Editor: Cup Beta: Dâu Tây 🍓 ____________ Nhà hàng được trang trí theo phong cách cổ điển, trước mỗi bàn ăn đều có một tấm bình phong được may vô cùng tinh tế. Nhân viên phục vụ đang pha trà, hơi nước lượn lờ và hương trà tươi mát thoang thoảng khắp nơi. Đợi nhân viên phục vụ đi xuống, Diêu Mỹ Nhân mở miệng hỏi Tạ Thiệu Vân và Mạnh Nghiên đang ngồi ở phía đối diện, “Hai người đến tìm tôi làm gì?” Tạ Thiệu Vân hơi cau mày, bà không tin Diêu Mỹ Nhân không biết những chuyện gần đây xảy ra ở nhà họ Phó, huống hồ công ty bất động sản kia lại là của ba cô, dù vậy bà ta vẫn giả ngu: “Hôm nay tôi đến tìm cô để bàn chuyện liên quan đến công ty bất động sản của Phó Hằng.” Diêu Mỹ Nhân uống một ngụm trà xanh rồi điềm tĩnh lắc đầu, “Tôi không thể giúp bà.” “Tôi biết vì chuyện của Thư Mạch nên hai người mới nhắm vào nhà họ Phó.” Tạ Thiệu Vân nhìn cô gái lạnh lùng trước mặt bằng sự căm ghét. Từ sau vụ của Thư Mạch, Phó Diệu Quốc không hề vui vẻ với bà ta như trước, thậm chí có lần say rượu ông ta còn đánh bà, việc này trước đây chưa từng xảy ra. Do cô gái này và Thư Mạch nên vị trí bà chủ của bà ta mới bị lung lay. Thấy Diêu Mỹ Nhân không nói gì, sắc mặt bà lập tức trở nên khó chịu: “Cô nói đi, cô muốn gì?” Phó Diệu Quốc nhận được tin Thư Mạch đang nắm trong tay những tài liệu chưa đưa ra ánh sáng của công ty nên muốn bà ta giải quyết êm đẹp tất cả chuyện này. Đến cả cơ hội nói chuyện còn không có thì nói gì đến gặp mặt, vậy nên bà ta chỉ có thể tìm gặp Diêu Mỹ Nhân. Diêu Mỹ Nhân im lặng một lúc rồi mới mở miệng: “Tôi muốn biết vì sao bà lại ghét Thư Mạch?” Tạ Thiệu Vân bị câu hỏi này làm cho sững sờ, “Nói cho cô biết chuyện đó thì cô sẽ bỏ qua cho chúng tôi và giao những tài liệu kia ra?” Diêu Mỹ Nhân lắc đầu, “Hai chuyện này không hề liên quan đến nhau, tôi muốn biết thì tôi hỏi.” Dáng vẻ của cô vô cùng thong dong, nhàn hạ, “Bà không nói cũng được.” “Sau một lần ngoài ý muốn, tôi có thai Thư Mạch, lúc đầu tôi định phá đứa bé này đi nhưng cha của Thư Mạch lại tới cầu xin tôi sinh đứa bé. Sau khi kết hôn, do tính cách không hợp cộng với cuộc sống sinh hoạt không như ý muốn, tôi bắt đầu hối hận vì đã giữ lại nó.” Tạ Thiệu Vân chìm trong hồi ức, “Lúc sinh Thư Mạch, tôi mất quá nhiều máu, bác sĩ nói rằng sau này tôi rất khó có thể mang thai.” Vì Thư Mạch nên bà ta mới kết hôn sai người, cũng vì cậu nên bà ta mới khó sinh. Mỗi lần nhìn thấy mặt Thư Mạch là bà ta lại nhớ đến lần đi đến quỷ môn quan [*] của mình. Sau khi ba của Thư Mạch qua đời, bà đã dẫn cậu bước vào nhà họ Phó, lúc ấy bà chủ nhà họ Phó mới mất chưa được ba tháng. Để trở thành chủ nhân mới của gia đình quyền thế, bà đã phải giả vờ xa lánh Thư Mạch, lâu ngày, diễn, rồi diễn, cuối cùng lại biến thành sự thật. [*] Quỷ Môn Quan: chính là cánh cửa địa ngục âm phủ, canh nhốt giữ những vong hồn không thể đầu thai sang kiếp khác. Diêu Mỹ Nhân chưa bao giờ ngờ đến nguyên nhân này, “Vậy nên bà nghĩ tất cả đều là do Thư Mạch?” Cô cười gằn, đôi mắt đen láy bỗng xuất hiện ý lạnh, “Kết hôn là lựa chọn của bà, khó sinh là do nhân tố bên ngoài tác động tới, những điều này sao một đứa bẻ có thể quyết định được? Thật ra bà đang kiếm cớ để che giấu đi sự yếu đuối của bản thân mình!” Có một người mẹ ích kỷ như vậy….Diêu Mỹ Nhân cảm thấy mình nên yêu thương Thư Mạch nhiều hơn. Lời nói của cô như một mũi tên đâm thẳng vào trái tim bà ta, khiến bà ta câm nín không nói lên lời. Những ngón tay được tô đỏ siết chặt tách trà. Dù rất tức giận nhưng bà ta vẫn mỉm cười, “Những gì cô muốn biết thì tôi đã nói hết rồi, bây giờ cô có thể đưa tài liệu ra không?” “Không bao giờ, tôi muốn thấy nhà họ Phó, đặc biệt là bà phải chật vật, điêu đứng.” “Cô….” Tạ Thiệu Vân muốn giơ tay lên nhưng lại bị Mạnh Nghiên nãy giờ im lặng cản lại. Cô ta lên tiếng: “Diêu Mỹ Nhân, cô còn nhớ những lời trước đây cô đã nói với tôi không?” Mạnh Nghiên kiêu ngạo nói tiếp, “Tôi đã cứu Thư Mạch một mạng, bây giờ tôi muốn đổi mạng đó để cứu nhà họ Phó.” Tiếng nhạc du dương hòa lẫn với tiếng tranh luận ồn ào khiến người nghe vô cùng chói tai. Diêu Mỹ Nhân vén tóc lên mang tai, bình tĩnh trả lời: “Cô Mạnh, ơn cứu mạng không phải cứ mở miệng ra là có thể lấy lại. Báo ơn hay không là do tôi và Thư Mạch quyết định.” Nói xong, Mạnh Nghiên sững sờ tại chỗ, còn Diêu Mỹ Nhân thì chuẩn bị rời đi. “Chờ đã.” Mạnh Nghiên gọi cô lại, “Diêu Mỹ Nhân, cô hãy nói ra yêu cầu của cô đi.” Cô ta tin, nếu như không có yêu cầu gì thì đối phương chắc chắn sẽ không cho bên ngoài biết chuyện này. Diêu Mỹ Nhân quay lưng về phía hai người, môi đỏ cong lên thành một đường cong đẹp mắt. Cô vừa về nhà không lâu thì Thư Mạch cũng về đến nơi. “Sao không gọi mình đến đón cậu?” Cậu đặt ca táp xuống, vừa đi vừa kéo cà vạt màu bạc trên cố. Diêu Mỹ Nhân đang ngồi trên giường thu dọn quần áo, trước khi nghỉ đông ba mẹ đã gọi điện giục cô về nhà nên cô đành phải ngoan ngoãn nghe theo. Thư Mạch cởi áo vest ra rồi ngồi xuống, “Bà ta có làm khó cậu không?” Diêu Mỹ Nhân biết bà ta trong miệng Thư Mạch chính là Tạ Thiệu Vân. “Mình không dễ bị bắt nạt thế đâu.” Cô ngước mặt lên, cười nói: “Bà ta bị mình chọc đến tức đỏ mặt, Thư Mạch, có phải càng ngày mình càng xấu tính không?” Vì phòng mở rất nhiều đèn nên cậu có thể nhìn thấy rõ ý cười trong đôi mắt đen của Diêu Mỹ Nhân, “Không đâu, cậu rất tốt.” “Mình đã yêu cầu họ phải mang 10% cổ phần công ty ra để đối lấy sự bình yên cho nhà họ Phó.” Diêu Mỹ Nhân biết rằng mình ích kỷ, chỉ để ý đến Thư Mạch nên luôn muốn làm mọi thứ để đền bù cho cậu. Nhà họ Phó đối xử với cậu thế nào, cô sẽ trả lại gấp trăm, thậm chí gấp nghìn lần. Trước kia công ty của nhà họ Phó vốn đã xảy ra vấn đề nhưng đều bị đè xuống, Diêu Mỹ Nhân phải xâm nhập hệ thống máy chủ mới biết được điều này. Nội bộ công ty đang lục đục lại còn bị Diêu Thiên Nhai chèn ép nên gần đây cổ phiếu lao xuống không phanh. Ngoài ra, tác phẩm đạt giải của Phó Tiệp Nhiên cũng bị tố ăn cắp ý tưởng của một người vô danh. Những việc này đã khiến nhà họ Phó lao đao, khó có thể tiếp tục đứng vững. Khóe miệng Thư Mạch cong lên, cô nghĩ gì, sao cậu không biết chứ? Trước kia, cậu luôn lo được lo mất, lúc nào cũng cảm thấy không an toàn, may mà Diêu Mỹ Nhân đã dùng tất cả sự bao dung để bước cùng cậu đến ngày hôm nay. Cậu dùng tay nâng cằm cô lên, tay còn lại kéo chồng quần áo đang xếp ném sang một bên rồi hôn. Thư Mạch rất nhanh đã không chịu nổi cám dỗ, ngựa quen đường cũ chạy thẳng tay vào trong áo cô. Vì bây giờ là mùa đông nên Diêu Mỹ Nhân mặc khá nhiều áo, Thư Mạch phải mất khá nhiều thời gian mới có thể cởi hết ra. Ngón tay vô tình chạm vào miền cực lạc, vừa lạnh vừa như có điện phát ra, Diêu Mỹ Nhân rên rỉ không ngừng. “Đừng, không được…..” Diêu Mỹ Nhân đánh lên ngực cậu, ” Thư Mạch, không được, mai mình phải về nhà.” “Ư ư….” Cô kéo tay cậu ra, không ngờ cậu lại ôm chặt một bên ngực, thà chết cũng không chịu buông. Không còn cách nào khác, cô đành phải nhắm vào “người anh em” của cậu. Thư Mạch ngây ra một lúc vì không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. “Xin lỗi, mình ra tay nặng quá.” Diêu Mỹ Nhân run rẩy nhận lỗi vì sợ sẽ bị trừng phạt. Thư Mạch cam đoan: “Một lần thôi.” Mãi đến khi sắp thiếp đi vì mệt mỏi, Diêu Mỹ Nhân mới bàng hoàng nhận ra, một lần của cậu dài gần bằng nhiều lần. ____________ Sáng nay Thư Mạch đã ôm Diêu Mỹ Nhân dậy, tự tay mặc quần áo, cho cô ăn sáng rồi đưa cô đến sân bay. Máy bay bay bao lâu thì Diêu Mỹ Nhân cũng ngủ bấy lâu. Về đến nhà, Diêu Thiên Nhai và Tô Tú Phương đã làm sẵn cơm đợi cô về. Sau mấy tháng mới được gặp người nhà, Diêu Mỹ Nhân vô cùng xúc động. Trên bàn ăn, Tô Tú Phương liên tục gắp thức ăn cho con gái, “Ăn nhiều lên, đồ ăn ở trường có ngon không?” “Mẹ ơi, đủ rồi, con ăn không hết đâu.” Thấy chồng đồ ăn trong bát càng lúc càng cao, Diêu Mỹ Nhân dở khóc dở cười, không biết phải làm sao, “Mẹ yên tâm, đồ ăn ở thành phố B rất ngon. Mẹ có thấy con béo lên không?” Ở thành phố B, ngày nào Thư Mạch cũng vào bếp nấu cơm cho cô nên cô càng ngày càng béo lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng hồng hào hơn, trông vô cùng khỏe mạnh. Tô Tú Phương nhìn mặt cô rồi hài lòng gật đầu. Diêu Thiên Nhai nãy giờ im lặng cũng lên tiếng: “Ngày nào mẹ con cũng lo con ăn uống không quen, bây giờ mới thấy, con thích ứng khá nhanh.” “Dạ, đúng vậy ạ.” Diêu Mỹ Nhân tán thành, “Cũng may là có Thư Mạch giúp đỡ con.” “Cháu trai của bà Thư?” Tô Tú Phương vẫn còn nhớ rất rõ chàng trai trẻ tuổi ưu tú đó, nghe con gái nhắc đến, ấn tượng của bà với Thư Mạch cũng tốt hơn nhiều, “Vậy nhà mình phải cảm ơn thằng bé một câu, khi nào nó về thành phố D, con nhớ bảo mẹ để mẹ mời nó với bà Thư sang ăn cơm.” “Khó lắm ạ, Thư Mạch mới mở công ty nên khá bận, chắc phải 30 cậu ấy mới về.” Diêu Mỹ Nhân lôi hết ưu điểm của Thư Mạch ra nói trước mặt ba mẹ. “Mẹ từng nghe nói thằng bé đến tìm ba con nhờ giúp đỡ.” Tô Tú Phương cảm thấy Thư Mạch là một người con trai tốt, vừa học giỏi lại có chí tiến thủ. Diêu Thiên Nhai không dễ bị lừa như Tô Tú Phương, ông nhìn thẳng vào mắt cô, “Con thường xuyên gặp thằng nhóc Thư Mạch à?” Diêu Nỹ Nhân hoảng hốt, vội vàng cúi đầu ăn cơm, ” Không…..Không đâu ạ, thỉnh thoảng gặp nhau ở trường nên khá thân thiết.” Cô vẫn chưa muốn nói ra chuyện của hai người, ba mẹ từng nói phải qua 20 tuổi mới được yêu đương, cô không muốn họ nghĩ xấu về Thư Mạch…Bởi vì Thư Mạch của cô rất rất tốt. Sang năm cô sẽ đủ hai mươi, năm nay coi như dùng để trải đường vậy. “Đừng để ý đến ba con.” Tô Tú Phương lườm Diêu Thiên Nhai, “Con nên tiếp xúc nhiều với Thư Mạch, người ta giúp đỡ con nhiều vậy, chẳng lẽ giờ lại quay lưng đi?” Bà thấy cả con gái mình và Thư Mạch đều xuất sắc, tài sắc vẹn toàn, nếu hai đứa có cơ hội thành đôi, bà chắc chắn sẽ tán thành. Diêu Thiên Nhai bị vợ quát nên không dám hỏi thêm, chỉ bất lực phản bác: “Không phải tại sợ con gái bị ôm mất sao?” Mặt Diêu Mỹ Nhân đỏ lên, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn. Ba à…con gái ba đã bị ôm mất từ lâu rồi. _____________ Sắp đến Tết, nhà nhà đều trang trí màu đỏ, tích cực đi mua sắm Tết. Diêu Mỹ Nhân theo Tô Tú Phương ra ngoài mua đồ, vừa về đến cửa liền gặp bà Thư. “Bà Thư.” “Ôi trời, Mỹ Nhân về rồi à?” Tâm trạng của bà Thư rất tốt, vừa nhìn thấy Diêu Mỹ Nhân, bà lập tức nở nụ cười, “Đã quen với cuộc sống ở thành phố B chưa?” “Dạ, rất tốt ạ. Thư Mạch giúp đỡ cháu nhiều lắm.” Diêu Mỹ Nhân tươi cười đáp lại. “Tiểu Mạch vẫn chưa về, tối qua nó gọi cho bà, bảo bà rằng vẫn đang bận nên tuần sau mới về được.” Bà Thư thở dài, mấy tháng không gặp cháu trai, bà thấy rất lo lắng. “Thư Mach vừa mới thành lập công ty nên khá bận. Cháu về rồi, cháu sẽ thay cậu ấy nói chuyện với bà.” Diêu Mỹ Nhân an ủi. “Được, được, cháu đúng là đứa bé ngoan.” Những ngày sau đó, trừ nói chuyện với mọi người trong nhà và bà Thư, Diêu Mỹ Nhân cũng dành chút thời gian đi họp lớp. Tất cả mọi người đều đã thay đổi, mới ngày nào còn ngây thơ, tràn trề nhiệt huyết thanh xuân mà giờ đây đều đã thành thục, trưởng thành hơn nhiều. Người thay đổi nhiều nhất trong số đó có lẽ là Nghiêm Thi Lâm, trước kia cô ấy luôn nhắm vào cô, vậy mà lần này gặp mặt, câu đầu tiên cô ấy nói lại là “Xin lỗi.” 30 Tết, Diêu Mỹ Nhân học ba mẹ và bà Thư cách làm sủi cảo. “Đúng rồi đấy, lần đầu gói mà đã biết làm, cháu giỏi quá!!” Bà Thư khen ngợi. Không ngờ loại người không biết làm bếp như mình mà cũng học được, Diêu Mỹ Nhân cười vui sương, “Cái này dễ học mà.” Thấy mấy cái sủi cảo trắng trẻo mập mạp của con gái, Tô Tú Phương cũng khen, “Đêm nay mẹ cho con ăn thêm vài cái.” Mỗi lần ăn Tết họ đều gói sủi cảo, ngụ ý là “vui mừng đoàn viên” và “như ý cát tường”. “Chờ Thư Mạch về rồi ăn cơm.” Bà Thư thở dài, “Không biết nó có về kịp không nữa.” Sáng nay Diêu Mỹ Nhân đã gọi cho Thư Mạch để hỏi kĩ tình hình, “Bà Thư, bà cứ yên tâm, chắc chắn cậu ấy sẽ về kịp.” “Vậy thì tốt. Thư Mạch rất thích ăn sủi cảo nhân nấm hương và thịt của bà, bà phải làm nhiều lên mới được.” Bà Thư vui sướng, nhanh tay gói thêm sủi cảo. Đêm xuống, nhiệt độ càng lúc càng hạ nhưng không thể cản được ngọn lửa vui vẻ của mọi người. Pháo hoa đốt khắp nơi, không khí vui mừng bao quanh mọi nhà. Tất cả đã được dọn ra, vì đây là bữa cơm đoàn viên nên đồ ăn đều được trang trí đẹp mắt, hương vị thơm ngon. Diêu Mỹ Nhân quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, còn 7 phút nữa, chắc Thư Mạch sắp về rồi. “Hay là chúng ta ăn trước đi, đừng đợi nữa, đồ ăn cũng sắp nguội rồi.” Bà Thư đề nghị, bà không muốn tất cả mọi người đều phải ngồi chờ. “Không sao đâu, chắc cũng sắp đến nơi rồi.” Diêu Thiên Nhai nói. Vừa nói xong, tiếng chuông cửa lập tức vang lên. “Về rồi, để con ra mở cửa.” Diêu Mỹ Nhân đứng dậy chạy ra ngoài. Cửa vừa mở, khí lạnh lập tức ập vào mặt, Diêu Mỹ Nhân lẳng lặng nhìn chàng trai đang đứng đó. “Đã lâu không gặp.” Cậu nói tiếp: “Không để mình vào à?” Diêu Mỹ Nhân cắn môi, ảo não vì vừa rồi mình đã bị mê hoặc, “Vào đi.” Nói xong, cô xoay người không nhìn cậu nữa. “Bà ơi, cháu đã về. Cháu chào cô Diêu, chú Diêu.” Thư Mạch chào hỏi tất cả mọi người. “Về là tốt rồi.” Hốc mắt bà Thư bỗng trở nên ướt át, cháu trai của bà lớn rồi. Tô Tú Phương bưng canh ra, “Đi vội như vậy chắc cũng mệt lắm, để Mỹ Nhân đưa cháu đi rửa tay rồi ra ăn cơm.” Diêu Mỹ Nhân không dám nhìn Thư Mạch, bởi vì ánh mắt của đối phương quá mãnh liệt, khiến cô bồn chồn không yên. Hai người đi về phía nhà vệ sinh, vừa bước chân vào, Thư Mạch lập tức ôm cô vào ngực. “Thư Mạch!” “Mình rất nhớ cậu.” Diêu Mỹ Nhân ngây người một lúc mới phát hiện ra những gì Thư Mạch muốn nói từ lúc mở cửa. Đã lâu không gặp, mình rất nhớ cậu. Cô vùi đầu vào trong ngực cậu, e thẹn nói: “Cuối cùng cậu cũng về.” Cô đã đợi rất lâu….. “Ừ.” Thư Mạch cúi đầu định hôn cô nhưng lại bị cô dùng tay che lại, “Đừng, mau thả mình ra, người lớn đang đợi.” “Được.” Thư Mạch cười, nghe lời buông tay. Diêu Mỹ Nhân ngẩn ra vì không ngờ cậu lại nghe lời như vậy. Sau khi rửa tay xong, Diêu Mỹ Nhân định chạy ra cửa, ai dè lại bị chàng trai cúi đầu, cắn một cái ở tai. Sau đó cậu quang minh chính đại đi ra ngoài, bỏ mặc người nào đó đứng ngây tại chỗ. Mặt Diêu Mỹ Nhân đỏ lên, “Đồ lưu manh!” Lúc cô đi vào, tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, Thư Mạch ngồi bên cạnh bà Thư, ngoan ngoãn nói chuyện phiếm, không còn chút dáng vẻ lưu manh nào. “Mau ngồi xuống đi con, đến giờ ăn cơm rồi.” Tô Tú Phương đưa bát cơm cho cô và để bên cạnh Thư Mạch. “Vâng ạ.” Diêu Mỹ Nhân không cần nhìn cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của chàng trai. Cô ngồi xuống cạnh Thư Mạch, lúc kéo ghế, cô trừng mắt nhìn cậu để nhắc nhở không được làm bậy. Một giây xong, một giọng nói truyền cảm vang lên, “Uống canh đi.” Thư Mạch để canh bên trái cô. Thấy người lớn đều nhìn về phía này, Diêu Mỹ Nhân cố gắng bình tĩnh trả lời: “Cảm ơn.” “Tiểu Mạch đã quen với cuộc sống ở thành phố B chưa?” Tô Tú Phương quan tâm hỏi. Thư Mạch thành thật đáp lại: “Cháu thích ứng rồi, cháu mới chuyển ra ngoài sống và rất hài lòng về cuộc sống bây giờ.” Bàn tay đang gắp thức ăn của Diêu Mỹ Nhân khẽ run lên. “Cháu ở một mình à?” Tô Tú Phương tò mò. “Không ạ, cháu ở với một người nữa.” Thư Mạch trả lời. Diêu Mỹ Nhân cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài. Khi Tô Tú Phương muốn hỏi tiếp, cô tranh thủ xen vào, làm nũng hỏi: “Mẹ, sao mẹ không hỏi con?” “Mẹ hỏi rồi mà, con nói mọi chuyện vẫn tốt, còn nói Thư Mạch giúp đỡ con nhiều nên con muốn cảm ơn nó, đứa nhỏ này đúng là hay quên.” “Hả? Cậu muốn cảm ơn mình?” Thư Mạch nhìn về phía cô, mắt đong đầy ý cười, “Không cần khách sáo, giúp đỡ cậu là việc mình nên làm.” Diêu Mỹ Nhân âm thầm cắn răng, đồ khốn nạn!!!!!! Không, phải là vô cùng khốn nạn mới đúng!!!! Trong bữa cơm, Thư Mạch vừa gắp đồ ăn giúp cô vừa nói ra những lời