Yêu anh bằng cả thế gian này cộng lại
Chương 5 : Phía sau sự sống
Vừa bước chân vào sảnh đường, Triết Sơn liền bắt gặp ba anh và mẹ kế đang ngồi ở phòng khách, thì thào nói chuyện, có vẻ rất bí mật. Đây là thế giới của riêng anh, nhưng thỉnh thoảng ba anh cũng vẫn ghé thăm, hôm nay lại còn mang theo cả Trì Lâm, vợ hai của ông nữa.
Bà mẹ kế nhìn anh với vẻ mặt lo lắng, nhưng ánh mắt xéo xắc của bà thì không thể nào giấu diếm được anh cái tâm địa thối tha chất chứa bên trong. Bộ phục trang ren rúa, bánh bèo, phong tình lả lơi, hở hết cả nửa ngực và đôi vai trần ú nu vì tuổi tác, cho dù có làn da trắng mịn kéo lại, cũng làm cho anh càng thêm ngứa mắt vì sự kệch cỡm của nó.
Nụ cười trên mặt anh biến mất, thay vào đó là thần thái không cảm xúc, anh bình thản tiến về phía họ cất tiếng lạnh khô:
- Con chào ba, chào dì Lâm...
Trì Lâm liền chạy lại chỗ anh, bộ dạng hết sức quan tâm, ẻo lả nói:
- Triết Sơnnn, dì lo lắng cho con quá chừng à, con không sao chứ?
Nhưng khi cách anh tầm 2-3 mét thì dì khựng lại như chợt nhớ ra điều gì đó. Cùng lúc ấy, ba anh gắt nhẹ với bà ta, giọng điệu có phần châm chọc:
- Đứng lại... mình quên là con vừa đi cách ly về à?
Ủa, tại sao sợ lây bệnh như vậy mà ba không gọi video call cho mình mà còn đích thân đến đây? Triết Sơn thầm nghĩ.
Dì Lâm vội vàng quay lại chỗ ba anh, tựa đầu vào vai ông nũng nịu nói:
- Thì con đi lâu như vậy rồi, thân làm mẹ, em tính hỏi thăm sức khỏe con chút thôi mà.
Sự giả tạo của Trì Lâm khiến Triết Sơn thấy buồn nôn quá thể, vở kịch đã diễn suốt gần mười mấy năm anh sống ở Lục Vương Đảo này mà bà ta không chán hay sao?
Anh liền quay bước định bỏ về phòng mình, không ngờ bị ba anh gọi giật lại:
- Triết Sơn, con quay lại hướng này, đi theo ba.
Nói rồi ba anh lấy 2 tay cầm và vỗ nhẹ tay dì Lâm, thì thầm nói vào tai dì câu gì đó, chắc là dỗ dành, rồi nhanh nhẹn đi ra cửa trước, ý muốn dẫn anh đi về hướng Khinh Phong lầu. Triết Sơn gật đầu chào dì Lâm rồi ngoan ngoãn đi theo ông, nét cười trong mắt bà ta làm cho Triết Sơn băn khoăn không biết là có chuyện gì đang xảy ra.
Trên đoạn đường đến Khinh Phong lầu dài gần một cây số, hai cha con kẻ trước, người sau, bước đi lầm lũi, không ai nói chuyện với ai. Đây là thái độ thường thấy của ba anh mỗi khi nghe dì Lâm đơm đặt về con trai mình nên anh không còn thấy lạ hay bất an gì nữa. Những lúc như thế này tốt nhất là yên lặng để cho ba anh có thời gian sắp xếp lại sự logic của các câu chuyện, cho đến khi nào nghĩ thông suốt hoặc không thông suốt, ông sẽ chủ động gọi anh để nói chuyện.
Anh nhìn những chú chim sâu, chim sẻ bay tung tăng trên cánh đồng rau ngút ngàn tầm mắt của gia đình, dọc hai bên đường đi để giải khuây. Nhiều lúc muốn đánh đổi tất cả mọi thứ để có được cuộc sống tự do tự tại, vui vẻ, không vướng bận của chúng biết bao. Tất nhiên mọi thứ, nhưng phải trừ Xuyên Lam ra. Nghĩ đến Xuyên Lam, anh chợt nhận ra bây giờ anh đã có một điểm yếu rồi: Chính là cô ấy.
Chỉ cần đối thủ lấy con mèo nhỏ ra uy hiếp thì chắc chắn rằng không có gì anh không chấp thuận. Chợt nhớ đến bà mẹ kế vừa gặp lại, anh rùng mình lo sợ. Nhớ lại những ngày còn thơ dại của mình đã trôi qua không hề dễ dàng, trong lòng Triết Sơn có nhiều nỗi lo lắng mơ hồ.
Ở vùng đất Thọ Quang tươi đẹp này, gia tộc họ Vương là một dòng họ lớn, có truyền thống buôn bán lâu đời , từ thời các cụ của anh đã bắt đầu gom rau củ trong vùng và bỏ mối sang các vùng lân cận. Rồi các đời sau dần dần kinh doanh thêm một số lĩnh vực liên quan đến nghề trồng rau, cũng như mở rộng thị trường cung ứng.
Đến đời của ba, ông có hai người con đều rất thông minh, nhanh nhẹn là anh và Bách Linh. Ông chú ý cho hai con tiếp cận công việc kinh doanh của gia đình từ khi còn nhỏ, chứ chưa từng ép uổng chuyện học hành. Khi Triết Sơn mới 15 tuổi, anh đã nhìn ra cơ hội mở rộng ngành nghề của gia đình vì thấy nhu cầu mua sắm thiết bị nuôi trồng rau theo công nghệ mới trong vùng ngày một tăng cao.
Mọi người thường đến nhà nhờ ba anh lấy thêm thiết bị khi ông cập nhật mô hình trồng rau kiểu mới và áp dụng cho vườn nhà, đặc biệt là hệ thống tưới tiêu. Vì thế anh gợi ý cho ba mở thêm chi nhánh buôn bán thiết bị hỗ trợ bà con làm nông nghiệp và nó đã trở thành một doanh nghiệp lớn mạnh với doanh số chiếm một nửa doanh số của tổng công ty như bây giờ.
Cả dòng họ buôn bán, giao thương rộng rãi, đi khắp mọi miền... nên mối quan hệ huyết thống của gia tộc họ Vương khá phức tạp. Đến nỗi có một tôn chỉ chọn vợ, chọn chồng trong dòng họ đã hình thành bằng 8 chữ, đó là: Tìm hiểu kỹ càng, kẻo có họ hàng và được lưu truyền đến tận khi chế độ đa thê chấm dứt mới dần dần mai một.
Dì Lâm và ba anh vốn là bạn học cùng trường cấp 3, nhà dì rất nghèo nên việc đi học không được gia đình ủng hộ, nhưng dì lại chơi thân với ba anh nên được ba anh giúp đỡ rất nhiều. Có thể nói giữa bọn họ là mối tình thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau với nhiều kỷ niệm rồi yêu nhau lúc nào không hay biết. Còn ba mẹ anh đến với nhau là do được giới thiệu, cưới gả, không phải tự do yêu đương.
Ngày ấy, tình cảm của ba anh và dì Lâm cũng đã nảy nở được một thời gian, nhưng quan niệm cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy vẫn còn rất nặng nề, ba anh không dám trái lời ông nội. Hơn nữa, mẹ anh xét về mặt nào cũng rất đáng mặt làm chính thất. Mà anh nghĩ, có lẽ ba cho rằng kể cả có cưới mẹ anh thì vẫn có cơ hội đến với dì Lâm nên vì thế cũng không quyết liệt phản đối. Tuy nhiên trong mối quan hệ tay ba này, phải nói thêm rằng: đừng hỏi tại sao các tiểu tam lại có tính cách khá giống nhau, có lẽ vì tính cách như thế nào sẽ tạo ra số phận thế đó mà thôi.
Ba tháng sau đám cưới, dì Lâm vác bụng bầu đến nhà ông nội anh ăn vạ. Nói là ăn vạ, nhưng dì cũng rất khôn khéo, một đằng chỉ xúi giục ba anh đương đầu với gia đình, một đằng cho loan tin rằng thầy bói bấm quẻ dì sẽ đẻ con trai. Trong khi đó mẹ anh lại chưa kịp có gì, có lẽ vì ba anh đã phung phí sức lực ở chỗ của dì Lâm quá nhiều nên đời sống vợ chồng cũng chăn lạnh, gối nhạt chăng?
Đối với mẹ anh, ba anh vẫn một lòng kính trọng, yêu chiều vì bà không những tài trí hơn người mà nhan sắc cũng khiến thần tiên phải động lòng phàm. Nếu xét theo những nhẽ đơn thuần thì ai cũng quở rằng, không hiểu nổi ba anh còn muốn gì ở Trì Lâm nữa. Rơi vào tình cảnh này, mẹ anh quả thật rất hối hận vì đã chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt, không có tình yêu, chỉ có lòng ngưỡng mộ. Sau nhiều ngày cân nhắc, suy nghĩ, bà cũng nhận ra điểm yếu của mình, có lẽ chính là khả năng chăn gối không tốt cho lắm nên không đáp ứng được nhu cầu của ba anh.
Bà quyết định ly thân với Triết Hưng, nhưng cũng dứt khoát không ly hôn, để cho tiểu tam suốt đời cũng mãi chỉ là tiểu tam mà thôi? Sau khi dì Lâm sinh chị Bách Linh, bà rời khỏi nhà họ Vương đến Giang Nam sinh sống. Bốn năm sau ba anh và dì Lâm không biết vì sao lại xảy ra xung đột, cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt. Thế rồi không hiểu nợ duyên đưa đẩy thế nào, ba mẹ anh đã sinh anh trong bí mật không ai hay biết, cho đến khi anh được 10 tuổi.
Rồi mẹ anh mắc một căn bệnh hiểm nghèo, u não thể lạ, cảm thấy mình không qua khỏi, nhân lúc còn tỉnh táo, bà liền gọi điện báo tin cho ba biết để đón anh về. Lúc đó dì Lâm mới biết đến sự có mặt của anh trên cuộc đời này. Kể từ khi về sống chung với ba anh ở Lục Vương Đảo cũng là lúc bắt đầu những chuỗi ngày khổ sở, nhục nhã của anh trong suốt 4 năm ròng rã...
Triết Hưng vì bận rộn công việc nên thường xuyên vắng nhà, rất may còn có chị Bách Linh, vốn yêu quý Triết Sơn từ những ngày đầu anh về ở chung, nên đã ra sức bảo vệ cho anh. Nếu như không có chị Bách Linh thì có lẽ anh có thoát được những mưu mô quỷ kế đi nữa, cũng không thoát nổi những trận đòn roi thừa sống thiếu chết của dì Lâm.
Có lần khi anh đang học lớp 6 thì có một tiết học trống do thầy bộ môn bận việc, thay vì ngồi trong lớp như các bạn thì anh và hai người bạn thân rủ nhau trốn ra ngoài chơi game. Ba người mải chơi nên quên cả giờ lên lớp của tiết sau, liền đó bị giáo viên bộ môn gọi điện về nhà hỏi thăm, thật đen đủi lại gặp trúng dì Lâm nghe máy.
Dì Lâm trong bụng mừng thầm nhưng ngoài mặt thì làm như vô cùng tức giận vì con cái hư hỏng, một mặt gọi liền cho ba anh mách tội, kể lể khi ba anh không có nhà thì anh thường xuyên trốn học, bị giáo viên gọi điện về nhà liên tục, một mặt thì lấy roi ra dạy dỗ anh không tiếc tay. Bách Linh đi học về thấy thế vội vàng lao vào can ngăn, nhưng can muốn không nổi, rốt cuộc đành lấy thân mình che chắn cho em thì dì Lâm mới chịu ngưng tay.
Lại một lần khác do anh nghịch ngợm, bị trượt chân xuống hồ cá trước nhà, lúc đó anh chưa biết bơi, hồ lại đầy nước khi trời vừa mưa xong nên khá sâu. Dì Lâm nhìn thấy anh trượt chân, trôi ra giữa hồ rồi chìm nghỉm, liền vội vàng chạy vào trong phòng mình rồi mở nhạc thật to, coi như không biết gì.
May sao cũng vừa lúc Bách Linh về đến nhà, liền tri hô, gọi mẹ mình ra cứu em. Nhưng dì Lâm làm bộ nghe nhạc to quá, không hiểu chị nói gì, chần chừ không chịu ra ngay. Bách Linh vội vàng quay lại hồ, xăm xăm lội xuống vớt em lên, thì bỗng thấy Triết Sơn nổi lềnh phềnh trên mặt nước.
Chị lấy cây sào dài rồi khều em vào, vừa khều vào đến nơi, Triết Sơn liền vùng ngồi dậy làm cho Bách Linh hoảng hồn, thì ra trong lúc chới với, anh đã cố gắng nín thở để không bị sặc, vô tình lại nổi lên trên mặt nước. Bách Linh ôm lấy chặt lấy em trai, nước mắt chứa chan trong cơn sợ hãi tột cùng... Triết Sơn lau nước mắt cho Bách Linh mỉm cười dịu dàng: Em đi đến cầu Nại rồi lại quay về, vì không muốn nhìn thấy chị khóc thảm đâu đấy.
Hai chị em dắt nhau vào nhà, vừa lên khỏi hồ cá mới thấy dì Lâm hoảng hốt chạy ra, tay cầm chiếc khăn bông tắm to, nói để lau người cho Triết Sơn kẻo... cảm lạnh.
Nói chung, dì Lâm luôn để ý anh từng chút một, rồi nhân những lỗi lầm của anh mà mượn gió bẻ măng. Tuy nhiên, trước mặt ba anh thì tỏ ra rất yêu quý con riêng của chồng, muốn ba anh hiểu rằng: Nếu anh là người ngoan ngoãn, tử tế thì bà ấy không có lý gì mà ghét bỏ cả, đằng này đúng là đầu trộm đuôi cướp, không ai chịu đựng nổi.
Còn ba anh vốn đã có 10 năm quan tâm, chăm sóc, sống cùng anh khá nhiều, nên đương nhiên hiểu tính cách của đứa con trai hiếu thuận này. Chỉ có điều, dì Lâm không bịa đặt hoàn toàn mọi chuyện, mà chỉ lợi dụng sai phạm của anh để tìm cách trừ khử anh mà thôi, nên ba anh có lẽ cũng cho rằng bà ấy chẳng qua là quá nghiêm khắc, muốn cho anh nên người.
Tuy vậy, hai cha con không mấy khi xung khắc vì người mẹ kế lắm chiêu Trì Lâm. Từ nhỏ đến lớn ông đều rất kiên nhẫn với anh, cho dù anh có phạm lỗi gì ông cũng để tâm mà lựa lời khuyên bảo, không hề bị mắc bẫy những chiêu giương đông kích tây mà Trì Lâm kín đáo giăng ra.
Ông là người cha sáng suốt nhất mà anh từng biết, có điều ông vẫn rất yêu người đàn bà đầy dã tâm đó. Triết Sơn thấy thế cũng không muốn làm ba buồn nên không quyết đấu đến cùng với bà ta, không bắt ba mình phải lựa chọn sống còn giữa con trai và ái thiếp của mình.
Trong lòng anh đôi lúc còn có chút hàm ơn số phận đã cho anh có một bà mẹ kế như Trì Lâm để anh biết cách tự bảo vệ bản thân mình từ khi còn niên thiếu, cũng như biết cách làm thế nào để khống chế cơn giận giữ, không biểu lộ cảm xúc cho người khác biết, nhờ đó tránh xa được những thị phi không cần thiết, trở thành người đàn ông lịch lãm, thần thái chí tôn như ngày hôm nay.
Ngày tháng chậm chạp trôi đi, cho đến năm anh tròn 16 tuổi, được cấp CMND, chị Bách Linh bảo anh nên dọn ra xa khỏi ba mẹ để được sống thoải mái hơn, chị cũng đỡ phải khó xử, hay phải lo lắng nhiều nữa. Tuy chấp thuận đề nghị của hai chị em, nhưng ba vẫn lưu anh lại ở Lục Vương Đảo, chỉ là dọn đến sơn trang Bách Xuân Lai ở, hàng ngày không phải chạm mặt dì Lâm nữa, với hy vọng mọi người đều có thể được sống vui vẻ... Bách Xuân Lai và Lâm Hưng trang này nằm ở 2 đầu của Lục Vương đảo, cách nhau tầm 20 dặm.
Nghĩ lại những tháng ngày đã qua còn chưa hết kỷ niệm thì hai người cũng đã đặt chân đến bậc thang đầu tiên của Khinh Phong lầu rồi. Triết Sơn liền hỏi ba khi ông vừa quay đầu lại bảo anh lên mở cửa:
- Sao ba lại đưa con đến đây vậy?
- Mẹ con bảo nên đưa con đến đây tiếp tục cách ly thêm 14 ngày nữa để chắc chắn an toàn cho tất cả mọi người.
- Ý ba là dì Lâm?
Anh tần ngần hỏi lại, thực sự cũng chưa từng coi dì là mẹ, mặc dù ba luôn dùng từ ngữ đó khi nói chuyện với anh.
Ba anh lặng lẽ gật đầu. Triết Sơn lo lắng nhìn ba anh:
- Thật ra con ở đây thêm 14 ngày cũng không hề gì, nhưng có một người nhất định con phải đến thăm, liệu ba có thể cho con hoãn đến ngày mai không?
Ánh mắt cầu xin của anh khiến Triết Hưng chùng lòng, cúi nhìn xuống dưới chân mình.
- Đương nhiên là không, chính vì người đó mà ba phải đích thân đến đây để nói chuyện với con đó.
- Thì ra ba đã biết Tiểu Lam rồi à?
- Con còn phải hỏi sao? Vì con bé đó, con ngu ngốc đến nỗi đi vào trại cách ly tập trung mà không hề nghĩ đến sự an nguy của bản thân, của gia đình, của cả tập đoàn à?
- Con... con...
- Ngoan ngoãn ở lại đây cho ba đi.
- Vâng, con chỉ xin ba hãy bảo vệ cho Xuyên Lam, đừng để ai làm tổn thương cô ấy.
- Được rồi, con yên tâm.
- À, mà sao ba không đưa con về luôn khi phát hiện ra con đến trại tập trung mà lại chờ cho con tự quay về ạ?
- Vì như thế sẽ quá phô trương, đã đến rồi thì nên để yên như vậy thôi...
- Vậy ba chỉ cần gọi điện cho con là được mà, ba không sợ lây bệnh từ con sao?
- Chẳng phải là con xét nghiệm đã âm tính với Covid 19 rồi à? Chỉ là ba muốn tận mắt nhìn thấy con khỏe mạnh. Mẹ con cũng muốn vậy thì ba nhờ con ở lại đây vài hôm cho bà ấy vừa lòng, đỡ sinh lắm chuyện đau đầu.
- Ba. Sao ba có thể chiều dì Lâm đến thế?
- Còn một điều nữa, quan trọng hơn, Bách Linh đã phải ở nơi tuyến đầu, chịu bao nhiêu nguy hiểm rình rập, có thể bị phơi nhiễm bất kỳ lúc nào, con còn định lao đến đó. Ba đương nhiên không thể nào đồng ý, con muốn tốt cho Xuyên Lam thì đừng cho người khác cái cớ để hại nó.
- Nhưng con còn trẻ và lại rất khỏe mạnh nữa.
- Vậy thì con chưa nghe đến trường hợp của Hoán Tuyết hay sao?
- Hoán Tuyết?
Triết Sơn cảm thấy chuyện này có gì đó thật không thể tưởng tượng nổi.
- Phải, cô ta đang trong tình trạng vô cùng nguy kịch, khó mà qua khỏi...
Đã một tháng trôi qua, Thọ Quang nhờ có sự chuẩn bị chu đáo với những kinh nghiệm từ Vũ Hán, có thể nói đã trấn áp dịch bệnh thành công. Chỉ là xử lý những tàn dư, không có những ca lây nhiễm mới do mất dấu F0. Nhưng bệnh tình của Hoán Tuyết thì không hề thuyên giảm, mọi biện pháp hiện đại và tân tiến nhất đều đã được áp dụng.
Kha Tranh buồn rầu nhìn Hoán Tuyết nằm đó, lá phổi trắng xóa của cô hiện lên trên phim chụp XQ khiến cho anh vô cùng tuyệt vọng. Anh đã nghĩ với sức trẻ của Hoán Tuyết, cô cũng sẽ khỏi bệnh nhanh chóng giống như Xuyên Lam. Nhưng không, cô gái khỏe mạnh, cá tính ngày nào giờ nằm yên chỉ còn là cái xác không hồn, sau hơn một tháng sự sống phụ thuộc hoàn toàn vào máy móc.
Vì sao ông trời lại nỡ nào đối xử với anh như vậy? Anh sinh ra là để cứu người và cũng đã cứu chữa cho hàng ngàn sinh mạng, nhẹ có, nặng có, nhưng những người anh yêu thương nhất thì anh lại bó tay, đứng nhìn họ lần lượt ra đi mà không thể nào làm gì nổi.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má nhanh chóng làm ướt đẫm chiếc khẩu trang bảo hộ đang che đi gương mặt hốc hác, rúm ró vì đau khổ. Úp hai bàn tay vào mặt, đôi vai anh không ngừng run lên từng hồi. Một lúc lâu sau, anh vội lau những giọt nước mắt bi thảm rồi đứng dậy, rút hết các thiết bị cắm quanh người cô, lặng lẽ không gọi một ai, anh quyết chí chuyển cô đến một nơi bí mật do anh đã chuẩn bị sẵn từ lâu:
- Tuyết Tuyết, anh sẽ đưa em đi, đến một nơi chỉ có hai chúng ta thôi.
Đúng lúc này trời đã nhá nhem tối, Kha Tranh tắt toàn bộ hệ thống camera bệnh viện qua chiếc điện thoại cầm tay của mình, rồi vội chạy ra cửa ngó xem có ai ngoài hành lang không. Thật may mắn là không có ai ngoài 2 bệnh nhân đang thất thểu đi lại cùng người nhà của họ, cả thảy 4 người, bọn họ vừa đi vừa châu đầu nói chuyện thì thầm.
Anh liền phủ chiếc ra trắng kín mít người Hoán Tuyết và đẩy chiếc giường đi thẳng ra chiếc xe cứu thương đang đợi sẵn ngay gần cổng phụ của bệnh viện, cách đó 300m.
Từ khi Hoán Tuyết phải dùng ECMO, Kha Tranh đã nghĩ đến phương án tiếp theo này và mất hơn một tháng trời chuẩn bị. Anh luôn thấy hối hận vì đã đuổi hình bắt bóng với tình yêu dành cho Sa Nguyệt quá lâu, đến nỗi khi nhận ra tình cảm thật sự trong lòng mình thì tất cả đã quá muộn màng rồi. Không cho phép ai mang Tuyết Tuyết rời xa anh, nhất định anh phải giữ cô lại bên mình bằng mọi giá.
Kha Tranh lái xe đi một đoạn khoảng 2 cây số thì bỗng thấy một tiếng nổ Panhhhhh vang lên đanh gọn, chiếc xe loạng choạng, tay lái bị lạng đi, anh đoán rằng nó đã bị bể bánh sau bên trái rồi. Anh cố hết sức tấp chiếc xe vào lề đường ngay ngắn để không gây sự chú ý nếu nhỡ có ai đi qua trông thấy.
Kha Tranh nhìn chiếc cáng đựng Hoán Tuyết, nó vẫn gần như nguyên trạng, không suy chuyển gì mấy, anh vội xuống xem tình hình chiếc lốp sau như thế nào, nếu không kịp giờ thì cơ thể Hoán Tuyết sẽ bị hư hại mất cho dù anh đã tiêm thuốc ướp xác cho cô.
Ôi trời ơi anh khẽ kêu lên khi nhìn vào chiếc bánh xe gặp sự cố, thật may, xe anh vừa phải tránh một chiếc xe cố gắng vượt mình nên anh đã cho xe đi chậm lại, chứ không sẽ cầm chắc một vụ tai nạn thảm khốc với chiếc bánh đã toang hoác ra như thế này.
Quãng đường hoang vắng, đêm sâu hun hút, con lộ không có nhà cửa hay chút dân cư nào bị màn đêm tối đen như mực nuốt chửng, ngoại trừ chiếc xe vừa lao vun vút sau khi cà sát vào xe anh, để buộc anh phải tránh đường ra thì chẳng còn ai nữa.
Cảnh vật đang hiển hiện trước mắt anh chẳng khác nào cảnh mở màn một thước phim kinh dị. Những cái cây bên đường như những bóng ma dị hợm vây quanh anh, không gian lạnh lẽo, quẩn quanh những cơn gió thê lương bao trùm chiếc xe cứu thương lẻ loi bên vệ đường.
Nhưng trong lòng Kha Tranh nóng như lửa đốt, anh chẳng quan tâm đến điều gì khác ngoài việc làm cho Hoán Tuyết có thể ở bên anh mãi mãi, nhìn thấy cô thôi, anh cũng cảm thấy ấm áp vô cùng rồi. Kha Tranh vội tìm lốp sơ cua và dụng cụ... để thay thế. Kích chiếc lốp bị nổ lên, anh lui cui chui xuống dưới gầm xe, đột nhiên anh thấy đau nhói ở đầu, giống như bị ai đó giáng một vật nặng vào đó, Kha Tranh lập tức ngất lịm đi...
Tỉnh dậy anh thấy mình đang nằm ở phòng cấp cứu của bệnh viện Thọ Quang, bên cạnh anh là Tú Liên đang khóc như mưa. Anh vội vàng vục dậy, nhưng quá choáng váng nên ngã gục xuống, sờ lên chiếc đầu đang quấn băng chằng chịt, nước mắt Kha Tranh rơi lộp độp xuống chiếc chăn đang đắp ngang ngực anh:
- Tuyết Tuyết... Tuyết Tuyết... của tôi đang ở đâu???
Tú Liên nức nở lắc đầu không nói nên lời. Cô nhanh chóng đỡ anh nằm xuống, trong lòng vô cùng xót xa: Vì sao anh có thể vì níu giữ một cái xác không hồn mà không màng đến cả danh dự, địa vị, sự tôn nghiêm của bản thân, thậm chí đến mạng sống của mình cũng không cần?
Tú Liên nén khóc nói với Kha Tranh:
- Anh... cố gắng... dưỡng thương... cho mau khỏe lại. Cảnh sát đang ... điều tra, chắc sẽ nhanh chóng... tìm được cô ấy...
Kha Tranh nín lặng, anh chỉ là muốn giữ lời hứa kết hôn với Tuyết Tuyết khi dịch bệnh qua đi mà thôi. Tại sao lại không được? Trên thế giới này biết bao nhiêu người yêu nhau có thể dễ dàng làm đám cưới mà tại sao anh và cô lại không thể?
Hoán Tuyết còn chưa tha thứ cho anh, làm sao anh dám tha thứ cho bản thân mình, sao có thể vuột mất cô ấy về tay lão Diêm Vương già khốn kiếp đó chứ? Anh chính là không thể cam lòng, chết không nhắm mắt.
Hai bàn tay nắm chặt, đôi mắt Kha Tranh đỏ vằn, rực lửa như muốn nổ tung, hai hàm răng nghiến lại kèn kẹt. Tú Liên hoảng hốt ôm lấy anh luôn miệng van xin:
- Tranh ca, là lỗi của em, tất cả là do em đã không giữ được Tiểu Tuyết cho anh.
⁃Anh đánh em đi, em đáng bị đánh lắm, em xin anh, anh hãy đánh em đi...
Vừa nói Tú Liên vừa gỡ tay Kha Tranh ra, giơ tay anh lên tát vào mặt mình. Kha Tranh từ từ lịm dần đi trong vòng tay cô.
Từ hôm đó, Kha Tranh đã không còn nói thêm một câu nào nữa. Tú Liên ở bên anh, không rời nửa bước.
Cuộc điều tra rơi vào ngõ cụt, người ta chỉ biết Kha Tranh định mang Hoán Tuyết đi, nhưng đi đâu thì không ai có thể khiến Kha Tranh nói ra. Hơn nữa tình trạng hiện tại của anh cũng đang phải điều trị, khó có thể khai thác một bệnh nhân nửa tỉnh nửa mê, tâm thần bất ổn như vậy.
Ba mẹ Hoán Tuyết nguyện dốc hết gia sản ra để tìm kiếm cô, nhưng rốt cuộc có thể tìm ở đâu, khi mà cảnh sát còn bó tay, bất lực??? Kết cục của Hoán Tuyết cho đến thời điểm này nào ai có thể ngờ được. Liễu Thị đau đớn tột cùng, sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc, nuôi lớn hai mươi mấy năm trời, như hoa như ngọc, đắc ý biết nhường nào, nói biến mất là biến mất hay sao?
Đáng hận nhất là xảy ra chuyện này bà không biết phải trách ai, cũng không biết phải trút giận vào đâu, vì Hoán Tuyết nguyện ý trốn đi Vũ Hán, không một ai ép buộc, chỉ có thể trách bản thân bà cũng không ngăn cản nổi. Khóc đến cạn nước mắt vì con, nhưng bà vẫn rất kiên cường chỉ huy công cuộc tìm kiếm này: sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhất định phải tìm cho bằng được mới thôi.
Lần cuối cùng bà nhìn thấy con gái, tuy rằng tiều tụy nằm trên giường bệnh vẫn là còn sống. Nay không thấy người đâu, mặc dù Kha Tranh có nói rằng Hoán Tuyết đã chết trên tay anh, nhưng không ai chứng kiến, bản thân Kha Tranh lại có vẻ không tỉnh táo khi nói những chuyện này.
Vì thế, mọi người đều hy vọng Hoán Tuyết còn sống, càng dốc lòng tìm kiếm, không bỏ sót bất kỳ tiểu tiết nào có liên quan. Tuy nhiên, vì dịch bệnh đang hoành hành, do người dân bất cẩn và chủ quan trong công tác phòng chống khiến cho một số nơi phát sinh thêm ổ dịch mới cần phải phong tỏa. Điều này làm cho quá trình tìm kiếm Hoán Tuyết gặp rất nhiều khó khăn.
Cùng thời gian này, Triết Sơn bị ba giam lỏng tại Khinh Phong lầu. Tuy vậy, anh vẫn cố gắng kiểm soát tốt tình hình công ty thông qua các phần mềm công nghệ hỗ trợ và đội ngũ nhân viên tin cậy dưới quyền. Hơn nữa, anh hiểu rằng, nếu đã chủ định cho mình ở đây thì hẳn ba đã có phương án cho công việc của anh đang phụ trách rồi. Anh có thể yên tâm về phần đó, chỉ là ba sẽ bận rộn hơn trước rất nhiều mà thôi.
Dựa trên tình hình thực tế, suy nghĩ mãi, anh cũng không hiểu rốt cuộc thì Trì Lâm muốn giam lỏng anh ở đây thêm 14 ngày nữa để làm gì? Bà ta muốn nhân cơ hội này để thao túng Hưng Gia? Có cửa nào chiếm sản nghiệp nhà họ Vương chăng? Với 14 ngày thì có thể làm được gì ở đế chế Hưng Bá đây?
Kể cả đứa con duy nhất của bà ta và ba- chị Bách Linh- cũng không phải là người làm anh phải mảy may suy nghĩ. Chỉ có một điều duy nhất anh hay băn khoăn về người chị cùng cha khác mẹ của mình là: tại sao một thiên thần lại có thể được sinh ra bởi quỷ dữ mà thôi.
Nói chung, khó đoán được lòng dạ đàn bà, đôi khi chỉ làm vì muốn đối phương phải sống không bằng chết, đau khổ tột cùng, chứ chưa chắc đã có lợi lộc gì.
Vậy nên Triết Sơn cũng không buồn đoán nữa, mọi thứ có lẽ đều là sự sắp đặt tốt nhất rồi. Hơn nữa, trải qua biết bao nhiêu sóng gió, anh chiêm nghiệm ra rằng: khi con người nỗ lực hết mình để làm việc thì chính là sẽ biết được mệnh trời ở kết quả thành hay bại sau này.
Vì ở Khinh Phong lầu, ngoài tha hồ hít hà không khí trong trẻo, hương đồng gió nội ra thì chả khác gì trong khu cách ly cả, nên Triết Sơn khá rảnh rang để quan tâm, trêu chọc con mèo nhỏ. Anh ngồi trên chiếc giường gỗ cẩm lai chạm khắc tinh xảo, được phủ bộ ga gối trắng tinh, thơm mùi tinh dầu đàn hương, hí hoáy nhắn tin cho Xuyên Lam.
- Ê, mèo nhỏ.
- ???
- Anh chờ nguyên một ngày rồi mà không thấy chụp hình gửi cho anh là sao?
- Không phải là anh hết cách ly rồi ư? Anh không bị làm sao thì tôi coi như hết trách nhiệm của mình.
- Thực ra anh vẫn bị ba bắt cách ly này. Đang ở Khinh Phong lầu, buồn và nhớ em muốn chết đi được (rút kinh nghiệm lần trước, liền gửi kèm một chiếc ảnh mang bộ mặt rầu rĩ)
- Tôi biết rồi. Anh lải nhải mấy hôm nay chưa chán sao?
- (Triết Sơn gửi thêm một chiếc ảnh cute, hờn dỗi)
- Có một chuyện tôi muốn thú nhận với anh.
- Thú nhận???
- Phải. Tôi đối với đàn ông không có chút hứng thú nào. Nhất là những người đẹp trai như Vương thiếu gia đây thì lại càng sợ hãi, bủn rủn tay chân. Đừng gửi hình anh cho tôi nữa, nếu không, tôi rất có thể phải thay điện thoại mới đấy.
Giọng con mèo nhỏ rất phũ và rất nghiêm túc. Phải chăng cô ấy đã gặp chuyện gì tồi tệ với một gã đẹp trai nào đó trong quá khứ? Đồ khốn nào dám động vào Tiểu miêu miêu của mình vậy? Triết Sơn thầm nghĩ, cơn ghen tuông bốc lên ngùn ngụt... Bốppp chiếc điện thoại đang cầm trên tay anh vỡ tan tành, nằm dưới nền nhà sau cú va chạm làm lõm cả bức vách gỗ trong phòng ngủ.
Mình sẽ phải tìm cho ra tên khốn đó và dạy nó một bài học đích đáng. Chợt nhìn thấy hình ảnh con mèo nhỏ trên màn hình mờ dần rồi đen kịt lại, Triết Sơn vội xuống giường nhặt nó lên, cố gắng bật máy khởi động lại. Bao nhiêu ảnh của con mèo nhỏ trong đó hết rồi, giờ lấy gì mà ngắm đây???
Ráng chiều rọi những tia sáng yếu ớt màu hổ phách lên gương mặt thẫn thờ, vô cùng đẹp trai của anh bên khung cửa sổ. Đơn thuần là một gã si tình.
Suy nghĩ một hồi lâu, anh liền lấy điện thoại bàn gọi cho Bách Linh, nhờ chị xem trong hệ thống lưu trữ ở bệnh viện có trường hợp nào giống như dự đoán của anh về con mèo nhỏ không. Nghĩ lại mấy ngày vừa qua, anh thấy làm một đứa con ngoan cũng tốt, chứ đường đột tìm gặp Xuyên Lam tại bệnh viện thì chẳng biết mọi chuyện sẽ kết thúc tệ hại đến như thế nào nữa.
Ngay hôm sau, Triết Sơn liền đi làm trở lại, mọi việc đều bình thường, đến nỗi anh cho rằng có lẽ anh đã quá đề phòng dì Lâm rồi. Hay là dì đã đổi tính trở thành người tốt thật mà mình không nhận ra chăng? Phải, phải... ở với toàn người tốt như chị Bách Linh, như hai cha con anh thì người xấu cũng dần dần được cảm hóa chứ nhỉ? Nhưng có lẽ anh cũng không nhận ra điều này, khi người ta yêu, người ta thường thấy cuộc đời màu hồng đến mức dễ dàng tin cả bạn mới lẫn kẻ thù cũ lắm.
Chuyện anh nhờ chị Bách Linh đương nhiên không phải là đơn giản để nhanh chóng mà thực hiện được, có lẽ là phải đợi khi dịch bệnh qua đi mới có thể tiến hành. Mà anh thì, một ngày không gặp, ngỡ đã ba thu, thực tế là vô cùng sốt ruột rồi.
Hàng ngày xem tin tức, Triết Sơn cảm thấy buồn không sao tả xiết, trong những nỗi niềm chung có cả những nỗi riêng nặng trĩu.
Trên thế giới, có rất nhiều quốc gia không kiểm soát nổi Covid19 vì những thói quen, nếp sống văn hóa của một số đông tự cho mình là thượng đẳng. Họ tẩy chay đeo khẩu trang vì cho rằng chỉ có bị bệnh mới phải đeo và cố tình tụ tập đông người, biểu tình khi có lệnh cách ly hay phong tỏa ngăn chặn dịch bệnh. Họ đánh đập, mắng chửi và xua đuổi bất kỳ người châu Á nào gặp trên đường đi...
Kể cả những nơi mà ai cũng nghĩ rằng đó là xứ sở của nền văn minh hiện đại như Mỹ, Ý, Anh, Pháp, vv... vẫn rất nhiều người có những hành động khiến cho cả thần dân của vương quốc tâm thần cũng phải bàng hoàng, sửng sốt. Họ chủ động lây bệnh cho người khác để mong sẽ tạo nên miễn dịch cộng đồng, đốt cột phát sóng 5G vì cho rằng chúng chính là khởi nguồn lây nhiễm và có khả năng phát tán virus.
Thậm chí có người còn uống chất tẩy rửa hoặc truyền dịch bằng nước khử trùng toilet...để diệt virus, theo lời bông đùa (tự nhận) của một vị tổng thống chăm chỉ cập nhật phát ngôn trên Twitter nhất thế giới. Than ôi là dân chủ, dân trí cao cao tại thượng.
Kết cục của tình trạng trên chính là những con số siêu to khổng lồ với hơn 4 triệu người nhiễm Covid19 trên toàn thế giới và chỉ có khoảng 35% số đó hồi phục, gần 281 nghìn người đã chết. Thay vì xây bệnh viện dã chiến thì người ta xây luôn nhà xác dã chiến và cuối cùng đã thấy đây là một sự nhìn xa trông rộng của người đứng đầu đất nước.
Bên cạnh đó, chính phủ Trung Quốc tha hồ trục lợi từ những quốc gia đang lâm vào cảnh khốn đốn khi bán: khẩu trang, bộ kít xét nghiệm, máy thở... những thứ kém chất lượng đến mức không thể dùng được cho họ với mức giá cắt cổ, gấp hàng chục lần giá cũ.
Cuộc đua top leo lên đỉnh dịch của các nước này bao gồm cả các loại drama do Trung Quốc gây ra lẫn sự cướp bóc vật tư y tế của nhau, khiến cho Triết Sơn thấy lạnh gáy về tình yêu thương đồng loại ở loài động vật cấp cao, thông minh nhất hành tinh mang tên: xứ sở loài người,
Có lẽ, sau cuộc chiến với Covid 19 này, con người sẽ đúc kết được rất nhiều kinh nghiệm, nhưng thứ đáng giá nhất trong đó sẽ là: Làm thế nào để sống sót trong thế giới mà những kẻ không bình thường quá đông và quá nguy hiểm chiếm tới 2/3 nhân loại?
Nghĩ vậy thôi, chứ đối với Triết Sơn lúc này, anh chẳng mong gì hơn ngoài việc đại dịch kết thúc. Thế giới của anh thu bé lại bằng một con mèo nhỏ mất rồi. Anh cứ lẳng lặng mà dõi theo Xuyên Lam như mọi ngày, rồi anh nhận ra tình cảm Tiểu miêu miêu của anh dành cho Hoán Tuyết có lẽ không phải là thứ tình bạn đơn thuần.
Ngày Hoán Tuyết biến mất, người báo tin này cho anh, không ai khác, chính là Xuyên Lam...
Hôm đó, Triết Sơn thấy con mèo nhỏ gọi điện cho mình thì rất kinh ngạc. Chưa nghe điện thoại nhưng anh cảm thấy có gì đó rất nghiêm trọng đã xảy ra rồi. Y như rằng, vừa bấm nút nghe, anh đã thấy giọng Xuyên Lam vang lên, vô cùng khẩn thiết.
- Triết Sơn, tôi có thể gặp anh một chút không?
Hình như Xuyên Lam đang rất bị kích động.
- Ngay bây giờ phải không? Em đang ở đâu, anh sẽ tới liền- Triết Sơn lập tức trả lời.
- Đang ở trước cổng công ty của anh rồi.
- Vậy đợi anh một phút nhé.
Triết Sơn vừa nói vừa chạy như bay ra cổng. Con mèo nhỏ, em lúc nào cũng biết cách làm hỏng hình tượng lịch lãm, đĩnh đạc của anh trong mắt nhân viên hết đó.
Triết Sơn ra đến cổng thì thấy Xuyên Lam đang đứng tựa lưng vào một cái cây to bên kia đường, đối diện cổng công ty anh. Cô mặc một bộ vest màu ghi đậm, mái tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng phía sau làm tôn lên chiếc cổ kiêu ba ngấn nõn nà, nhưng chiếc cặp đen to đùng, khoác hờ hững trên một bên vai, trông không có vẻ gì ăn nhập với dáng người mảnh khảnh của cô cho lắm.
Hai tay Xuyên Lam đang úp sát vào sống mũi nên gần như che đi khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu của cô. Triết Sơn nhanh chóng băng qua đường, mắt vẫn nhìn Xuyên Lam không chớp. Đôi tay trắng bệch, thon dài của cô bỗng chuyển động giống như đang quệt đi những giọt nước mắt.
Triết Sơn đứng trước mặt Xuyên Lam thở hồng hộc vì vừa chạy một đoạn khá dài, một tay anh ôm ngực, một tay bám vào thân cây, anh đứng rất sát con mèo nhỏ, nói hổn hển:
- Lam Nhi, có chuyện gì nói anh nghe nào.
- Hoán Tuyết... Tuyết Tuyết... của tôi... biến mất rồi.
Xuyên Lam bắt đầu nấc lên thành tiếng.
- Biến mất? Biến mất là sao? Anh không hiểu.
Triết Sơn bàng hoàng hỏi lại.
- Người ta... người ta tìm thấy... Lãnh Kha Tranh bị... bị thương nặng ở đầu, gần cổng bệnh viện... viện, còn Tuyết Tuyết thì không... không thấy đâu cả. Tôi chỉ là... chỉ là mới mới... xa cô ấy... một... một lúc...
Rồi Xuyên Lam quỳ sụp xuống đất, ngay dưới chân Triết Sơn, ngước nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin, tuyệt vọng và đau đớn:
- Anh có thể giúp... giúp tôi tìm... tìm Tuyết Tuyết được... được không? Tôi biết chuyện này... này không phải dễ dàng, nhưng chắc... chắc chắn anh sẽ có... có cách mà. Phải... phải không?
Triết Sơn đỡ Xuyên Lam đứng dậy, ôm cô vào lòng, cảm thấy cô giật nảy mình khi hai cánh tay chạm vào ngực anh, toàn thân cô run bắn lên, anh xót xa thì thầm vào tai cô:
- Lam Nhi, Hoán Tuyết là bạn thân của em, anh đương nhiên sẽ giúp em tìm cô ấy.
Cảm ơn anh. Xuyên Lam chớp mắt, ngước nhìn Triết Sơn, ánh mắt của nỗi đau, của lý trí đang cố gắng chiến thắng nỗi sợ hãi dữ dội trong lòng, làm dịu bớt đi cơn xúc động ban đầu.
Tuyết Tuyết, sau tất cả những chuyện này, mình vượt qua vì cậu, cậu nhất định phải còn sống đấy, nếu không mình sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu. Khi nào gặp lại, mình sẽ không để vuột mất cậu thêm một lần nào nữa đâu, nhất định nói cho cậu biết, người mình thích bao lâu nay không thể nói ra chính là cậu. Mình yêu cậu đến nhường nào, đã đau khổ đến nhường nào...
Giữa lúc tâm trí gào thét những điều muốn nói với Hoán Tuyết, Xuyên Lam nghe Triết Sơn nói tiếp:
- Tiểu Tuyết là con của chủ tịch thành phố, địa vị không tầm thường, cảnh sát sẽ cố gắng hết sức để tìm kiếm cô ấy mà. Em tin anh hơn cả bọn họ sao?
- Đúng vậy... tôi... tin anh hơn tin bọn họ... Vì... tôi biết... anh có thể sai khiến được cả hai thế giới này.
Cả hai thế giới, làm sao mà con mèo nhỏ biết được chuyện này??? Thảo nào lại sợ mình đến như vậy... Triết Sơn thầm nghĩ và thấy hoang mang vô cùng... Cô ấy còn biết những chuyện gì nữa không?
- Chỉ cần tìm thấy Tuyết Tuyết, tôi sẽ làm tất cả mọi việc anh yêu cầu. Làm trâu, làm ngựa trả ơn anh cũng không thành vấn đề. Giọng Xuyên Lam tiếp tục vang lên quả quyết, giống như lúc nói với mẹ Hoán Tuyết, hôm lần đầu tiên anh gặp cô.
- Bảo bối, không cần em làm trâu, làm ngựa... Làm vợ anh thôi, được không?
- Tôi... Tôi... Xuyên Lam đẩy Triết Sơn ra, định quay người, nhưng không thể. Vòng tay anh như ôm báu vật vậy, giữ cô chắc chắn trong lòng.
Xuyên Lam hoảng hốt cắn mạnh vào vai anh, Triết Sơn giật mình vì cơn đau nhói đột ngột trên vai, vòng tay nới lỏng hơn một chút, nhưng hai tay vẫn không buông rời khỏi vòng eo cô, đứng im chịu trận.
Xuyên Lam bất lực, buông xuôi tay xuống, nói dứt khoát từng chữ trong làn nước mắt tuôn rơi xối xả, thoáng chốc đã ướt hết vai áo anh.
- Khi nào tìm thấy Hoán Tuyết... còn sống, tôi... sẽ làm vợ anh, bây giờ thì... buông tôi ra được chưa?
- Lam Nhi, anh yêu em, rất yêu em. Anh biết nói chuyện đó lúc này là không thích hợp, anh không muốn em nghĩ anh đang lợi dụng tình cảnh của em. Chỉ là vì anh đã chuẩn bị câu này cả nghìn lần để đợi gặp được em một lần như thế này thôi. Anh sợ nhỡ mình sẽ không có thêm cơ hội nào để nói nữa.
Triết Sơn thì thầm thật dịu dàng, thật ngọt ngào, giọng nói trầm ấm này, có thể đổ gục mọi cô gái.
Xuyên Lam cảm thấy mình mới thật sự là muốn lợi dụng anh ta, vì biết anh ta có tình cảm với mình nên trong lúc bối rối quyết tìm anh ta nhờ vả chuyện hoang đường này, cũng không nghĩ là sẽ kẹt cứng trong vòng tay rắn chắc, không biết làm sao để thoát ra:
- Là tôi tìm anh trước mà, anh không cần phải áy náy. Mà... nhiều người nhìn chúng ta quá rồi. Anh có thể buông tôi ra, nói chuyện bình thường được không?
- Anh vốn là muốn cả thế giới biết trái tim anh đã thuộc về em từ lâu rồi. Một xíu người ở chỗ này làm sao mà gọi là cả thế giới được???
- Xuyên Lam định nói: Nhưng sau này tôi sẽ không biết phải giải thích với Hoán Tuyết như thế nào xong kịp thời ngưng lại Không phải là mình còn đang muốn lợi dụng anh ta tìm Hoán Tuyết giúp hay sao? liền im lặng.
Triết Sơn vuốt ve lưng Xuyên Lam nhè nhẹ, cô liền cảm thấy gai ốc nổi khắp châu thân.
- Nhưng em phải hứa là không bỏ chạy nhé.
- Hứa... Hứa gì cơ? À, hứa chứ. Không bỏ chạy... còn nhiều việc phải nói mà, sao tôi bỏ chạy cho được.
Giao kèo cũng đã xong, mình không thể tiếp tục sợ hãi anh ta nữa, leo lên lưng cọp rồi, sợ cũng có tác dụng gì? Xuyên Lam tìm cách trấn an bản thân rồi mạch lạc kể lại câu chuyện mình nắm được về việc Hoán Tuyết bỗng dưng biến mất cho Triết Sơn nghe. Anh nghe xong cũng điềm tĩnh đáp:
- Để anh coi xem sẽ làm như thế nào... Có lẽ...
Xuyên Lam sốt ruột cắt ngang, thẳng thắn đề nghị:
- Về giao kèo giữa chúng ta, anh có thể soạn hợp đồng, tôi sẽ ký ngay lập tức. Chỉ mong anh nhanh chóng cho người tìm kiếm Tuyết Tuyết mà thôi.
Triết Sơn nheo mắt nhìn cô, nhếch mép cười như muốn nói Em nghĩ tôi vì muốn cưới một cái xác không hồn của em về làm vợ mà phải hao tâm tổn trí đến vậy hay sao? Cái cô mèo ngây thơ như quả mơ và thánh thiện như cái bóng đèn điện này.
Xuyên Lam hơi xấu hổ, liền cúi mặt, nhìn xuống đất.
Triết Sơn mỉm cười, nắm tay Xuyên Lam tình tứ:
- Mọi việc cứ làm theo ý em thôi. Muốn anh đưa về không?
Xuyên Lam miễn cưỡng gật đầu, với ánh mắt đó, ai dám nói là không muốn chứ?
Triết Sơn liền bốc máy để gọi lái xe riêng của anh.
Mải mê với câu chuyện của mình trước con mắt của biết bao nhiêu người trong công ty nhìn ra, Xuyên Lam và Triết Sơn đều không hay biết rằng có một đôi mắt không cùng chiến tuyến đang dõi theo từng cử động nhỏ của hai người hôm nay...
Mặt Xuyên Lam đỏ như mặt trời lúc rạng đông khi nghĩ đến điệu bộ không bình thường của mình lúc nãy đã có rất nhiều người nhìn thấy. Bởi bây giờ đang là giờ tan tầm, công nhân, nhân viên trong công ty Triết Sơn đang túa ra từng đợt, từng đợt, họ chỉ chỏ về phía hai người đang đứng rồi cười khúc khích.
Trong mắt họ, cô và Triết Sơn ắt hẳn đã là một đôi rồi, cô có bao nhiêu cái miệng để thanh minh đây? Xuyên Lam đành quay mặt vào gốc cây, không dám nhìn ai nữa, còn Triết Sơn vẫy tay chào mọi người rất vui vẻ và tự hào. Một số nhân viên còn chạy lại chỗ anh nói:
- Thiếu phu nhân xinh đẹp quá, chúc mừng Phó Đổng Sự Trưởng, tạm biệt.
Triết Sơn luôn miệng cảm ơn, tạm biệt với bọn họ. Xuyên Lam nghe mà buồn nẫu ruột, cô đã quá nóng lòng về Hoán Tuyết mà quên mất đây là đâu, để giờ mọi việc thành khó xử quá rồi. Cô không cam tâm mà cũng không biết nên làm như thế nào, trong lòng buồn bực, nét mặt xem ra cũng thật khó coi. Mới đứng có mấy phút đợi xe mà Xuyên Lam cảm thấy lâu quá thể, liếc nhìn Triết Sơn, cô thật muốn vả vào cái bản mặt khoái chí của anh ta ghê.
Rồi tài xế của Triết Sơn cũng lái chiếc Benley đen lề mề chạy tới, Xuyên Lam quay ra, vội đến chỗ cửa xe. Triết Sơn thoáng cười nhìn vẻ mặt nhăn nhó của con mèo nhỏ, nhanh chân chạy lại mở cửa cho cô. Ánh mắt anh vô tình quét về phía tòa chung cư bên tay phải trụ sở công ty ở ngay gần đó.
Trong chớp nhoáng có bóng người vừa thụt vào khi thấy anh nhìn sang, Triết Sơn nhếch mép cười Có chuột chạy rồi sao? Xuyên Lam nhanh chóng lên xe, sau đó anh vòng qua phía bên kia, vừa mở cửa ra, Xuyên Lam vội chặn anh lại:
- Anh lên ghế trước ngồi đi chứ?
- Tại sao? Không phải mọi người đều chào em một tiếng thiếu phu nhân rồi à?
Triết Sơn liếc mắt đá xéo lên chỗ người tài xế, mong Xuyên Lam giữ thể diện cho anh một chút. Xuyên Lam thở dài ngồi vào chỗ của mình, Triết Sơn đóng cửa xe lại và đọc địa chỉ nhà con mèo nhỏ cho anh tài xế, đồng thời nhắn tin cho ai đó. Não anh ta chứa vi mạch điện tử à? Xuyên Lam trợn tròn mắt, địa chỉ nhà cô mà anh ta đọc một chữ không sai trong khi vẫn đang nhắn tin nhoay nhoáy.
Triết Sơn cười thật tươi nhìn cô, lần đầu tiên Xuyên Lam thu hết can đảm để trực tiếp nhìn vào mắt anh. Ánh mắt ấm áp của anh như biết nói, nó làm cho nụ cười tuyệt đẹp ấy trở nên hiền lành như cơn gió mùa thu khiến cho cô cảm thấy thật dễ chịu, không còn nhìn ra sự đểu cáng trên gương mặt đẹp không tì vết này như trước đây nữa. Thì ra mình cũng có thể thay đổi góc nhìn về một người nhanh đến như vậy sao?
Không khí trong xe thật gượng gạo, Triết Sơn rất muốn được cầm tay con mèo nhỏ, nhưng chưa nghĩ ra nên làm như thế nào. Thật khó mà hình dung được một người dày dạn kinh nghiệm tình trường như anh lại phải loay hoay tìm cách chinh phục một người con gái, đến nắm tay cũng cần phải nghĩ nát nước thế này.
Làm sao để đường hoàng cầm tay mà cô ấy không giật mình, không nổi giận đây??? Người tài xế thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu rồi lại tủm tỉm cười Có vẻ như cậu chủ quá trân trọng cô gái này rồi, không giống như mọi khi chút nào.
Xuyên Lam nhíu mày, ưu tư nhìn ra cửa, trong lòng cô không phút giây nào thôi nghĩ về Hoán Tuyết, cổ họng nghẹn đắng là thường trực, hai hàng nước mắt chỉ chực rơi xuống, lo lắng khôn nguôi. Triết Sơn chăm chú nhìn cô, Xuyên Lam thấy bóng anh trong hình ảnh phản chiếu qua cửa kính say sưa ngắm mình một cách không có liêm sỉ như vậy, tự nhiên càng thêm gai người, khó chịu, chỉ mong sao cho chóng về đến nhà...
Đột nhiên thấy chiếc xe xóc nẩy lên một cái, Triết Sơn mất đà chồm vào người Xuyên Lam, anh vội vã đỡ cô lên:
- Bảo bối, em không sao chứ? Phúc Lư, anh chú ý, lái cẩn thận chút đi.
- Xin lỗi cậu chủ, xin lỗi Xuyên tiểu thư, tôi sơ ý trèo lên hòn đá bên vệ đường ạ.
Xuyên Lam vội nói:
- Dạ không sao, phiền anh đi nhanh hơn chút giùm tôi với nhé.
Triết Sơn cầm tay Xuyên Lam vừa xem xét vừa kêu lên hào hứng:
- Còn nói không sao, tay em có vết gì vậy?
- Là do tôi tì tay vào bậu cửa quá lâu nên nó có vết hằn thôi mà.
Xuyên Lam vừa nói vừa rút ngay tay lại Tên biến thái này, chiếm tiện nghi của mình sao?
- Vậy phiền em quay qua đây tựa vào vai anh đi Triết Sơn nhe nhởn chỉ vào vai mình.
- Cảm ơn anh, thôi khỏi, như thế thì phiền anh quá. Xuyên Lam lườm Triết Sơn rồi ngồi ngay ngắn, chỉnh trang đầu tóc, trang phục, lấy lại vẻ tôn nghiêm của một cô giáo trước tên học trò ngỗ nghịch.
Được một lúc thì cổng nhà Xuyên Lam với bốn chữ Thanh Nguyệt Sơn Trang đã hiện ra. Dưới ánh trăng đầu hè rạng rỡ, chiếc cổng lại càng thêm cổ kính, thâm nghiêm với 2 cánh chạm khắc ngọc long, kim phụng cầu kỳ và tinh xảo.
Thực ra đây cũng là một loại sơn trang giống như nơi Triết Sơn đang ở, nhưng từ vẻ ngoài của nó đã toát lên sự nho nhã, đạo mạo, thâm trầm chứ không mang nét hiện đại, phóng khoáng như Lục Vương Đảo.
Triết Sơn đòi đưa Xuyên Lam vào tận nơi ở nhưng cô muốn đi tản bộ một chút để thư giãn, căn bản là mong người nhà mình càng ít người biết cô có người đưa về thì càng tốt. Triết Sơn đành phải nghe theo, cũng không xuống xe tiễn cô, mà quay xe đi về luôn, có ý giận rồi. Xuyên Lam thấy vậy lẩm bẩm Thì ra cũng vẫn còn là tên tiểu tử, liền lắc đầu lững thững đi vào.
Khi chiếc xe vừa quay đầu xong, Triết Sơn liền gọi cho trợ lý của mình, hỏi han tình hình săn chuột hôm nay đã làm đến đâu rồi. Xem ra, cho dù bị cảm xúc yêu đương chi phối, nhưng sự nhạy bén của anh cũng vẫn còn nguyên vẹn. Cơ bản là cũng đã có một chút manh mối...
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
53 chương
105 chương
18 chương
19 chương
60 chương