ hoặc đi bộ xung quanh thăm thú một chút. Nam Sơn tuy rằng độ cao so với mặt nước biển không lớn lắm, nhưng cây cối râm mát, thảm thực vật rậm rạp, cảnh vật xung quanh cũng không đến nỗi tệ. Mục Ảnh Sanh và Hà Mỹ Tĩnh cũng chọn một chỗ để ngồi xuống nghỉ ngơi, Hà Mỹ Tĩnh luôn miệng kêu mệt, không muốn động đậy. Vì vậy Mục Ảnh Sanh đành đi một vòng về phía rừng cây, hoạt động gân cốt một chút. Không khí ở đây rất tốt, Mục Ảnh Sanh gần đây đều phải huấn luyện mỗi ngày, hầu như đã quên mất thư giãn là thế nào. Gần đến giờ tập hợp, cô vừa định về đội, đột nhiên thấy Đinh Tuyết Vi đi tới. “Lớp trưởng.” Nhìn thấy Đinh Tuyết Vi xuất hiện, Mục Ảnh Sanh có chút bất ngờ. Từ lần Đinh Tuyết Vi muốn hãm hại cô, khiến cho cô cũng bị phạt chạy mười vòng quanh thao trường, nếu không có việc gì cô tuyệt đối sẽ không đến nói chuyện với cô ta. “Không thấy Hoàng Văn Kỳ đâu cả.” Vẻ mặt Đinh Tuyết Vi có phần khẩn trương, lo lắng nhìn về phía mấy binh sĩ đang ngồi nghỉ ngơi lấy lại sức. “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Cậu ấy nói muốn đi vệ sinh, nên đi vào trong rừng. Nhưng tới bây giờ vẫn chưa thấy quay lại.” Mục Ảnh Sanh nhìn về hướng Đinh Tuyết Vi chỉ, quay sang hỏi: “Cậu đã nói chuyện này cho sĩ quan huấn luyện biết chưa?” “Vẫn chưa.” Trên mặt Đinh Tuyết Vi ánh lên vẻ sợ hãi: “Kết quả hôm nay sẽ được ghi vào bảng thành tích. Tôi không dám nói với sĩ quan huấn luyện, sợ cậu ấy sẽ bị khiển trách.” Nói xong, cậu ta đột nhiên kéo tay Mục Ảnh Sanh: “Sắp phải tập hợp rồi, lớp trưởng, hay là cậu đi tìm Văn Kỳ với tôi đi? Tôi sợ cậu ấy gặp chuyện gì nguy hiểm hoặc là bị lạc đường mất rồi. Dù sao ngọn núi này cũng rất rộng.” Đúng là như thế thật. Nam Sơn là ngọn núi lớn nhất thành phố Nam. Mặc dù đây chỉ là một đồi nhỏ, nhưng mà đã dài đến 10 km, hơn nữa đường đi lại gập ghềnh, không hề dễ đi. “Không lẽ cậu ấy bị lạc? Lớp trưởng, cậu với tôi đi tìm thử đi.” Mục Ảnh Sanh nhìn ánh mắt lo lắng của Đinh Tuyết Vi, đột nhiên nhếch môi: “Được thôi. Tôi đi với cậu.” “Lớp trưởng, cậu thật tốt.” Đinh Tuyết Vi mỉm cười, dẫn Mục Ảnh Sanh đi về hướng cô ta vừa chỉ. Mục Ảnh Sanh luôn quan sát sau lưng cô ta, nhìn cô ta dẫn mình đi vào sâu trong rừng. Tuy đầu đoạn đường khá lớn nhưng bên trong lại không có đường đi. Đoạn đường ban đầu vẫn còn ổn, nhưng sau khi đi sâu vào trong thì đã không thể nhìn thấy những binh sĩ đang ngồi ngoài rồi. Lại tiếp tục đi sâu vào trong rừng, chưa nói đến lối đi rất nhỏ, hai bên đường còn phủ đầy cỏ dại, xanh um tươi tốt. Mục Ảnh Sanh đi thêm vài phút nữa, vẫn còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài, lại tiếp tục đi vào sâu hơn, cuối cùng cũng chỉ nghe được tiếng gió lùa trong núi. Cô nhìn bóng lưng của Đinh Tuyết Vi ánh mắt lạnh lẽo. “Đinh Tuyết Vi, Hoàng Văn Kỳ thực sự đã đi đến chỗ này à?” “Đúng vậy.” Đinh Tuyết Vi cũng không quay đầu lại, chỉ nhìn sâu vào trong rừng: “Tôi vừa mới thấy cậu ấy đi về hướng này. Cậu ấy nói bên ngoài có nhiều người quá, sợ họ trông thấy.” Vừa nói chuyện, cô ta vừa xoay người lại nhìn Mục Ảnh Sanh: “Lớp trưởng, cậu xem, giờ vẫn chưa tìm thấy Hoàng Văn Kỳ, hay là chúng ta tách nhau ra tìm đi.” Cô ta dường như thực sự sợ rằng Hoàng Văn Kỳ gặp chuyện không may, sắc mặt ngày càng tái nhợt: “Hay thế này đi, cậu tìm bên này, tôi sang bên kia tìm thử, có được không?” Mục Ảnh Sanh không lên tiếng đáp lại, nhìn chằm chằm cô ta: “Nếu chúng ta tách ra tìm, vậy thì nếu tôi hoặc cậu tìm được người rồi thì sao báo tin cho đối phương biết đây?” Bây giờ là năm 2000, cô không có điện thoại, không có công cụ truyền tin. Cô tin chắc Đinh Tuyết Vi cũng không có. “Chúng ta có thể hẹn một khoảng thời gian, ví dụ như sau bao lâu mà vẫn không tìm thấy cậu ấy, thì cùng nhau quay về tập hợp.” “Vậy không bằng chúng ta báo cho sĩ quan huấn luyện để phái người đến hỗ trợ chúng ta?” Mục Ảnh Sanh tốt bụng đề nghị. “Không được, không được.” Đinh Tuyết Vi không chút nghĩ ngợi từ chối: “Chuyện nhỏ như thế này không nên làm phiền đến sĩ quan huấn luyện. Lớp trưởng, tôi nghĩ Văn Kỳ sẽ không đi xa lắm đâu, chúng ta đi tìm một chút, nếu không tìm thấy, chúng ta quay trở về xem thử cậu ấy có quay về trước không.” “Được thôi.” Mục Ảnh Sanh không phản đối: “Vậy chúng ta tìm thử mười phút, nếu như không gặp cậu ấy, thì trở về tìm sĩ quan huấn luyện. Dù sao, cũng sắp đến thời gian tập hợp rồi.” “Được. Nhưng tôi không am hiểu đường núi lắm, lớp trưởng, cậu đi trước dẫn đường đi.” Mục Ảnh Sanh gật đầu: “Được rồi. Ý cậu là đi về hướng bên này phải không?” “Ừ.” Đinh Tuyết Vi tựa hồ nhẹ nhàng thở ra: “Lớp trưởng, tôi đi sau cậu.” Mục Ảnh Sanh liếc nhìn cậu ta, ánh mắt đó rõ ràng có ý đồ khác, nhưng cuối cùng vẫn quay người đi về hướng Đinh Tuyết Vi nói. Đinh Tuyết Vi đi theo phía sau cô, Mục Ảnh Sanh nghe thấy tiếng bước chân cũng không ngoảnh lại. Cô thật sự muốn biết, rốt cuộc Đinh Tuyết Vi muốn làm cái gì. Hết chương 38: