Từ sau ngày hôm đó, Tĩnh Anh quả thật suy nghĩ về Hoài Diễm vô cùng nhiều. Thực sự em có chút cảm nhận chị ta cũng có hứng thú với em. Nhưng em chả hề quan tâm đến con người đó mà là về việc hợp tác. Chỉ dừng lại ở việc hợp tác mỗi bộ sưu tập đó quả thực cũng giúp lợi nhuận công ty em tăng nhưng từng đó là chưa đủ. Tĩnh Anh không muốn mọi thứ chỉ dừng lại ở đó mà hơn thế, hơn thế nữa. Mọi chuyện cứ quay như chong chóng vậy. Vẫn như mọi hôm, em và Uyển Đình đều cùng thức muộn để bàn về chuyện của công ty vì em giờ đã là phó giám đốc của công ty, một vị trí khá cao so với độ tuổi của em. Em thì đang ở trong phòng tắm giải tỏa đi căng thẳng mệt mỏi, Uyển Đình thì vẫn đang ngồi ở bàn làm việc với xấp tài liệu chất chồng lên nhau. Tĩnh Anh ra khỏi phòng tắm rồi tiến thẳng đến phòng của Uyển Đình. Hôm nay người con gái ấy trong mắt em đẹp một cách lạ thường, mái tóc dài được buông xõa, chiếc áo sơ mi màu xanh rêu đã cởi bớt vài cúc như thói quen, chiếc quần cạp cao khiến khiến Đình trông lại càng thêm xinh đẹp. Vẻ đẹp lạnh lùng thường ngày giờ thêm nay lại dịu dàng hơn trong bộ dạng đó. Quả thật em chẳng cưỡng lại được nữa rồi. Tĩnh Anh xoay chiếc ghế quay lại, đôi chân mảnh mai ấy đã quỳ trên chiếc ghế ấy, khóa đôi chân của Uyển Đình trong đôi chân trần của em. Đôi tay kia nâng cằm của Uyển Đình lên rồi đặt lên một nụ hôn. Sự tấn công này của em khiến Uyển Đình không thể ngờ được, thỏ con thường ngày giờ lại hóa cáo ư? Đôi môi của họ cứ cuốn lấy nhau đến khi họ chỉ đành buông ra vì hết hơi, đôi môi của cả hai có chút ửng đỏ còn xuất hiện cả sợi chỉ bạc thần thánh nữa (bất ngờ thì bất ngờ nhưng mỡ dâng miệng mèo sao dám vứt=))). Đành phải rời xa vị ngọt của đôi môi kia, Uyển Đình có chút tiếc nuối. Nhưng rời đôi môi kia rồi chị ấy mới thấy được tuyệt thế mĩ nhân ở trước mắt. Cô bé đang ở phía trên kia mặc một chiếc hoodie đen khá rộng với chiếc mũ trùm qua đầu, trông em như thể một chú thỏ nhỏ bơi trong chiếc áo khổng lồ vậy. Nhưng đâu chỉ dừng ở đó, ánh mắt của Uyển Đình liếc xuống phía dưới, thay vì là một chiếc quần dài hoặc quần short như thường ngày thì giờ chỉ là...chiếc qυầи ɭóŧ thong màu đen. Đây là muốn thách thức tính kiềm chế của chị ấy sao? Mặt của Uyển Đìn dần đỏ lên "Anh Anh à, em làm vậy là sao?" "Đình à, làʍ ŧìиɦ với em đi" "Em có biết mình đang nói gì không vậy? Một khi điều này xảy ra sẽ không thể quay đầu được đâu" "Hãy làm những gì chị muốn làm với em đi, tất cả những gì bấy lâu nay chị muốn được làm với em, em biết chị muốn điều này kể từ khi em thấy chị gọi tên em khi làʍ ŧìиɦ với người khác, thế nên đừng hỏi thêm mà hãy khiến cho em quên đi mọi thứ mà chìm đắm vào trong tình yêu của chị đi" Đôi tay hư hỏng của Uyển Đình di chuyển một cách chậm chạp từ dưới hông của em rồi dừng lại ở phần eo cực thon gọn, gương mặt của chị từ lúc nào đã thay đổi có chút gian manh trong đó. Đôi môi của Uyển Đình liền vồ lấy đôi môi trái tim đầy mật ngọt kia. Đôi tay của em giờ đã câu lấy cổ của Uyển Đình mà bắt đầu hưởng thụ từng cảm giác kia. Uyển Đình nhấc em đặt lên trên bàn làm việc, trọng tâm của cả hai cứ bị dồn về phía em như thể Uyển Đìnj đang cố tấn công mà em lại cự tuyệt vậy. Hai cái lưỡi hư hỏng ấy cứ cuốn lấy nhau, đôi tay của con cáo gian manh cứ vuốt lấy bờ mông căng mọng của em. Đôi môi họ rời nhau, con cáo kia dùng đôi môi của nó tấn công xuống cổ của em. Chiếc cổ mảnh mai giờ đây lại bị đánh dấu vài dấu hickey bởi người kia. "Giờ chị mới biết cổ em ngon hơn chị nghĩ. Không biết mấy chỗ khác có ngon hơn thế này không nhỉ, bé thỏ của chị?" - Uyển Đình thì thầm vào tai của em. Má của Tĩnh Anh bỗng đỏ lên một cách bất thường, Uyển Đình cũng vì phản ứng này mà càng muốn tấn công em. Đôi môi Uyển Đình chiếm lấy tiện nghi của Tĩnh Anh, chả muốn để em nói lời nào. Bàn tay trái của chị cứ vuốt ve lấy bờ mông kia nhưng bàn tay còn lại đâu ngoan ngoãn như thế, nó lướt theo đường cong của em rồi nhanh chóng cởi chiếc áσ ɭóŧ phía trên của em một cách nhanh chóng. "Tay nghề của giám đốc Lâm quả thật chắc là phải luyện tập với nhiều người nên mới thành thạo như vậy" "Chẳng phải vì tôi chỉ muốn tận tâm chăm sóc cô Đoàn đây một cách tuyệt vời nhất sao" Chú cáo kia đã di chuyển xuống phía dưới ngực của em. Từng cái hôn nhẹ nhàng được đặt lên trên ngực em. Dù mới chỉ có vậy mà phía trên Tĩnh Anh đã có chút rêи ɾỉ vì phần ngực của em rất nhạy cảm, chỉ một cơn gió ngang qua thôi cũng đã khiến em khó chịu. Đâu chỉ riêng vậy, con cáo gian manh này lại còn trêu đùa cả phần đùi trong gần "cô bé" của em nữa, nó càng khiến em muốn được người kia trực tiếp làm nhục em. Thực ra mỗi người đều có điểm nhạy cảm khác nhau nhưng Đình lại biết rõ từng chi tiết vậy vì chị đã từng lén động chạm vào em khi em đang ngủ (chị công nhà ta thật thiếu động lực) "Thỏ con à~ Đêm nay chỉ ta có ta trong căn nhà này thôi. Dù cho em có cầu xin thì chị cũng sẽ không dừng lại đâu, thế nên em chuẩn bị tinh thần đi".