Thật may mắn là Tú Ân đã khóa cửa nên Mỹ Khanh không mở được và xe không đi quá nhanh khi vừa qua khỏi khúc cua một đoạn. Anh vội bật đèn báo hiệu khẩn cấp rồi chạy sang phía Mỹ Khanh, đẩy cô vào trong và ngồi xuống ôm lấy gương mặt đang nhạt nhòa nước mắt, dịu dàng nói với cô: - Chỉ là chuyện công việc thôi, không làm chỗ này thì tìm chỗ khác, đừng vì anh ta mắng mỏ vài câu mà nghĩ quẩn. Mỹ Khanh à, hãy về nhà nghỉ ngơi một chút đi, một người tuyệt vời như em chắc chắn sẽ còn nhiều cơ hội phía trước mà. Mỹ Khanh lặng im, chuyện này sẽ theo cô xuống chốn tuyền đài, cho dù là không ai biết, nhưng vết nhơ này đến bao giờ cô mới rửa cho sạch được đây? Bản thân vốn là người tôn sùng trinh tiết, đời này cô đã chọn Triết Sơn dâng hiến rồi, coi như tính mạng cũng đã giao cho anh. Mỹ Khanh làm sao có thể nguôi ngoai chỉ nhờ những lời khuyên giải? Sao trong phim người ta làm thì trót lọt, hoặc chí ít mấy chục năm sau mới bị phát hiện, còn mình thì mới đó mà đã chẳng thể nào qua được mắt anh rồi. Vương Triết Sơn, anh là đồ khốn kiếp, vừa được ăn, vừa được nói, còn tôi thì chẳng còn gì nữa hết Nghĩ đoạn, thẹn quá hóa giận, Mỹ Khanh đẩy Tú Ân ra rồi giang thẳng cánh tay tát vào mặt anh một cái nảy đom đóm mắt. Năm ngón tay cô hằn trên cái má đỏ ửng của anh chàng tội nghiệp ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sững sờ không nói nên lời, nhưng cái tát quá đau khiến anh không khỏi tức giận quát lên: - Cô... cô... cô điên rồi à? Mỹ Khanh vẫn không nói gì, nước mắt tuôn rơi như suối, trân trân hướng về phía cửa xe. Tát Tú Ân xong, cô cảm thấy thoải mái hơn, xen lẫn vào đó là chút áy náy khi không mình lại nặng tay đến vậy. Mỹ Khanh trở nên tỉnh táo hơn, không còn đắm chìm vào cơn tuyệt vọng như lúc trước. Tú Ân không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng anh cảm nhận được trong lòng cô đang vô cùng đau khổ, có lẽ cũng không phải là chuyện công việc đơn thuần. Trái tim anh thắt lại, lẽ nào... lẽ nào... Đúng là kẻ ăn không hết, người lần không ra. Mỹ Khanh xinh đẹp, quyến rũ như vậy, lại cũng rất giỏi giang, vậy mà sếp tổng còn không ưng nạp cô ấy hay sao? Tú Ân bất mãn nghĩ ngợi. Vương Triết Sơn đẻ ra đã ở vạch đích rồi, khối tài sản khổng lồ của tập đoàn Hưng Bá đã là thứ mê lực hấp dẫn chết người, thêm vào đó anh ta lại còn soái tới mức thần tiên cũng phải động lòng phàm như vậy nữa. Nghĩ lại gia cảnh trung lưu, cái chức đội trưởng quèn với cái xe cà tàng này của mình, Tú Ân không khỏi ngậm ngùi. So với nhiều người, anh không hề thua kém, nhưng so với Vương thiếu gia của tập đoàn Hưng Bá thì anh không có cửa gì so được. Mỹ Khanh quỵ lụy anh ta cũng là chuyện bình thường của tâm lý con người mà thôi. Tuy nhiên, nếu như anh ta đã không cần cô ấy thì đây là cơ hội tốt của mình, mình nhất định sẽ nắm lấy, quyết không buông tay. Hai người ngồi yên lặng một lúc, trong đầu mỗi người đều suy nghĩ về một thế giới của riêng mình. Rồi Mỹ Khanh lạnh lùng bảo Tú Ân: - Làm ơn cho tôi về chung cư Vạn Sách Thanh, 243 đường Lạc Thành. Tú Ân hơi mỉm cười, bởi vì anh biết rõ địa chỉ nhà cô, nhiều lần theo cô về tận nhà, đương nhiên là anh biết chỗ đó chứ. Tú Ân cầm tay Mỹ Khanh vỗ về nhè nhẹ, định nói vài câu an ủi, nào ngờ Mỹ Khanh đẩy phắt ra, quắc mắt lên quát anh: - Anh có đi không? Hay để tôi xuống xe gọi xe khác? - Có đi, có đi... anh đi ngay đây. Tú Ân hấp tấp nói rồi cam tâm, nhanh chóng đi ra ghế lái. Về đến Vạn Sách Thanh thì thấy khu chung cư có rất nhiều cảnh sát, nhân viên y tế và người của chính quyền địa phương ở đó. Tòa nhà S5 của cô ngay cạnh tòa S6 của bác sỹ Kha Tranh và bây giờ chúng cùng bị phong tỏa cả. Mỹ Khanh vội xuống xe, lo lắng nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, vậy là con virus Covid 19 đã có mặt ở khu nhà cô rồi sao? Sau khi hỏi han những người hiếu kỳ đang đứng xem xung quanh để nắm bắt tình hình, Mỹ Khanh tự hỏi Có cần thiết phải cẩn thận thế không? Vì Lãnh tiên sinh chưa hề phát bệnh, nữa là cũng không có thời gian mà đi sang S5 hôm nào cả. Bây giờ mình về nhà là sẽ không đi ra được nữa, chôn chân cả 14 ngày tới ở trong nhà rồi. Nhưng chẳng phải là mình đang không có việc gì để làm sao? Vậy cũng được. Mỹ Khanh chào Tú Ân để lên phòng, anh giữ cô lại nói: - Em, em về là sẽ bị nhốt lại đấy. - Không về thì tôi phải đi đâu đây? - Lên xe đi, anh sẽ kiếm một chỗ cho em ở - Không cần đâu, tôi mệt rồi... với cả bây giờ kiếm được chỗ trọ không hề dễ đâu, dịch bệnh như thế này người ta sẽ kiểm tra nghiêm ngặt và đề phòng người lạ lắm. - Em muốn bị nhốt 14 ngày thật à? Hay là về nhà anh đi, ba mẹ anh hiền và tốt bụng lắm. - Không, tôi chính là thích bị nhốt đấy. Anh về đi, đừng có làm phiền tôi nữa... Mỹ Khanh thô bạo xô Tú Ân ra rồi quày quả bước đi. Đi qua chỗ bảng tin thấy tờ danh sách mới dán, Mỹ Khanh liền vào xem thử. Cái gì? Mình mà là F2 sao? Cô đâu có biết rằng, nếu tính từ buổi Triết Sơn đi tìm Xuyên Lam hôm Lãnh tiên sinh ở Vũ Hán về thì cô chính là F2, cần phải tự cách ly tại nhà rồi. Vậy F1 của mình là ai? Không phải là anh ấy đấy chứ? Trong lòng cô nỗi lo lắng cho anh bắt đầu nhen nhóm. Triết Sơn, không có em ở bên anh, nhất định anh phải bình an, đừng có chuyện. Gạt bỏ tất cả những nỗi hổ thẹn lúc trước, Mỹ Khanh liền gọi điện cho Triết Sơn để hỏi thăm nhưng anh không bắt máy. Lúc này, Vương Triết Sơn đang phấn khích chuẩn bị khăn gói đi cách ly, có lẽ trên thế giới này không có ai đi cách ly mà mừng như sắp đi đón dâu giống Vương thiếu gia đây. Anh đã dàn xếp để được cách ly cùng chung cư với Xuyên Lam rồi. Tính là khu nam riêng, nữ riêng chứ thực ra anh và cô chỉ cách nhau có một cái cầu thang bộ mà thôi, chẳng nhẽ gần như vậy lại không có lúc nào được nhìn thấy mặt con mèo nhỏ hay sao? Nghĩ thế nên trong lòng Triết Sơn khấp khởi mừng thầm, đến nơi anh xăm xăm bước đi như không thể đợi thêm được nữa, vào chỗ bị nhốt càng sớm thì càng vui vậy. Trực giác nhanh nhạy của anh mách bảo rằng, có lẽ, từ lúc trả lời tin nhắn của anh thì Tiểu miêu sẽ không còn quá sợ anh như trước nữa, anh càng nôn nóng muốn gặp lại cô để xem có đúng là như vậy hay không. Quả nhiên, cùng với sự sốt sắng đi cách ly làm cho tất cả nhân viên y tế và cơ quan chức năng tiếp nhận anh đều phải ngỡ ngàng thì anh đã đến sớm nhất cái tòa này rồi, chắc những người khác thì chính quyền còn đang phải vận động, làm công tác tư tưởng chán. Triết Sơn nhận phòng, xếp đồ đạc xong xuôi trên chiếc giường của mình rồi nhanh chân đi ra cửa, anh phải đảo qua phía bên kia cầu thang bộ để xem Tiểu miêu miêu đã đến chưa? Nhưng thật tiếc cho Vương giáo sư là anh bị chặn ngay cửa phòng bởi đội ngũ giám sát khu và được dặn hạn chế ra khỏi phòng, đương nhiên là không bao giờ được đặt chân đến địa phận của bên nữ cả. - Hì, em không ra nữa, nhưng bên... nữ có ai chưa chị? Triết Sơn cười cười với chị quản lý trông to khỏe, lực lưỡng và càng nam tính hơn trong bộ đồng phục bảo vệ và hàng ria mép mỏng manh. - Ây da, đi cách ly thì lo mà giữ gìn thân thể, sức khỏe đi. Cậu như vầy còn thiếu nữ nhân đeo bám hay sao? Chị cất giọng khàn khàn, ồm ồm, nheo đôi mắt ti hí nhìn anh cưng chìu. Triết Sơn xụ mặt quay vào, chị liền gọi lại nói thêm, có lẽ chính xác hơn là ngắm thêm: - Khi nào đủ phòng thì người ta sẽ điểm danh em nhé. Giọng chị lúc này lại trở nên mềm oặt, đối lập với cái dung mạo nam nhân còn kính nể vài phần kia đến mức Triết Sơn rùng mình, nổi hết cả da gà. Thôi rồi, kiếp này không biết có gặp nổi con mèo nhỏ run rẩy kia không Ngồi nghịch điện thoại trên giường mãi cũng chán mà tiến ra cửa hóng Tiểu miêu miêu thì... không dám, Triết Sơn thầm khấn cho phòng bên nữ kia nhanh đầy, hy vọng với giọng oanh vàng à, hổ gầm vang xa của chị bảo vệ thì anh có thể nghe được thấy cái tên từng làm anh mất ăn mất ngủ bao nhiêu ngày tháng đó, để có thể yên tâm phần nào về kế hoạch mà mình đã dày công tô vẽ. Rồi, cuối cùng người ta cũng gọi điểm danh, nhưng là điểm danh phòng nam sát vách phòng anh, hơn nữa, chị hổ gầm của anh thì sẽ không điểm danh bên nữ được, vì chị đang quản lý bên nam rồi. Rốt cuộc, khi kết thúc ngày cách ly thứ nhất, tin tức của Xuyên Lam vẫn bặt vô âm tín... Ngày hôm sau cũng vậy, Triết Sơn vẫn chẳng nghĩ ra cách nào để biết tin tức phòng bên kia chiếc cầu thang. Ở đây thì chẳng khác đi tù là mấy, đi tù còn gặp quản giáo biến thái nữa, rầu không để đâu cho hết Triết Sơn buồn bực, càng lúc càng cảm thấy chịu không nổi. Anh ráng chờ đến lúc có người thay ca cho bà chị mê trai oai phong lẫm liệt kia, liền chạy ra cửa hỏi thăm anh ta: phòng cách ly bên kia có Xuyên Lam không. Người đó hẹn anh hôm sau sẽ trả lời vì trong lúc làm nhiệm vụ không tiện hành sự, Triết Sơn rầu rĩ đồng ý, ở chốn này, được như vậy có lẽ cũng là tốt rồi. Rốt cuộc, thêm một ngày dài lại trôi qua... Ngày dường như dài thêm vì anh không hiểu sao lại một mình anh ở một phòng, 7 cái giường còn lại trống trơn, các phòng khác đều có 8 người. Chỗ anh ở đều không giống như những gì người ta vẫn đưa tin, càng không giống các phòng còn lại. Mọi người vui vẻ, cười nói, tám chuyện trên trời dưới biển, chơi bài, đố vui... đủ trò khác, nghe nói trong này người ta còn tìm được cả tri kỷ cơ mà. Thế nhưng anh lại ở một mình, cô đơn, rảnh rỗi càng khiến anh nhớ Xuyên Lam da diết, lôi mấy cái tin nhắn ngắn ngủn giữa hai người mấy hôm trước ra đọc đi đọc lại cả trăm lần. Anh chờ mãi, chờ mãi... cuối cùng người quản lý kia cũng xuất hiện và tin tức chẳng tốt lành gì cho cái kế hoạch công phu của anh: Xuyên Lam không có ở đó. Anh liền nhắn tin cho con mèo nhỏ hỏi thăm: - Tiểu miêu miêu, sao em không đến? Em có biết anh nhớ em muốn điên lên rồi không? “Đến đâu cơ?” Xuyên Lam lập tức trả lời, Triết Sơn giật mình bởi sự nhanh nhẹn này, hay cô ấy bắt đầu thích mình rồi? Haha... Hay là đang nhớ mình? Hahaha... Hờ, nhưng khoan đã, hình như mình quên rằng con mèo nhỏ đâu có biết cái kế hoạch điên rồ này. Trả lời sao đây? Hẹn hò cô ấy ở chỗ dầu sôi, lửa bỏng này à? Thật chẳng còn tí liêm sỉ nào. - À, tại anh ở trong này chán quá, nên ngủ hơi nhiều, anh vừa mơ một giấc ấy mà... Xuyên Lam nhận được tin nhắn liền im lặng, vậy là Triết Sơn đi cách ly rồi. Còn nhà anh ta thì sao? (Nghĩ đoạn định nhắn lại hỏi thăm...) Mà mình quan tâm đến nhà anh ta làm gì? (Lại lui cui xóa đi...) Em có muốn biết anh mơ thấy gì không? Triết Sơn thấy cô soạn tin rồi lại im lặng liền tiếp tục. - Không. Thế nhé, tôi bận rồi. - Tính trốn anh hả? Chắc chắn bây giờ em cũng đang cách ly chứ. Cách ly thì còn làm gì nữa mà bận? Nói chuyện với anh mau. Với anh thì tôi luôn bận Xuyên Lam suy nghĩ một chút rồi trả lời. Triết Sơn đọc tin nhắn, mỉm cười nghịch lý- Anh cũng vậy, chỉ có điều là bận nghĩ về em thôi. Nhưng anh không định trả lời Xuyên Lam nữa, bỗng thấy cô nhắn lại: - Mà anh vẫn ổn chứ? - Em nghĩ xem... anh chỗ nào cũng không thấy ổn? - Anh bị sao rồi? - Em lo sẽ phải chăm sóc anh à? - Không. Vì tôi đang phát bệnh rồi. Triết Sơn bỗng thấy cơn đau nhói bên ngực trái. Sao có thể nhanh quá như vậy? Những con số tử vong anh nhận được, khác xa với những gì truyền thông đưa tin đến hơn 10 lần. Cuộc chiến chống đại dịch Covid lần này, tập đoàn Hưng Bá tài trợ hàng triệu tệ, làm sao anh lại không biết những chuyện thâm cung bí sử của nó đây? Chưa khi nào anh cảm thấy thần chết cùng với chiếc lưỡi hái trên vai đang hung hăng lởn vởn trước mặt anh... thật gần, như lúc này. Anh nhanh chóng điểm lại những người mình từng tiếp xúc, cũng rất may, từ hôm ở nhà Hoán Tuyết, anh không có gặp ba mẹ, chỉ gọi điện hỏi thăm thôi. Còn Mỹ Khanh và Tú Ân... ??? Nhớ lại hôm Tú Ân báo cáo Mỹ Khanh đã về đến nơi an toàn và chung cư chỗ cô ta ở đã bị phong tỏa, anh liền bỏ tin nhắn của cô ta ra đọc... Cũng nhắn nhiều đó chứ, trước đây anh tắt thông báo tin nhắn từ phía cô ta để tránh bị làm phiền... Haizzz... cô ta nghĩ anh ngây thơ đến mức có thể làm cho cô ta có thai á? Triết Sơn cười khẩy, hóa ra cô ta cố tình ra tay nhanh gọn như vậy là vì hôm đó cô ta sắp... đến tháng, cô ta đang sợ nhỡ có mang mà nhiễm bệnh thì em bé sẽ bị ảnh hưởng... bla bla... Anh cảm thấy cũng nên trả lời để cô ta hết đường hy vọng: - Anh bị vô sinh mà, sao có thể có con được? Nên em đừng lo về chuyện đó nữa, nếu như có nhiễm Covid đi chăng nữa thì em khỏe như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu. Vừa soạn tin nhắn anh vừa nghĩ ngợi: Vì sao mình không muốn dây dưa với cô ta nhỉ? Mình có thể biến cô ta thành tình nhiều đêm mà, cơ thể cô ta rất ngon canh đấy chứ Triết Sơn liếm mép, chép miệng tiếc nuối... Nhưng mà dừng lại là hợp lý, mình không muốn lãng phí tâm trí vào việc đối phó với đàn bà. Lại thêm Tiểu miêu miêu nữa, đương nhiên không muốn cô ấy phiền lòng thêm. Hy vọng là cô ấy sẽ thấy rằng mình đã trở nên rất ngoan ngoãn kể từ khi quen biết cô ấy, trừ cái tai nạn vừa rồi ra... Triết Sơn cười mơ màng khi nghĩ đến vẻ đoan trang, e lệ của Tiểu Lam. Thôi bỏ đi, giờ làm sao để có thể thoát khỏi đây để đi xem con mèo nhỏ như thế nào rồi cơ chứ. Triết Sơn cố tập trung lại, vò đầu bứt tai suy nghĩ. Mỹ Khanh giận run người khi đọc cái tin nhắn lạnh như băng của Triết Sơn, vậy là con át chủ bài của cô đã không còn chút uy lực nào nữa rồi. Hết rồi, hết tất cả rồi... Mỹ Khanh điên cuồng đập phá đồ đac, vừa đập vừa gào thét thảm thiết: - Vương Triết Sơn... anh định lừa tôi sao? Tôi không tin.... nếu anh đã nói thế, tôi sẽ khiến anh... không bao giờ có thể... có con được nữa... - Không ai có thể bắt nạt tôi... kể cả người đó là anh... anh hiểu chưa?... Tiếng đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng trộn lẫn với tiếng cô lạc giọng tạo nên mớ âm thanh hỗn tạp, váng đầu váng óc, kinh động cả tầng lầu, nhưng đang trong giai đoạn cách ly này, thật sự ai cũng ngại ngó đầu ra ngoài, nhất là những chuyện không liên quan đến bản thân họ. Trong lúc cuồng loạn, cô bị mảnh thủy tinh của chiếc cốc vỡ văng vào tay, cứa đúng nơi mạch máu làm máu chảy không ngừng, ướt hết cả một vạt chiếc váy ngủ trắng tinh. Vết cắt quá ngọt, Mỹ Khanh không hề chú ý đến nó, cô chỉ thấy mệt liền ngồi xuống ôm mặt khóc rồi lịm dần... Rồi Mỹ Khanh mơ hồ nghe tiếng Triết Sơn đang gọi mình, cô cố gắng bò lết ra cửa để mở cửa cho anh: - Cuối cùng anh cũng đã đến. Anh hối hận, chịu nhận con của chúng ta rồi sao? Những bóng người chạy qua mắt cô loang loáng, tiếng người hô hoán, rồi nói chuyện lao xao, tiếng xe cứu thương rú còi inh ỏi... cô không còn nghe thấy gì nữa, chỉ biết rằng phút giây cuối cùng cô nhìn thấy là gương mặt lo âu của anh, gương mặt mà cô khắc sâu vào tâm khảm, để suốt đời thương nhớ. - Lãnh tiên sinh, Lãnh tiên sinh... có một cô gái vừa bị mảnh thủy tinh rạch vào động mạch quay ở cổ tay, nạn nhân đang mất rất nhiều máu. Đây là một ca khó, rất cần anh trực tiếp xử lý ạ. Y tá Tú Liên hốt hoảng chạy vào khoa truyền nhiễm nơi Hoán Tuyết đang lưu trú chữa bệnh, để cầu cứu anh. Kha Tranh đưa mắt nhìn Hoán Tuyết, đã 5 hôm rồi cô ấy sốt cao liên tục, nằm li bì, rất ít khi tỉnh táo, tình trạng suy hô hấp tăng dần. Hiện nay cô phải chuyển từ biện pháp hô hấp bằng cách thở oxy qua mũi, sau đó chuyển sang thở oxy qua mặt nạ, rồi thở máy xâm lấn và nếu phổi tổn thương nặng hơn nữa, anh sẽ phải cho can thiệp ECMO luôn... ECMO là một thiết bị hỗ trợ sự sống giúp Oxy hóa máu bằng màng ngoài cơ thể . Những người cần sử dụng ECMO là những bệnh nhân đang bị những bệnh lý nặng, làm ngừng hô hấp và tuần hoàn, đe