Chương 12: Bị tấn công ... Khi anh gặp nguy hiểm, anh nhìn thấy tình yêu sâu sắc trong ánh mắt của cô. Buổi chiều, Lâm Mặc đi cùng hai người đến nhóm làm phim. Trong bộ phim này, vai diễn của họ đều là các trang công tử đẹp trai con nhà quyền quý. Mỗi lần thay trang phục và hóa trang xong, tất cả các nhân viên nữ đều bị hấp dẫn bởi ngoại hình của họ, đặc biệt là Giang Hạo Vũ, cho dù đi đến đâu Lâm Mặc cũng nghe thấy mọi người ca ngợi anh. Cô cũng nhìn Giang Hạo Vũ, lúc đó đang diễn với vai nữ chính, trong lòng xao xuyến. Đúng là anh không còn giống như trước, những bỡ ngỡ lúc mới đầu đã được thay thế bằng sự trầm tĩnh, anh không còn hay ngượng ngùng như trước, có điều đôi khi vẫn để lộ ra vẻ trẻ con. Anh đơn giản, tự nhiên, chân thành, lương thiện, điềm tĩnh, tất cả những tính từ tốt đẹp nhất đều có thể được dùng để miêu tả anh, người như vậy đúng là hiếm thấy trong làng giải trí, chẳng trách anh càng ngày càng nổi tiếng. Lâm Mặc ngây người nhìn anh, không để ý là cảnh quay đã kết thúc. Khi Giang Hạo Vũ quay đầu lại tìm cô, ánh mắt của hai người chạm vào nhau khiến cho họ có một cảm giác rất kỳ lạ. Trong lòng Giang Hạo Vũ nghĩ, cô ấy không thích Vũ Trạch, còn anh thì sao? Cô có cảm xúc gì? Đột nhiên anh vô cùng muốn biết, nếu anh theo đuổi cô, cô có từ chối anh giống như những người khác không. Anh biết Lâm Mặc là bạn thân nhât của Tô Á Nam, Tô Á Nam thích anh, nếu anh quyết định thổ lộ tình cảm với Lâm Mặc thì đó sẽ là một cú shock lớn với Tô Á Nam. Anh không có cách nào để yêu cô ấy, nhưng cũng không thể làm tổn thương cô ấy. Còn Lâm Mặc, chắc chắn cô ấy biết tâm sự của Tô Á Nam, trong hoàn cảnh như vậy, nếu bỏ qua những băn khoăn về Chung Nhã Tuệ thì cô cũng không thể đến với anh. Nhưng anh vẫn có khát vọng, ôm một tia hy vọng mong manh rằng ánh mắt của cô ấy nhìn anh cũng có tình cảm giống như anh. Anh phát hiện ra rằng, tất cả mọi điều liên quan đến cô đều khiến anh cảm thấy bình vên. Vai diễn của Giang Hạo Vũ quay đến tám giờ tối mới kết thúc, Liễu Vân Dật không có cảnh phải quay nên đã về nhà ăn cơm tối. Lâm Mặc đi xe của mình, đương nhiên là phải đưa Giang Hạo Vũ về nhà. Nhưng Giang Hạo Vũ lấy cớ muốn mượn cô một đĩa nhạc mà Lâm Mặc đã từng nói tới nên muốn về nhà cô để lấy. Bởi vì cho dù anh muốn nói gì với cô, nhà của cô vẫn an toàn hơn chỗ ở của anh nhiều, dù sao cũng không có paparazzi nào đợi sẵn ở nhà trợ lý để săn tin. Lâm Mặc lái xe vào bãi đỗ xe dưới nhà mình nhưng không mời Giang Hạo Vũ lên chơi, cô định lên nhà lấy đĩa nhạc xuống cho anh rồi đưa anh về. Giang Hạo Vũ kéo tay cô, yên lặng một lát rồi nói: “Thực ra tôi muốn nói chuyện với cô một lát”. Lâm Mặc hơi ngạc nhiên nhưng không thay đổi nét mặt. Cô không biết Giang Hạo Vũ muốn nói gì với cô, cũng không cảm thấy thích thú với điều đó. Cô ép mình không nghĩ đến bất kỳ điều gì liên quan đến Giang Hạo Vũ, không ngừng tự nhắc nhở mình, họ chỉ giữ quan hệ đồng nghiệp, kể cả làm bạn thân cũng không được. Nhưng điều này không có hiệu quả tốt, ngược lại còn khiến cho cô cảm thấy đau khổ hơn. Hàng ngày cô làm việc cùng với anh, buổi tối nói chuyện điện thoại với Tô Á Nam cũng nhắc đến anh, dường như cô đang sống cùng hình ảnh của anh. Vốn dĩ đã đau đớn đến mức trái tim tê dại, vết thương đã lành nay bị tổn thương thêm khiến cô không sao thoát ra được. Vì vậy, chỉ cần có cơ hội là cô cố gắng tránh xa anh để ình được thở, nếu không sớm muộn rồi cô cũng sẽ chết. Cô vẫn còn yêu anh, đó là thực tế mà cô không thể phủ nhận. “Có việc gì không thể nói ở công ty được sao?” Mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng bối rối nhưng vẻ mặt cô vẫn rất bình tĩnh, cô luôn biết cách che giấu tình cảm của mình. Giang Hạo Vũ không biết nên bộc lộ tình cảm của mình như thế nào, nói như thế nào cũng không được đều có thể khiến cho Lâm Mặc cảm thấy khó chịu. Anh do dự không nói, Lâm Mặc không muốn chờ anh nên quay người mở cửa xe định bỏ đi. “Tôi thích cô.” Giang Hạo Vũ thấy cô sắp đi vội thốt lên một câu, cảm nhận được thái độ ngạc nhiên của cô, anh dịu dàng nói: “Tôi thích cô, có được không?”. Lâm Mặc cảm thấy mắt mình tối sầm lại, cô gần như sắp ngất xỉu. Gần đây cô sao thế? Cô quá đào hoa hay sao mà từng người một thổ lộ tình cảm với cô? Cô lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Bây giờ không còn là giờ làm việc nữa, tôi không muốn tham gia đóng phim”. “Đừng nói là cô không hiểu ý tôi, tôi chỉ muốn biết cảm giác của cô.” “Tôi không có cảm giác gì.” “Cô nói dối.” Cô nói dối, cô đang nói dối. Ánh mắt của cô rõ ràng có cảm xúc với anh, nhưng anh không biết đó là cảm xúc gì. Lâm Mặc không muốn tranh luận với anh, đưa chìa khóa cho anh rồi lạnh lùng nói: “Anh lái xe về, ngày mai đỗ xe ở công ty là được”. Giang Hạo Vũ giữ tay cô lại: “Cô đang chạy trốn sao?”. “Vì sao tôi phải chạy trốn?” “Vì cô có cảm xúc với tôi đúng không? Nếu không, cô đối xử với ai cũng vậy, vì sao phải trốn tránh một mình tôi?” Anh có thể khẳng định cô luôn giữ một khoảng cách không gần không xa với anh, dường như cô không nói gì với anh nếu không có việc gì cần thiết, so với những người khác trong nhóm Secret, hai người họ ít giao lưu với nhau nhất. Trái tim Lâm Mặc bắt đầu cảm thấy đau đớn, lẽ nào anh luôn để ý đến cô? Hay cô thể hiện thái độ quá rõ ràng nên khiến anh thấy lạ lùng? Cho dù là gì, cô đều không muốn tiếp tục tranh luận với anh nữa. Cô lo sợ sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình, phát bệnh trước mặt anh, điều