Edit: Tam Sinh & Beta: Phong VũNhững ngày tiếp theo đối với Mục Ảnh Sanh mà nói, hết sức bình yên và phong phú. Mỗi ngày đều huấn luyện, nỗ lực nâng cao thực lực của mình. Nhờ có cô hướng dẫn trước nên phòng 505 các cô luôn là phòng có nội vụ tốt nhất. Các lớp bên cạnh lúc kiểm tra thế nào cũng có chăn màn đều bị ném ra ngoài, chỉ có phòng bọn cô là không bị. Lớp trưởng Mục Ảnh Sanh coi như là tròn trách nhiệm. Giang Nhất Ba, Hứa Phàm và cả Lam Mẫn Giai đều đánh giá cô không tệ. Từ sau lần tập bắn bia, Mục Ảnh Sanh vẫn chưa gặp lại Lệ Diễn, điều này khiến cho cô an tâm phần nào. Cô không sợ mình có gì làm không tốt, miễn là cô không phạm sai lầm, tất nhiên có thể bình an sống qua ngày. Cô chỉ sợ mình xui xẻo đắc tội với tên sát thần kia, đến lúc đó anh ta lại lấy cớ đến tìm cô gây sự. Ngoài việc huấn luyện, còn có một tin tốt. Sau lần gọi điện thoại về nhà, Mục Quý Hòa thực sự làm theo lời cô nói, lấy hết tiền tiết kiệm tích góp ra, mua hai căn nhà cũ. Hành động này của Mục Quý Hòa khiến cho Trần Hoa Trân tức điên lên, vì việc này mà khi cô gọi điện thoại về nhà Trần Hoa Trân đã không ngừng chỉ trích cô, nói cô đưa ra chủ ý bậy bạ. May là Mục Quý Hòa đối với mấy chuyện đại sự như thế này rất có chính kiến. Trần Hoa Trân không làm ầm ĩ thì thôi, bà ấy càng náo loạn, ông càng đi vay mượn tiền để mua thêm một căn nữa. Trần Hoa Trân bị chọc giận không nhẹ, đối với mấy lời chỉ trích của bà ta, Mục Ảnh Sanh chắc chắn sẽ không để trong lòng. Đối với cô mà nói, mua được căn nhà về sau càng ngày càng được giá rất cao đó thì coi như nhà họ Mục sau này cho dù có thật sự xảy ra chuyện cũng đủ sức để ứng phó. Nháy mắt mà đã gần kết thúc kỳ huấn luyện quân sự. Một ngày trước khi kết thúc khóa huấn luyện, Hứa Phàm, Giang Nhất Ba và Lam Mẫn Giai tập hợp tất cả mọi người lại. “Các đồng chí đã huấn luyện quân sự được hai tháng. Trong hai tháng này tôi tin rằng các đồng chí đã tiến bộ rất nhiều. Ngày mai là ngày cuối cùng của khóa huấn luyện, hôm nay tôi sẽ nói qua về nội dung huấn luyện ngày mai.” Mục Ảnh Sanh biết, tiết mục cuối cùng đã đến. Quả nhiên, vào ngày cuối cùng của khóa huấn luyện quân sự, tất cả những gì bọn họ phải làm là đi đến núi Nam Sơn tiến hành huấn luyện quân sự trên núi. Năm giờ sáng mai, lập tức xuất phát. Trước khi đi, nhà ăn sẽ chuẩn bị nước và lương khô cho mọi người. Tất cả học viên đều phải tham gia, bởi vì hoạt động này sẽ được tính vào kết quả đánh giá. Các binh sĩ sẽ đi bộ thẳng lên vùng núi phía nam, cùng nhau leo lên núi Nam Sơn. Cuối cùng trở về theo con đường ban đầu. Toàn bộ quãng đường dài hơn 30 km, giữa đường sẽ có vài trạm nghỉ chân. Đương nhiên quan trọng nhất là, sau khi kết thúc huấn luyện quân sự vào ngày mai, nhà ăn sẽ cho mọi người thêm đồ ăn. Lam Mẫn Giai nói những lời này, có ý khích lệ bọn họ. Có điều vẫn khiến mọi người reo hò. “Được rồi. Hi vọng tất cả các đồng chí đều thể hiện thật tốt, tiếp tục cố gắng học tập sau khi thông qua kiểm tra huấn luyện quân sự vào ngày mai. Tôi mong các đồng chí có thể vận dụng hết tất cả những gì được học trong hai tháng huấn luyện. Có làm được không?” “Được.” Mục Ảnh Sanh lắng nghe lộ trình của ngày mai, trong lòng chẳng những không lo lắng, ngược lại còn mơ hồ có cảm giác hưng phấn. Không phải chỉ là đi bộ thôi sao. Lúc trước cô còn chạy vũ trang việt dã hai mươi km cơ mà. Cô tin ngày mai mình có thể dễ dàng ứng phó được, nghĩ tới đây, cô lại nhịn không được mà nghĩ đến tên sát thần kia. Không ngờ hình phạt của anh ta đối với cô mà nói vẫn có chút tác dụng.… … Ngày hôm sau, mọi người đồng loạt dậy lúc năm giờ. Mặc xong quần áo ngụy trang, đội mũ ngụy trang, trên vai đeo balo và một chai nước. Mục Ảnh Sanh cùng tất cả mọi người, trang bị đầy đủ đi xuống lầu. Hứa Phàm, Giang Nhất Ba, còn có cả Lam Mẫn Giai đã ở dưới lầu. Không riêng gì bọn họ, hôm nay cả lãnh đạo trường cũng đến. Phó hiệu trưởng Học viện quân sự đứng ở phía trước, phát biểu, khuyến khích mọi người. Cuối cùng, tất cả cùng hô khẩu hiệu. Huấn luyện quân sự hai tháng, Mục Ảnh Sanh lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng bừng bừng khí thế như thế. Cô mơ hồ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào trong cơ thể. Các binh sĩ nhanh chóng xuất phát, phía trước có một học viên giơ cờ hiệu. Mục Ảnh Sanh và Hà Mỹ Tĩnh đi phía trước do đó không nhìn thấy được khi đội ngũ bắt đầu xuất phát, Đinh Tuyết Vi cùng Hoàng Văn Kỳ đưa mắt nhìn nhau. Hết chương 37: