Yên Vũ

Chương 86

Yên Vũ kềm chế tay đang khẽ run, lật khăn voan lên trên đầu, vén rèm ra. “Ở đó đừng nhúc nhích. Ta đã chờ muội tám năm, ta biết muội cũng đợi ta tám năm. Ngại gì đợi thêm một hai khắc nữa, đợi ta đuổi hắn đi liền tự mình đón muội xuống kiệu.” Tần Xuyên đứng thẳng người ở bên ngoài kiệu, thấp giọng nói. Yên Vũ nghe được rõ ràng, nhưng trong lòng đau đớn vô cùng. Đúng vậy, nàng chờ biểu ca tám năm rồi! Mỗi ngày ngóng trông tra ra được kẻ thù, đợi báo được thù sẽ gả cho biểu ca, cùng biểu ca rời khỏi Lâm An, trải qua cuộc sống tự tại của bọn họ. Nhưng sự thật chứng minh ngày xưa nàng quá mức ngây thơ. Nàng là người lưng mang thù nhà như vậy, sao có tư cách nghĩ tới tương lai, nghĩ tới cuộc sống sau này? Biểu ca cho rằng đây là cơ hội cuối cùng ở chung với nhau của bọn họ sao? Thật ra, khi nàng tự hạ thuốc mình bẫy Tuyên Thiệu thì cuộc đời này nàng và biểu ca đã không còn khả năng… Chỉ trong chốc lát, Yên Vũ đã nghe được tiếng chiêu chiêu thức thức xé gió. Tần Xuyên và Tuyên Thiệu đã động thủ ở giữa không trung. Nàng không nghĩ ngợi nhiều được. Xốc lên rèm kiệu, kéo khăn voan xuống, ngửa đầu nhìn hai người đang dây dưa ở trong không trung. “Dừng tay! Tuyên Thiệu, ta đi với ngươi!” Yên Vũ la lớn. Tần Xuyên nghe vậy ngẩn ra, bị Tuyên Thiệu đánh một chưởng vào trên vai phải. Hắn lập tức rơi xuống đất. Liền lùi mấy bước, ho ra một búng máu. Tuyên Thiệu không nhìn hắn. Một đôi mắt đen bóng rơi ở trên mặt của Yên Vũ. Bay người lên trước, ôm lấy Yên Vũ, thấp giọng nói ở bên tai nàng: “Khiến cho ta tìm nàng.” Cổ họng Yên Vũ chua xót, nhưng ra sức kềm chế lòng muốn quay đầu lại nhìn Tần Xuyên một cái. Mặt không chút cảm xúc gật đầu. “Vất vả cho ngươi rồi.” Tuyên Thiệu cười, ôm nàng phi thân lên ngựa. Nhưng Tần Xuyên lại đánh tới một chưởng. Tuyên Thiệu một tay ôm lấy Yên Vũ ngồi trên ngựa, một tay lộn lại, đối một chưởng với hắn. “Tâm trạng ngươi đã loạn, nội lực không ngưng tụ, lúc này tuyệt đối không phải là đối thủ của ta. Ta khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt!” Tuyên Thiệu lại đẩy Tần Xuyên lùi lại, ôm lấy Yên Vũ, cưỡi ngựa đi. Yên Vũ cắn chặt môi dưới, từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại liếc nhìn Tần Xuyên. Nàng không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt cực kỳ bi thương của Tần Xuyên. Nàng không dám nhìn, sợ liếc mắt nhìn sẽ nhịn không được mà khóc lên, liều mạng lưu lại… Mà nàng không cho phép mình như vậy… Lộ Nam Phi đợi mọi người ngăn Tần Xuyên lại. Tuyên Thiệu ôm Yên Vũ, hai người đều là toàn thân quần áo đỏ thẫm, cưỡi ngựa trắng cao to, đi càng lúc càng xa. Tần Xuyên thất thần đứng tại chỗ, nhìn chữ hỉ đỏ chói trên cánh cửa, dải lụa màu đỏ thắm, kiệu hoa đỏ tươi có thêu hai đoá mẫu đơn phú quý nở chung một gốc, cùng với bộ hỉ phục tân lang đỏ rực trên người mình… Thoáng chốc giống như trở lại tám năm trước, hắn trơ mắt nhìn phủ thừa tướng thành một biển lửa đỏ rực ngút trời, trơ mắt nhìn thân thể nhỏ bé của biểu muội co quắp khóc, nhưng bất lực… Loại cảm giác bất lực này bao vây cả người hắn. Hắn thả người ngã xuống đất, nhìn chằm chằm mặt trời chói chang. Màu đỏ trước mắt đều bị một mảnh hoa mắt thay thế. Tám năm trước, hắn không giúp được nàng. Tám năm sau, hắn vẫn như cũ chỉ có thể nhìn nàng rời khỏi mình… Vì sao nàng phải kiên cường như vậy, tự mình gánh vác tất cả, không chịu giống như một người con gái nhỏ, tránh ở sau lưng hắn, giao gánh nặng này cho hắn… Người xem náo nhiệt tụ tập ở cửa Tuyên phủ còn chưa tan. Chợt nghe tiếng vó ngựa vội vã tới. Tuyên Thiệu ghìm ngựa, ôm lấy Yên Vũ, đạp lên bàn đạp một cái, cả người bay lên. Hai người vững vàng rơi xuống đất ở trước cửa Tuyên phủ. Tuyên Thiệu cầm tay Yên Vũ, trong con ngươi đen nhánh chỉ có duy nhất bóng dáng nàng. “Kể từ hôm nay, nàng chính là vợ của ta, ta sẽ yêu thương nàng, bảo vệ nàng… Nàng hãy… thử tin tưởng ta, dựa vào ta, được không?” Tiếng nói của hắn trầm thấp êm tai. Yên Vũ ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn, nhưng không chịu được nhìn thẳng vào trong con ngươi như hắc diệu thạch chứa đựng chăm chú cùng kiên định của hắn. Giờ khắc này nàng rất muốn nói cho hắn biết là nàng đang lừa dối hắn, lợi dụng hắn! Nàng cùng hắn trở lại hoàn toàn không phải vì thương hắn, mà là vì nàng muốn mượn hắn để giết cha hắn! Giết kẻ thù của nàng! Hắn và nàng hoàn toàn không có khả năng! Một lúc lâu, nàng chỉ cụp mắt xuống, gật đầu. “Vâng.” “Đây mới là tân nương của ta, chính thê của Tuyên Thiệu ta!” Tuyên Thiệu nắm tay nàng, hướng về người thân, bạn bè cùng dân chúng bên ngoài lớn tiếng tuyên bố. “Tân nương thật xinh đẹp!” “Á, đây mới là tiểu thư của Chu gia hả?” “Tiểu thư Chu gia đúng là tuyệt sắc!” … Tuyên Thiệu lấy qua khăn voan đang siết trong tay Yên Vũ, một lần nữa phủ lên trên đầu nàng. Tầm mắt của nàng bị một mảnh đỏ tươi che lại lần nữa. Trên tay truyền đến cảm giác ấm áp mà kiên định. Hắn nắm chặt tay nàng, từng bước một đi lên bậc thang của Tuyên gia, vượt qua ngưỡng cửa cao, đi thẳng đến chánh đường giăng đèn kết hoa, đốt đèn cầy cưới của Tuyên gia. Hắn vẫn không từng buông tay nàng ra. Lòng bàn tay của hắn ấm áp, khô ráo. Vết chai cứng rắn khiến người ta có cảm giác an tâm. Yên Vũ không nhìn thấy gương mặt đen như mực của Tuyên Văn Bỉnh ở trên cao đường, càng không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Tuyên phu nhân. Trên mặt Tuyên Thiệu lộ vẻ mỉm cười nhàn nhạt. Đúng như kết quả hắn muốn là được rồi, cái khác đều có thể làm như không thấy. Tất cả khách khứa đều theo vào đại viện của Tuyên gia. Dân chúng không còn náo nhiệt để xem, cũng dần dần tản đi. Chỉ có tốp năm tốp ba người hiểu chuyện vẫn vây quanh góc đường, hướng về phía một kiệu hoa khác đứng ở cửa chỉ trỏ. Phúc toàn nương đầu đầy mồ hôi, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ. “Nếu không thì chúng ta khiêng trở về đi?” Phúc toàn nương thương lượng với kiệu phu. Bên trong kiệu không ngừng truyền tới tiếng khóc rưng rức. Kiệu phu khiêng cỗ kiệu quay trở lại đường cũ. Có người nhiều chuyện muốn cùng đi xem bên trong kiệu này rốt cuộc là cô nương nhà ai, nhưng đều bị gia đinh Tuyên gia đuổi đi. Lúc trời tối, người yên tĩnh, một chiếc xe ngựa lặng lẽ vào viện từ cửa hông của Tuyên gia. Lâm Ngọc Dao toàn thân quần áo trắng, đôi mắt sưng đỏ, đứng trước mặt Tuyên phu nhân. “Chẳng phải dì nói là nếu con thật tâm