Yêu chàng quân nhân đáng ghét
Chương 20 : Đây chính là thực lực của anh ta sao?
Edit: Maii Thảoo & Beta: Phong VũViệc này xảy đến quá bất ngờ khiến người bảo vệ kinh ngạc. Ở cả hai phía đều có người, người đàn ông co người lại nhìn về phía hai nhân viên bảo vệ và nhân viên phục vụ đang đứng.
“Tránh ra. Tránh ra hết cho tao.” Bàn tay của người đàn ông siết lấy cổ của đứa bé. Khuôn mặt đứa bé trắng bệch, có thể thấy được đứa bé đang rất khó chịu.
“Bình tĩnh đừng manh động”. Nhân viên bảo vệ lúc này sao còn không hiểu? Đây chính là kẻ buôn người.
Người phụ nữ quan sát động thái của người đàn ông kia, vẻ mặt như muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, rồi bất ngờ chụp lấy cánh tay của đứa nhỏ.
“15 phút nữa xe sẽ dừng lại.
Hãy chuẩn bị một chiếc xe khác chờ tao ở bên ngoài, bằng không tao bóp chết đứa bé này.”
Người đàn ông vẻ mặt đầy dữ tợn, Mục Ảnh Sanh cũng không ngờ sự việc lại xảy ra như vậy. Lúc này, người đàn ông liếc nhìn người phụ nữ khác đang bế đứa bé rồi nói: “Lại đây”.
Người phụ nữ liếc nhìn hai nhân viên bảo vệ rồi nhanh chóng chạy tới bên cạnh người đàn ông.
Người đàn ông ôm chặt đứa bé trong tay, nhìn hai người trước mặt :” Tao nhắc lại, lập tức, gọi điện thoại chuẩn bị sẵn sàng xe.
Tao sẽ xuống xe.”
“Anh bình tĩnh một chút.” Nhân viên bảo vệ tiến đến để trấn áp tâm lí người đàn ông đó: “Chỗ này không có sóng điện thoại để liên lạc với bên ngoài, làm sao có thể chuẩn bị xe cho anh được?”
“Đừng tưởng tao không biết, phòng bảo vệ các người có thể liên lạc về trạm dừng.” Người đàn ông trừng mắt với nhân viên bảo vệ: “Mau liên hệ, còn nữa, đừng qua đây.”
Hai nhân viên bảo vệ đứng ở lối đi, người đàn ông cùng với người phụ nữ kia dựa vào vách tường hòng chiếm lợi thế.
Toa tàu nhỏ hẹp, bọn họ cũng không dám tới gần vì sợ làm đứa bé bị thương.
Trên xe đúng là có thể liên lạc về trạm dừng, hai nhân viên bảo vệ do dự nhìn nhau.
“Nhanh lên, đừng nghĩ là tao không biết, hiện tại không tới 15 phút nữa sẽ tới trạm kế tiếp. Các ngươi gọi điện thoại nhanh lên. Bằng không, tao chắc chắn sẽ bóp chết nó.”
Người đàn ông vẻ mặt tàn nhẫn, nhân viên bảo vệ sợ rằng sẽ xảy ra chuyện nên không dám rời đi, cuối cùng nhân viên phục vụ nói sẽ lập tức đi gọi điện thoại, nhanh chóng quay người lại đi đến phòng điều hành.
Người đàn ông và người phụ nữ đứng tựa lưng vào nhau, tay hắn luôn siết chặt cổ đứa bé.
Mục Ảnh Sanh khẽ nhíu mày. Sắc mặt rất khó đoán. Không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này.
Cô vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để cứu hai đứa bé, phía sau Lệ Diễn đã có động thái.
Anh nhẹ nhàng tiến lên một bước, đứng giữa hai nhân viên bảo vệ. Anh rất cao lớn nên gần như là có thể nhìn thấy mặt. Người đàn ông kia bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Mày là ai? Đừng lại đây.”
Hắn vừa dứt lời, lập tức hai nhân viên bảo vệ nhìn về phía Lệ Diễn: “Đồng chí —— ”
“Thật ngại quá, tôi muốn qua bên kia lấy nước.”
Lệ Diễn nói đồng thời mắt hướng về phía đó, cũng là hướng của kẻ buôn người kia.
Người đàn ông kia nhìn Lệ Diễn đi tới, lớn tiếng thét chói tai: “Mày đừng lại đây.”
“Sao vậy? Tôi cũng không phải là cảnh sát. Đi lấy nước cũng không được sao?”
Giọng nói của Lệ Diễn thản nhiên, tên buôn người nhìn anh, bản năng cảm nhận rõ được sự nguy hiểm. Lệ Diễn làm như không thấy sự căng thẳng của hắn, đi tới trước mặt hắn.
Tay người đàn ông siết chặt cổ đứa bé trong vô thức, nhưng chỉ được một lúc.
Lệ Diễn bất ngờ hành động, tốc độ nhanh kinh khủng. Lúc lướt ngang qua người đàn ông, anh đặt một tay lên cổ hắn, tay kia giơ lên nhanh chóng bế đứa bé khỏi tay hắn.
Giơ chân lên và đá một cước vào bụng người đàn ông đó, đồng thời ôm đứa nhỏ mượn cú đá này mà lùi về phía sau và giao đứa bé cho hai nhân viên bảo vệ.
Người đàn ông kia bị đau nên cúi người xuống, Lệ Diễn lại ra tay, đón lấy đứa trẻ còn lại từ tay người phụ nữ kia và đá một cước.
Anh xoay người lại, bế đứa nhỏ trên tay trao cho nhân viên bảo vệ.
Mục Ảnh Sanh bị nhân viên bảo vệ chặn lại, cô không thấy được anh di chuyển như thế nào. Đến khi cô chấn tĩnh lại thì hai đứa trẻ đã an toàn trong tay của nhân viên bảo vệ.
Bọn bắt cóc đã mất con tin, hắn liều mạng lao về phía Lệ Diễn. Nhưng làm sao có thể là đối thủ của anh?
Chỉ mới 2, 3 cước, Lệ Diễn đã đánh ngã gã buôn người kia.
Anh quay lại nhìn nhân viên bảo vệ: “Đồng chí có còng tay không?”
“Có. Có.” Nhân viên bảo vệ ngây người,trên tay vẫn đang ôm đứa bé, tình trạng này muốn lấy còng tay thì có chút bất tiện. Mục Ảnh Sanh thấy thế liền đi lên: “Để tôi bế cho.”
“Cám ơn.” Nhân viên bảo vệ đưa đứa bé cho Mục Ảnh Sanh rồi lấy còng tay ra còng tay bọn buôn người.
Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng nhanh, chưa tới ba phút, Lệ Diễn đã giải cứu hai đứa bé và khống chế được hai kẻ buôn người.
Mục Ảnh Sanh tay vẫn ôm đứa bé, mắt nhìn Lệ Diễn.
Đây chính là thực lực của sát thần sao? Hay nó chỉ là một phần sức mạnh của anh ta?
Có một sự trỗi dậy mạnh mẽ trong trái tim cô khiến nó đập rất mạnh. Cô hi vọng một ngày nào đó cô cũng có thể làm được như vậy.
Hết chương 20:
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
20 chương
18 chương
131 chương
98 chương
62 chương