dọa tính mạng của họ. Diễn tiến bệnh quá nhanh và Kha Tranh bị bất ngờ, nên anh không muốn rời Hoán Tuyết dù chỉ một phút giây nào, anh sợ có điều gì sơ xuất xảy đến với cô, sợ rằng khi cô mở mắt ra không thấy anh sẽ không yên lòng... Nhưng bệnh viện cũng đã cân nhắc về việc bệnh nhân đứt động mạch quay kia sẽ có nguy cơ lây nhiễm Covid 19 từ anh, khi anh và Hoán Tuyết đều đã nhận kết quả dương tính sau 3 lần test, họ vẫn phải triệu tập anh... Ngoài kia là một sinh mạng rất cần cứu chữa, anh không thể lựa chọn, lại càng không thể chờ đợi. Ánh mắt anh lóe lên những tia nhìn cương quyết, Tú Liên nhanh chóng gật đầu nhận nhiệm vụ anh giao. Kha Tranh bước vào buồng khử trùng di động do chính anh chế tạo vừa lừ lừ đi đến và chạy như bay về phía phòng cấp cứu, phải nhanh hết sức có thể, để trở về bên Hoán Tuyết càng sớm càng tốt... Hơn 3 tiếng đồng hồ đã trôi qua, Tú Liên ngồi túc trực bên giường bệnh của Hoán Tuyết thay cho bác sĩ Kha Tranh, cô không dám lơ là dù chỉ là một chút, vì biết đây là người con gái mà Lãnh tiên sinh không tiếc sinh mạng của mình để bảo vệ. Những ngày vừa qua, Kha Tranh hầu như không ngủ vì bệnh tình của Hoán Tuyết mỗi lúc lại một tệ hơn, gương mặt dưới lớp bảo hộ toát lên vẻ âu lo, phờ phạc từ đôi mắt đỏ ngầu đó làm cho Tú Liên thấy xót xa vô cùng. Cô luôn gợi ý giúp đỡ anh và anh luôn từ chối, muốn tự tay mình làm tất cả. Cô thật muốn nói cho anh biết rằng, nếu như có một lúc nào đó anh giống như tình cảnh Hoán Tuyết hôm nay, cô cũng nguyện vì anh mà chẳng mảy may hối tiếc điều gì. Nhưng cô cũng biết, mình sẽ không bao giờ nói ra, chỉ là âm thầm quyết chí thực hiện vậy thôi. Tú Liên vốn là bạn học cùng lớp của Hoán Tuyết ở trường trung cấp Y Giang Nam ngày ấy, cô biết Kha Tranh qua mối tình nồng nhiệt của Hoán Tuyết và âm thầm để tâm vào anh từ đó. Chỉ là tình cảm của cô và Hoán Tuyết như hai hình ảnh đối xứng, một bên thì cao trào, mạnh mẽ, một bên thì thăm thẳm, lắng sâu... Tú Liên nhìn Hoán Tuyết nằm thoi thóp thở, trong lòng thương cảm khôn nguôi. Cô ấy khỏe mạnh là thế, có mọi thứ trong tay là thế, nhưng vẫn không thoát khỏi số mệnh này. Có lẽ thứ mà Hoán Tuyết hối tiếc nhất trong đời nếu cô ấy phải ra đi về cõi vĩnh hằng chính là cuộc tình 11 năm thanh xuân tươi đẹp với Kha Tranh, một tình yêu đã gần tới ngày viên mãn. Nhưng thật lòng mà nói, trong lòng Tú Liên không thể không nghĩ đến một hy vọng mong manh, thứ hy vọng làm cho cô cảm thấy hổ thẹn: sẽ có ngày Kha Tranh để cô vào trong mắt. Tú Liên tự mắng mình sao có thể có suy nghĩ hạnh phúc trên nỗi đau của người khác như vậy, bất giác đỏ mặt. Vừa lúc đó, Kha Tranh lao vào phòng như một cơn gió, anh vội vàng đến bên Hoán Tuyết, kiểm tra số liệu trên các thiết bị gắn trên người cô. Ánh mắt lạc thần của anh chạm mắt Tú Liên khi yêu cầu cô hỗ trợ anh triệu tập một cuộc hội chẩn, anh muốn áp dụng biện pháp cuối cùng- ECMO làm cho Tú Liên áy náy khôn nguôi. Hoán Tuyết bắt đầu không còn đáp ứng với thở máy xâm lấn nữa. Kha Tranh biết trường hợp còn trẻ, lại khỏe mạnh, không bệnh nền như Hoán Tuyết mà phát bệnh nặng như thế này là hiếm gặp, chắc chắn do có sự bất thường trong hệ miễn dịch của cô. Bình thường người khỏe mạnh khi bị virus tấn công, hệ miễn dịch sẽ phản ứng, cơ thể tiết ra chất cytokine để ức chế virus. Tuy nhiên, một số người tiết ra quá nhiều cytokine, khiến các phủ tạng bị chính chất này tấn công. Hệ thống miễn dịch vẫn làm việc ngay cả sau khi virus không còn hoạt động nữa, nó tiếp tục giải phóng cytokine khiến cơ thể trở nên mệt mỏi. Các phân tử này tấn công nhiều cơ quan, bao gồm gan và phổi, cuối cùng có thể dẫn đến tử vong. Ở những bệnh nhân này, chính hệ miễn dịch chứ không phải virus là tác nhân làm tổn hại cơ thể. Còn tại sao hệ miễn dịch phản ứng thái quá, hiện y học chưa thể lý giải được. Hiện tượng này y học gọi là Hội chứng giải phóng cytokine (còn gọi là cơn bão cytokine). Kha Tranh hy vọng việc duy trì can thiệp ECMO để giúp phổi hoạt động không tải. Phổi tạm nghỉ nhiệm vụ cung cấp oxy cho toàn cơ thể mà chỉ thở để nuôi chính nó, chờ phản ứng viêm qua đi sẽ giữ được mạng sống cho Hoán Tuyết. Xuyên Lam lúc này ở ngay phòng bên cạnh phòng của Hoán Tuyết, thấy bên đó có vẻ xáo trộn, linh cảm diễn biến bệnh tình của Hoán Tuyết nghiêm trọng và nguy kịch hơn khiến cho cô đứng ngồi không yên, cô quyết phải sang bên đó thăm Hoán Tuyết, không ai cản được. Nhìn thấy Hoán Tuyết nằm trên giường bệnh, mê man cùng các loại dây dợ cắm trên người, Xuyên Lam khóc như mưa, trái tim cô thắt lại, đau như ai cắt, chỉ ước sao mình có thể bị bệnh thay thế cho Hoán Tuyết mà nằm đó. Xuyên Lam bất lực nhìn cô bạn hồi lâu rồi gạt nước mắt quay về phòng mình. Không phải ngẫu nhiên mà Xuyên Lam được ở cạnh phòng của Hoán Tuyết như vậy vì tình trạng bệnh của cô không có gì đáng lo ngại, cô phải nhờ Triết Sơn can thiệp chuyện này. Triết Sơn đi cách ly, nhưng bộ máy do anh điều hành vẫn hoạt động khá tốt mà không có nhiều trở ngại. Nhờ Triết Sơn chuyện lớn như vậy mà cũng nhanh chóng được thực hiện, Xuyên Lam cảm thấy tập đoàn Hưng Bá đúng là bá chủ nơi này. Tuy nhiên, với cô điều phiền phức nhất chính là gã họ Vương hơi tí lại nhắn tin, gọi điện hỏi thăm khiến cho cô phát bực, nhưng nghe giọng nói của anh ta mười phần đều là lo lắng, xót xa nên cô không nỡ nào cự tuyệt, đành cứ để như vậy... Cô khuyên anh ta đừng tìm cách ra khỏi khu cách ly đó nữa, vì như vậy nguy cơ lây nhiễm cho mn rất cao. Anh ta cười lớn hỏi cô sao lại biết ý định đó của mình và ra điều kiện là: cô phải liên tục chụp hình gửi cho anh ta để trấn an. Cái gã lưu manh này, quả là không dễ đối phó, lợi dụng sự áy náy của mình vì hắn ta đã vuốt tóc mình sao? Hận là không đánh cho hắn ta một trận được, lại còn phải nịnh nọt hắn như dỗ dành con nít nữa. Xuyên Lam càng nghĩ càng cảm thấy sau này nhất định phải trả đũa, cho anh ta một bài học... Vương Triết Sơn thấy Xuyên Lam làm theo mọi yêu cầu của mình thì vô cùng đắc ý, nhưng có một chuyện anh không hiểu, vì sao con mèo nhỏ nhất định phải nằm cạnh phòng của Hoán Tuyết tới mức đi cầu xin anh? Tình cảm cô ấy dành cho Hoán Tuyết lớn đến mức nào mà bất chấp cả nỗi sợ hãi vốn có mà gọi điện cho anh như vậy? Giọng điệu lo lắng, khổ sở đó... tình bạn này... có cái gì đó không đúng ở đây... Hay là cô ấy đã hết sợ mình rồi? Tưởng gì chứ nếu vậy thì làm bác sĩ tâm lý không khó. Haha. Triết Sơn nghĩ đoạn, vui vẻ bật cười thành tiếng. Anh chụp một vài tấm hình selfie rồi gửi cho Xuyên Lam, không quên thanh minh là khu cách ly tệ hại này làm cho anh trở nên đáng thương như thế nào. Xuyên Lam liếc những tấm hình của tên badboy xấu xa họ Vương rồi trả lời: - Anh gửi lộn tin nhắn cho ai sang cho tôi rồi, căn bản là tôi thấy anh rất vui vẻ khi ở trong đó, có chỗ nào đáng thương đâu??? Mà sao anh không chụp quang cảnh nơi đó cho người ta xem, chụp mỗi mặt anh làm gì??? Triết Sơn vội vàng ngó lại đống hình vừa chụp Ừ, haha trông mình hớn hở quá... Hình minh họa chẳng phù hợp chút nào với văn tả cảnh cả. Liền đó gửi một cái icon nhăn nhở kèm thêm: - Tại mấy hôm nay được em chiếu cố nên anh rất vui đó. Tiểu miêu miêu à, hết dịch, chúng ta đi xem phim đi. - Còn xem phim gì nữa, mấy hôm nay, đều là anh diễn rất tốt, tôi xem thấy đủ rồi. Ơ, là như nào??? Triết Sơn hoang mang không hiểu ý cô, còn chưa biết phải trả lời ra sao thì thấy tin nhắn mới. - Tôi phải tiêm thuốc rồi, không nói chuyện với anh nữa. Triết Sơn vội vàng nhắn lại: - Tiêm xong nhớ chụp hình gửi anh xem. Lại chụp hình. Anh ta không biết mình ghét nhất là chụp hình à? Xuyên Lam hơi bực bội nghĩ thầm. Chị bác sỹ vừa đến, nhìn Xuyên Lam cau mày, vẻ mặt nhăn nhó liền hỏi: - Em thấy cơ thể có chỗ nào bất