đáng sợ hơn là anh sẽ cảnh giác và tìm ra manh mối. Vì thế cô tiếp tục cười nhạt khiêu khích anh: “Anh cho rằng ai cũng yêu anh sao? Trước là Chung Nhã Tuệ, bây giờ là Tô Á Nam, nhưng tôi hỏi anh, anh căn cứ vào đâu mà tự tin như thê? Anh căn cứ vào đâu mà nói anh thích tôi? Anh thích tôi có phải vì tôi giống mối tình đầu của anh? Rất xin lỗi, tôi không muốn làm người thay thế, còn một điều quan trọng nữa là tôi không hề yêu anh”. Cô không yêu anh sao? Thực ra là cô không thể tiếp tục yêu anh. Giang Hạo Vũ không biết đối đáp thế nào. Anh cũng không biết tình cảm của mình với Lâm Mặc có bao nhiều phần bị ảnh hưởng bởi Chung Nhã Tuệ, Liễu Vân Dật nói đúng, không một người phụ nữ nào muốn làm người thay thế, cho dù tình cảm của anh với cô không có liên quan đến Chung Nhã Tuệ thì cũng không ai tin anh vì hai người đó quá giống nhau. Lâm Mặc không thèm để ý đến Giang Hạo Vũ nữa, dứt khoát bước ra khỏi xe rồi quay đầu bỏ đi. Đi được một đoạn, đột nhiên có một người từ phía sau lao lại, dùng khăn tay bịt lấy miệng cô rồi kéo cô lên một chiếc xe gần đó. Cô cảm nhận thấy mùi lạ, toàn thân cô mềm nhũn, ý thức trở nên mơ hồ. Cô cố gắng chống cự nhưng bị tát rất mạnh khiến cô suýt ngất. Người đó không thèm để ý đến cô, ngồi vào khoang lái rồi lái xe đưa cô đi. Thuốc mê bắt đầu phát huy tác dụng, cô cắn vào môi, vị tanh của máu giúp cô giữ được một chút tỉnh táo, không đến mức hoàn toàn mê man bất tỉnh. Bóng người lái xe chao đảo trước mắt, cô không thể nhìn rõ đó là ai. Giang Hạo Vũ nhìn vào kính hậu thấy cảnh đó, anh vô cùng ngạc nhiên vội vàng xuống xe. Kẻ đó đã nhanh hơn anh một bước, lái xe ra khỏi bãi đỗ. Anh lập tức chạy vào xe phóng đuổi theo. Hai chiếc xe phóng nhanh ra ngoại ô thành phố, Giang Hạo Vũ cảm thấy chiếc xe chạy trước anh phóng bạt mạng, anh không dám theo quá sát nếu không sẽ rất dễ xảy ra tai nạn. Bắt cóc sao? Hay Lâm Mặc đã đắc tội với ai? Anh cảm thấy vô cùng căng thẳng, trong lòng có một dự cảm không tốt. Đến một vùng heo hút, bốn bề đều là cây cối, gió đêm thổi lồng lộng. Giang Hạo Vũ không nhìn thấy chiếc xe kia đâu nữa. Nhìn quanh, anh phát hiện ra có một ngôi nhà nhỏ phía sau một đám cỏ cao ngang đầu người, trong nhà có ánh lửa. Ở đó sao? Anh nhảy xuống khỏi xe, vội vàng chạy vào trong. Tìm được lối vào, Giang Hạo Vũ giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy cảnh hiện lên trước mắt, lúc đó, cảm giác tức giận và đau đớn trong lòng khiến cho bước chân của anh hơi chao đảo. Anh nhìn thấy Lâm Mặc đang nằm run rẩy trên mặt đất, áo không che kín người, nước da cô đỏ khác thường còn gò má thì sưng cao, khóe miệng và môi đầy máu. Cô nằm run rẩy ở đó, cố gắng dùng tay kéo áo che người. Anh vội vàng cởi áo khoác ngoài, chạy đến che cho cô và ôm cô vào lòng. Hai tay anh nắm chặt lại, cơn tức giận đã lên đến đỉnh điểm. Ai? Rốt cuộc là ai mà có thủ đoạn bỉ ổi như vậy? Nằm trong lòng anh, Lâm Mặc cảm nhận được sự ấm áp, tâm trạng căng thẳng của cô biến mất. Vừa rồi lúc người đàn ông bắt cóc lôi cô xuống xe, cô đã biết hắn ta là ai. Hắn là Lý Vân Thâm, chính là người đã từng bị vợ áp giải về Mỹ. Cô hiểu ra ông ta đến để trả thù cô. Lý Vân Thâm tức giận đẩy cô ngã xuông đất, nở một nụ cười độc ác. Ông ta không nói gì cởi đồ của cô, hơi thở đầy mùi thuốc lá của ông ta phả lên mặt cô. Đầu óc cô trống rỗng, tuyệt vọng nghĩ lần này không thể thoát khỏi ông ta. Chống cự điên cuồng một hồi lâu, thuốc mê vẫn còn tác dụng khiến cô không còn sức lực nữa, chỉ có thể phó mặc để Lý Vân Thâm định đoạt. Cô muốn khóc nhưng nước mắt cô không sao chảy ra được, cô ngừng chống cự, nhắm mắt lại như đã chết. Nhưng Lý Vân Thâm muốn cô đủ tỉnh táo để nhìn thấy mình bị làm nhục như thế nào, chỉ cần cô nhắm mắt là hắn lại tát cô. Cô bị hắn ta đánh đến mức hoa mắt chóng mặt hận rằng không thể chết ngay lúc này. “Con tiện nhân, mày dám thông báo ụ vợ thối của tao để đối phó với tao? Được, hôm nay ở chỗ hoang vắng này, ày kêu gào, ày làm đủ mọi trò cũng không có ai cứu mày. Dù sao tao cũng đã ly hôn với con vợ thối của tao rồi, nó muốn truy sát tao thì trước khi chết tao cũng phải kéo theo mày. Tao để ày thanh cao, hôm nay tao sẽ ày biết.” Cô chịu báo ứng rồi sao? Đây là báo ứng vì cô đã làm cho Giang Hạo Vũ đau lòng. Trong lòng cô không ngừng đọc tên Giang Hạo Vũ, rồi tuyệt vọng nói lời xin lỗi. Lúc này, chuông điện thoại của Lý Vân Thâm vang lên. Hắn buông cô ra, nhìn màn hình rồi vội vàng chạy ra góc phía sau nhà nghe điện thoại. Lúc này Giang Hạo Vũ chạy lao vào. Lâm Mặc nhắm mắt lại chống cự một cách vô thức, cho dù Giang Hạo Vũ an ủi cô như thế nào cũng không có tác dụng. Cô vẫn nghĩ rằng đó là Lý Vân Thâm, cô nghĩ rằng hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua ình. “Lâm Mặc, là tôi, tôi là Giang Hạo Vũ, cô mở mắt ra đi.” Giang Hạo Vũ ôm chặt cô vào lòng, chịu đựng để cho cô chống cự một cách yếu ớt. Cuối cùng Lâm Mặc cũng mở mắt ra, đã bình tĩnh hơn. Cô nhìn anh với ánh mắt hoảng hốt và kinh ngạc. Sao anh ấy đến được đây? Sao anh ấy có thể theo đến đây? “Chúng ta rời khỏi đây rồi nói chuyện.” Giang Hạo Vũ định ôm lấy Lâm Mặc thì đột ngột bị cô đẩy ngã ra đất rồi nằm sấp lên người anh. Khi anh còn đang ngạc nhiên trước hành động của cô thì một chiếc gậy gỗ đập lên lưng Lâm Mặc. Động tác rất nhanh và hiểm ác khiến anh không kịp đề phòng. Hóa ra Lâm Mặc thấy Lý Vân Thâm muốn đánh lén Giang Hạo Vũ từ phía sau, trong tình huống khẩn cấp đó cô không nghĩ gì mà lao đến đỡ. Chiếc gậy đập lên lưng cô gãy làm đôi, cô cảm thấy linh hồn mình sắp rời khỏi thể xác, ý thức trở nên mơ hồ. Lý Vân Thâm thấy cú đánh đầu tiên bị thất bại liền vứt cây gậy bị gẫy xuống, tiện tay nhặt một một cây khác trên mặt đất hướng về phía Giang Hạo Vũ. Hắn không biết vì sao Giang Hạo Vũ phát hiện ra họ nhưng nếu không giải quyết anh nhanh gọn hắn sẽ gặp phiền phức. Giang Hạo Vũ một tay ôm lấy Lâm Mặc, một tay giữ chặt lấy cây gậy Lý Vân Thâm đang cầm. Anh rất khỏe, Lý Vân Thâm yếu ớt như vậy không phải là đối thủ của anh. Lý Vân Thâm nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Giang Hạo Vũ, sợ hãi tới mức toàn thân run rẩy. Hắn biết không thể làm gì anh nên quay người bỏ chạy. Do không biết tình trạng Lâm Mặc thế nào nên Giang Hạo Vũ không đuổi theo hắn. Mặc dù thấy hắn chạy thoát anh không cam lòng nhưng lúc này không có gì quan trọng bằng Lâm Mặc. Anh cúi xuống thấy Lâm Mặc đã không còn tỉnh táo nữa, mắt cô nhắm hờ, hai tay buông thõng. Trong lòng anh cảm thấy đau đớn, vì sao cô lại ngốc nghếch lao đến đỡ thay anh? Lẽ nào cô không hiểu cô yếu ớt hơn anh rất nhiều, không cần phải chịu đựng đau đớn thay anh? Vì sao cô có thể bất chấp mạng sống của mình như thê? Lẽ nào như vậy mà còn nói là không có cảm xúc gì với anh sao? Anh ôm lấy cô chạy nhanh ra ngoài. Nhưng chưa bước được vài bước thì nghe thấy tiếng khóa cửa, anh nhìn xung quanh và phát hiện ra tên Lý Vân Thâm hèn hạ đã khóa hết cửa trước cửa sau nhốt họ bên trong. Anh đặt Lâm Mặc xuống đất, giúp cô mặc áo khoác rồi cố gắng nghĩ cách để thoát ra ngoài. Đáng tiếc, tất cả các cửa sổ của ngôi nhà hoang này đều được dùng gỗ đóng đinh bịt kín, lối ra vào duy nhất là hai chiếc cửa đã bị khóa, e rằng nếu không có ai phát hiện thì họ sẽ mãi mãi không ra được. Đúng rồi, điện thoại. Anh vội vàng tìm điện thoại trong túi nhưng không thấy. Anh nghĩ mình để trong túi áo khoác nhưng chạy đến tìm cũng không thấy. Lẽ nào vừa rồi ra khỏi xe anh làm rơi trên xe rồi sao? Túi của Lâm Mặc đã bị rơi ở bãi đỗ xe lúc bị Lý Vân Thâm bắt đi. Đúng là họ đã bị ngăn cách với thế giới rồi. Giang Hạo Vũ ngồi bệt xuông đất, hối hận vì đã không báo cảnh sát ngay từ đầu. Anh run run ôm lấy Lâm Mặc. Làm thế nào? Nên làm thế nào? Lâm Mặc bị đánh như thế không biết có bị thương ở đâu không, nếu không kịp đến bệnh viện hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Khi anh đang không biết phải làm gì, Lâm Mặc đột nhiên cử động rồi từ từ mở mắt ra. “Evan...” Giang Hạo Vũ cho rằng mình đang nghe nhầm. Lâm Mặc chưa bao giờ gọi anh như vậy, bạn bè của anh ở Thượng Hải cũng không gọi anh như vậy, tên tiếng Anh của anh chỉ có Chung Nhã Tuệ biết, từ khi họ bắt đầu quen nhau Chung Nhã Tuệ đã gọi tên anh như vậy. Là ảo giác sao? Bởi anh sợ hãi mà sinh ra ảo giác? “Evan... xin lỗi.” Lần này Lâm Mặc nói to hơn, ba tiếng cuối cùng anh nghe rất rõ. Anh cảm thấy giống như nghe thấy một tiếng sét. Cô gọi anh là Evan, cô gọi anh là Evan sao? Cô... Cô là Chung Nhã Tuệ? Giang Hạo Vũ muốn xác minh nhưng Lâm Mặc đang dần tỉnh lại nên bắt đầu cảnh giác, không nói gì nữa. Cô thấy cơ thể mình đau nhức, trong lòng cô cũng rất đau đớn. May mà Giang Hạo Vũ không sao, nếu không cô sẽ không thể tha thứ ình. Xung quanh yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chim quốc quốc kêu trong bụi cỏ gần đó. Trong một đêm mùa hè như thế này, Lâm Mặc tự nhiên cảm thấy hơi lạnh. Cô không muốn Giang Hạo Vũ nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này của mình, cô muốn mãi mãi là một Lâm Mặc lạnh lùng trước mặt anh, chứ không phải là một Chung Nhã Tuệ yếu ớt trong quá khứ. Nhưng vừa rồi, được anh ôm trong lòng, hơi thở quen thuộc của anh khiến cô không thể trốn tránh được nữa. Cô rất sợ cô sẽ chết, rất sợ không có được cảm giác ấm áp như thế, rất sợ sẽ mãi mãi không có cơ hội nói lời xin lỗi mà cô còn nợ anh. Vì thế cô không còn kiên trì với việc nghĩ mình là Lâm Mặc nữa, trong giây phút đó, cô muốn là Chung Nhã Tuệ ở bên cạnh Giang Hạo Vũ, cho dù có chết cô cũng không hối hận. Thời gian như nước chảy theo dòng. Giang Hạo Vũ chỉ biết ôm chặt lấy Lâm Mặc, trong lòng anh nóng như lửa đốt. Không biết đã bao lâu rồi? Chỗ này liệu có người nào đi qua không? Lâm Mặc có xảy ra chuyện gì không? Họ có thể rời khỏi đây không? Một loạt các câu hỏi hiện lên trong đầu khiến anh không yên, bệnh đau nửa đầu lại sắp phát tác. Lâm Mặc nhắm mắt nhưng không ngủ được, bỗng nhiên cô thấy Giang Hạo Vũ thở gấp. Cô hoảng hốt mở mắt, thấy Giang Hạo Vũ đang cắn răng chịu đựng, gân xanh trên huyệt thái dương của anh nổi lên, anh không nói gì, yên lặng chịu đựng cơn đau. Cô muốn đỡ anh ngồi thẳng dậy để anh dễ chịu hơn nhưng cố gắng mấy lần đều không được. Giang Hạo Vũ ôm chặt lấy cô, không chịu buông cô ra mặc dù anh đang đau đầu. “Đừng động đậy.” Giọng Giang Hạo Vũ hơi khàn khàn, cố gắng không để ình run rẩy. Anh không thể ngã, không thể không quan tâm đến Lâm Mặc. Anh vẫn chưa làm rõ được Lâm Mặc là ai, anh không thể để xảy ra chuyện gì với họ. “Đặt tôi xuống đất, anh có thể nằm một lát.” Lâm Mặc cố gắng giơ tay ấn lên huyệt thái dương của anh nhưng cô không đủ sức để xoa bóp cho anh. Giang Hạo Vũ đặt tay cô xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô. “Không sao. Cô có ổn không?” Cô có ổn không? Cô có ổn không? Vì sao anh cần phải quan tâm cô có ổn không? Nếu không vì cô, anh đã không rơi vào cuộc báo thù của Lý Vân Thâm, nếu không vì cô, chứng đau nửa đầu của anh sẽ không phát tác.