dọa cô hoảng sợ. Sủi cảo phải ăn vào buổi đêm, vì trước đó mới ăn cơm nên ai nấy đều cố gắng ăn mấy cái lấy may. Gần 10 giờ, Thư Mạch đưa bà Thư về nhà, người già phải đi ngủ sớm, không nên thức đêm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. “Mỹ Mỹ, con mệt à?” “Dạ? Không phải ạ.” Mặt Diêu Mỹ Nhân đỏ lên. Thấy con gái mải nhìn đồng hồ, không hề thích xem TV nên Tô Tú Phương khuyên nhủ: “Đừng cố thức, mệt thì đi ngủ đi, ba mẹ cùng nhau đón giao thừa cũng được.” Diêu Mỹ Nhân đắn đo một lúc rồi trả lời: “Vậy con lên trước, ba, mẹ, chúc ngủ ngon.” Hơn 11 giờ, trời rất tối. Trong đêm đông, ánh trăng dường như cũng dính sương lạnh nên khá lạnh lẽo. Khi tiếng pháo hoa vang lên, cái rét lạnh của đêm đông mới giảm đi. Diêu Mỹ Nhân mở cửa, bước nhanh ra ban công, khi thấy đèn phòng bên vẫn chưa sáng, đôi mắt vui vẻ bỗng cụp xuống. Cũng đúng, Thư Mạch đã phải đi suốt một ngày, chắc hẳn rất mệt. Dù cố gắng an ủi như thế nào thì lòng cô vẫn vô cùng thất vọng. Diêu Mỹ Nhân buồn bực cọ mũi chân lên mặt đất. Đêm càng lúc càng lạnh, cô xoa xoa tay, nhìn cửa sổ đối diện thêm một lần nữa, sau đó xoay người. “Bịch!” Đúng lúc này, một âm thanh vang lên từ phía sau. Diêu Mỹ Nhân lập tức xoay người nhìn lại, đôi mắt đen nhánh lúc này chứa đầy ánh sao. Cách cửa sổ một mét có một cái thang sắt được dựng qua, một người con trai cao lớn đang đứng đó. Cô nghe thấy cậu mở miệng dụ dỗ: “Mỹ Nhân, bây giờ mình qua chỗ cậu được không?” Một giây sau, cậu lại hỏi tiếp: “Mình mà qua thì cậu phải cho mình ôm một cái nhé?” Diêu Mỹ Nhân mím môi cười, nụ cười dịu dàng hơn cả ánh trắng. “Được, Thư Mạch, đến đây ôm mình đi.” Tiếng cười khẽ vang lên. Không hiểu sao đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh cậu bé ngây ngô ngày nào và chàng trai trưởng thành bây giờ. Mãi đến khi ngả người vào lồng ngực quen thuộc, Diêu Mỹ Nhân mới có thể bình tĩnh lại. Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, “Cho mình ôm một cái.” Diêu Mỹ Nhân cười rồi dang tay về phía Thư Mạch, “Cho cậu ôm một cái đấy.” Pháo hoa đột nhiên xuất hiện, Diêu Mỹ Nhân ngẩng đầu ngắm nhìn những bông hoa đang nở rộ ở phương xa, ánh sáng mà nó tỏa ra khiến bầu trời trở nên lộng lẫy hơn. Dưới ánh sáng lấp lánh, đôi mắt đen của chàng trai tỏa sáng rực rỡ, cô có thể nhìn thấy cả thế giới qua mắt cậu và cậu chính là cả thế giới của cô. Cậu thầm thì: “Chúc mừng năm mới, khao khát của anh.” Cô đáp lại: “Chúc mừng năm mới, quãng đời còn lại của em.” Người em mong nhớ ngày đêm là anh, người em yêu đến bị thương đầy mình cũng là anh. Thanh xuân là em, quãng đời còn lại cũng là em. დ HOÀN CHÍNH VĂN დ