thường sao? - Dạ, không ạ. Chỉ là có chút chuyện cá nhân khiến cho em thấy phiền thôi. Xuyên Lam liền mỉm cười, cả gương mặt đều trở nên nhu thuận, hiền lương. Cô bé này có vẻ ngoan ngoãn, lễ phép mà cũng xinh xắn, dễ thương ghê. Triết Sơn nhà mình quả là có con mắt nhìn người Bách Linh thầm nhận xét, rồi cười thật tươi, nháy mắt nói với Xuyên Lam: - Ồ, ai mà dám bắt nạt em thì cứ nói với chị, để chị xử lý cho... - Vâng. Em cảm ơn chị ạ. Xuyên Lam cười ngượng, lo xa trong lòng Bác sĩ xinh đẹp, chị mà gặp anh ta thì ngược lại đó, chị sẽ bị anh ta xử lý mất thôi. Mà cái nháy mắt này quen quá nha, gương mặt này hình như mình gặp ở đâu rồi nhỉ, Xuyên Lam lục lọi lại trong trí nhớ... - Xong rồi đó, cô bé. Em có bị đau lắm không? - Dạ, không ạ. Em còn không biết là chị đã tiêm xong rồi á. Sao chị có thể tiêm nhẹ nhàng như vậy được? Xuyên Lam nói thật lòng trong ánh mắt ngưỡng mộ người bác sĩ lần đầu gặp mặt. Bách Linh cười hiền từ, tay lật giở từng trang hồ sơ bệnh án của Xuyên Lam, xem xét kỹ lưỡng, chị cảm thấy rất hài lòng và đồng ý với quan điểm điều trị của Kha Tranh. Anh ta có vẻ là người cộng sự tốt của mình rồi - Phác đồ này rất ổn, lá phổi bên trái của em chỉ còn viêm nhẹ thôi, chỉ cần em nghỉ ngơi cho tốt sẽ sớm khỏi bệnh nhé. - Vâng, em cảm ơn chị ạ. Xuyên Lam cảm thấy rất mến người nữ bác sĩ dịu dàng này. Bách Linh mỉm cười vui vẻ, đưa danh thiếp của mình cho Xuyên Lam: - Chị là Bách Linh, được phân công là bác sĩ chính chăm sóc cho em từ hôm nay. Có gì cứ gọi chị, đừng ngại nhé. - Vâng ạ. Xuyên Lam cầm tấm danh thiếp ngắm nghía, nó thật đẹp và đang tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu, thơm mát, còn có chiếc hình con con xinh xắn của chủ nhân nữa. Tên đầy đủ của chị ấy là Vương Bách Linh, bác sỹ chuyên khoa II... Họ Vương nữa à? Cùng họ với tên ngang ngược kia, ồ chị ấy có nhiều nét giống hắn đấy. Hừm, không lẽ hai người có liên quan đến nhau? Thấy Xuyên Lam tần ngần nhìn tấm danh thiếp rồi lại đưa mắt nhìn mình, Bách Linh liền mỉm cười: - Thôi chị đi nhé - À, vâng vâng, tạm biệt chị. - Tạm biệt. Bách Linh đi khuất liền gọi cho Triết Sơn: - Em dâu được đấy, chị ưng... Triết Sơn cười ha hả mà rằng: - Còn một em suýt dâu nữa. Chị đến thăm Mỹ Khanh giúp em nhé, xem cô ta sao rồi? - À, chị qua rồi. Lãnh tiên sinh đích thân nối động mạch quay cho cô ta, y thuật của anh ấy cao minh, ca phẫu thuật rất thành công, chỉ chờ hồi phục thôi. - Vậy tốt rồi. Thật cảm ơn chị nhiều. - Không cảm ơn xuông chứ? - Hả? Vậy chị muốn sao? Triết Sơn ngạc nhiên vì bà chị luôn cưng chiều anh bỗng nhiên hôm nay đòi hỏi điều ngược lại. - Sau khi cách ly về, chị muốn em gặp một người... - Ai vậy chị? - Bí mật, lúc đó em sẽ biết... Thôi, chị phải đi họp bây giờ, họp khẩn về phương án chống dịch Covid19, chị cúp máy đây... Bách Linh tắt điện thoại rồi rảo bước đến tòa A1 để chủ trì cuộc họp thay cho Giám đốc bệnh viện và Kha Tranh khi hai người đều không thể tham dự. Triết Sơn thừ người ngồi nhìn khoảng sân xi măng xù xì, trơ trọi trước mặt. Hôm nay, tiết trời khá ảm đạm, bầu trời trắng đục màu mây phủ, cảm thấy như ông trời cũng biết cách quy thuận theo lòng người mà trưng ra màu sắc vậy. Từ ngày Bách Linh, chị gái anh ly hôn đến giờ chưa từng thấy quan tâm đến ai, có phải là lại gặp một tên chạn vương tiếp theo nào đó rồi không? Còn 4 hôm nữa là mình sẽ được ra khỏi đây. Có lẽ nên tìm hiểu về nhân vật này trước mới được nghĩ đoạn anh liền bốc máy lên gọi cho gã trợ lý mới của mình... 4 ngày sau, Triết Sơn hoàn thành cách ly, tươi tỉnh và thoải mái bước ra khỏi căn phòng tròm trèm 30m2 chẳng có gì đáng giá ngoài mấy chiếc giường tầng lạnh lẽo. Vẫn thật may là anh ở một mình, nên không bị điều tra xử lý như những người ở phòng bên cạnh, do họ đã tổ chức nhậu nhẹt ăn mừng khi sắp hết ngày bị nhốt ở khu cách ly. Không cần phải hỏi, anh cũng đoán ra được nhân vật nào đã can thiệp để anh ở một mình một phòng trong khu cách ly này. Anh rất cảm ơn ba đã luôn theo sát mình và bọc lót cho anh kịp thời, chứ không còn khó chịu như mọi khi bởi sự lo lắng thái quá ông luôn dành cho cậu con trai độc nhất, đích tôn của dòng họ. Bởi câu chuyện Vương thiếu gia đi cách ly tại một trung tâm huấn luyện quân dự bị như mọi người thì không khi nào báo chí lại im lìm đến thế, thậm chí còn không có bài nào kiểu Dân mạng đang truy lùng danh tính anh chàng soái ca trong khu cách ly abc... . Nhất là sau bài báo giật tít về cuộc tình 11 năm ngày nào thì chắc hẳn sẽ có bài Đào hoa công tử Vương Triết Sơn đến khu cách ly để... săn mèo mất. Chuyến đi này, đúng là anh đã mạo hiểm thân phận để có cơ hội tiếp cận với Xuyên Lam và rất có thể cũng sẽ lấy đi cuộc sống bình yên của con mèo nhỏ. Những câu chuyện liên quan đến tình cảm yêu đương, nếu không phải là hỷ sự thì thường chẳng để lại điều gì tốt đẹp trong mắt mọi người. Có người yêu mến thì cũng sẽ có kẻ ghét bỏ, thế giới mạng ảo lại càng không cho người ta một con đường sống. Bởi đơn giản, ngoài tiền mạng ra thì mọi thứ gần như là miễn phí, tiện tay thì họ mắng chửi người khác cho đỡ cơn khẩu nghiệp của mình thôi, chứ đâu quan tâm là những ngôn từ đanh thép đó đã xát muối vào cỗ lòng của người bị đem ra trưng dụng làm trò tiêu khiển như thế nào??? Người ta thường nói: Khi yêu, mọi con mắt sáng đều trở nên mù lòa, người thông minh cũng có thể biến thành ngu ngốc, nhưng anh chưa bao giờ tin vào điều đó. Vì Xuyên Lam không phải là mối tình đầu của anh và anh luôn tự hào rằng mình yêu đương chưa lần nào u mê cả. Nhưng sau chuyện này anh thừa nhận: Mình là thằng khờ khi nghĩ về Tiểu miêu miêu. Vậy mà mình còn nghĩ rằng mình đã rất thông minh khi nghĩ ra những kế hoạch ấm ớ đó nữa chứ. Ai mà biết được sự thật thì chắc mình sẽ độn thổ vì xấu hổ mất. Triết Sơn xếp đống quà cáp (toàn đồ ăn) từ fan hâm mộ biến thái ngay ngắn trên chiếc bàn để ở góc phòng, đeo chiếc balo gọn nhẹ, không quên mang khẩu trang cẩn thận, xoa cồn khử trùng sạch sẽ... Anh chào tạm biệt kíp trực, rồi ba chân bốn cẳng chạy tung tăng ra cổng như đứa trẻ buổi chiều mới từ lớp mẫu giáo về nhà. Anh cảm thấy rất vui vì 3 lý do: 1. Xuyên Lam đang phục hồi rất tốt và anh chắc chắn sẽ tìm cách thăm con mèo nhỏ vào ngày mai. 2. Người đàn ông được cho là bạn trai mới của Bách Linh có khả năng không phải là chạn vương mà chỉ là... đối thủ của anh trên thương trường thôi. Nên cũng có thể anh ta sẽ yêu thương chị gái anh thật lòng. 3. Lúc ra về không phải ca trực của chị cai ngục biến thái mà anh thầm sợ hãi. Nhưng điều thứ 3 thì hình như anh đã vui mừng quá sớm rồi... Vừa bước chân ra khỏi cổng, chưa kịp tiến về phía chiếc xe đang đậu nép bên vệ đường sau cái cây cổ thụ to đùng đoàng thì anh đã gặp chị fan hâm mộ hùng dũng, oai vệ bước đến. Nuốt nước bọt cái ực cho bớt sợ, anh lí nhí chào chị rồi dợm bước bỏ đi, chị vội quơ tay nhéo má anh một cái đau điếng, rồi cất giọng ồm ồm, nhão nhoét: - Về nhà vẫn phải giữ gìn cẩn thận nha cưng, chị sẽ nhớ cưng lắm đó. Ánh mắt chị quét tia lade hừng hực từ đầu đến chân anh làm anh tê dại vì hoảng hốt. Trời ơi anh kêu lên và cắm đầu, cắm cổ chạy nhanh về phía chiếc xe Benley màu đen quen thuộc đang lừ đừ tiến đến giải vây. Trợ lý của anh từ trên xe bước xuống mang theo một thiết bị phun khử trùng cho anh từ đầu đến chân. Từ ngày phát hiện có dịch Covid 19, anh đã sắm ngay thiết bị này và cậu lái xe chu đáo lúc nào cũng luôn nhớ sử dụng nó. Rồi, rốt cuộc cũng về đến ngôi nhà yêu quý, hy vọng sẽ được nghe chị Bách Linh kể về con mèo nhỏ và những thứ diễn ra trong bệnh viện ngay và luôn. Anh cũng rất quan tâm đến tình địch của mình, cô bạn thân của Tiểu miêu miêu: Hoán Tuyết. Không biết bệnh tình của cô nàng có tiến triển gì mới chưa?