muốn gả cho biểu ca thì sẽ phải bỏ đi thân phận con gái của Lâm gia, lấy tên tuổi của con gái Chu gia gả cho biểu ca làm vợ sao? Hôm nay, con đều đã bỏ xuống mặt mũi của Lâm gia, nhưng lại đổi được kết quả như thế, có phải dì cũng nên cho con một câu trả lời không?” Tuyên phu nhân đối diện với cháu gái ruột của mình cũng không lời chống đỡ. Vốn tất cả đều thuận lợi suông sẻ, nào ngờ Tuyên Thiệu lại trước khi vào cửa đã nhận ra người dưới khăn voan đỏ không phải là nha đầu kia? Vốn thân hình của Lâm Ngọc Dao và Yên Vũ tương tự, vả lại áo choàng lộng lẫy của hỉ phục rộng rãi, hắn không thể phát hiện mới đúng… Lúc này trang trí đổi mới hoàn toàn, bên trong phòng tân hôn nơi nơi đỏ rực, Tuyên Thiệu ôm lấy Yên Vũ, ngồi trên trường kỷ rộng rãi. Cầm bàn tay trắng mịn, mảnh khảnh của nàng, vuốt ve móng tay tròn bóng như châu ngọc của nàng. “Biết làm sao ta nhận ra đó không phải là nàng không?” Tuyên Thiệu ở bên tai nàng nhẹ giọng nói. Yên Vũ khẽ lắc đầu, nhớ tới Tần Xuyên đứng ở bên ngoài kiệu hoa, duỗi tay về phía nàng thì trong lòng buồn bã. “Móng tay của nàng rất ngắn, vả lại không có sơn móng tay.” Âm thanh của Tuyên Thiệu trầm thấp, giọng nói đậm rất là êm tai. Yên Vũ thuận miệng phụ hoạ nói: “Ngươi thật cẩn thận tỉ mỉ.” Nhưng một tay của Tuyên Thiệu nâng cằm của nàng lên, nhìn vào mắt của nàng, nói: “Ta không phải là một người rất tỉ mỉ, bên cạnh ta ngoại trừ Lục Bình do Lộ Nam Phi nhặt về từ bên ngoài, thì không có phụ nữ nào khác. Suy nghĩ trong lòng nàng, ta cũng không thường xuyên có thể đoán được. Cho nên, nếu nàng có tâm sự thì nói thẳng với ta, miễn cho giữa ta và nàng nảy sinh hiểu lầm. Ta không muốn tổn thương nàng, càng không muốn ép buộc nàng cái gì. Nàng hiểu không?” Yên Vũ nhìn vào mắt hắn, nhất thời sa vào trong con ngươi đen láy thâm trầm, suy nghĩ xuất thần. Lời của hắn là thật lòng? Hắn nghiêm túc? Tại sao hắn lại thích mình? Chẳng phải hắn luôn tự phụ không ai bì nổi sao? Sao nói năng dịu dàng, ôn hoà nhã nhặn với nàng như vậy? “Ta…” Yên Vũ do dự muốn nói ra gì đó, nhưng lòng đau khiến cho nàng không mở miệng được. Hoả hoạn của phủ thừa tướng còn ở trước mắt, chồng chất với vẻ mặt ôn hoà, dịu dàng của Tuyên Thiệu. Tuyên Thiệu bỗng kề người lại, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của nàng. Cuốn mút lấy môi nàng khiến nàng không sao thốt nên lời, âm thanh tan biến trong nụ hôn nồng nàn dai dẳng đầy hương rượu. Hắn ôm nàng nằm xuống, giọt nến màu đỏ liên tiếp lăn xuống đèn cầy cưới đỏ tươi, bên trong màn lụa đỏ gió ấm quanh quẩn. Hắn bưng lấy khuôn mặt tinh xảo của nàng, tinh tế hôn, không thô bạo mạnh mẽ giống như ngày thường, tựa như đang đối xử với báu vật hắn quý trọng nhất. Đến khi nàng liên tục thở gấp, hắn mới chậm rãi thăm dò vào. “Đau không?” Hắn ở bên tai nàng đè nén hỏi khẽ. Nàng nghe thấy giọng hắn khàn khàn, tràn đầy tình dục, trong lòng dần dần hiện lên cảm xúc nàng không kềm chế được. Rõ ràng thường ngày cùng làm những chuyện giống như vậy, bất quá hôm nay hắn phá lệ dịu dàng mà thôi, vì sao nàng lại có chút động tình vậy? “Không… không đau…” Nàng mở miệng, giọng nói hơi run rẩy. Tình đến nồng nàn, nước sữa hoà nhau*. (*quan hệ hoà hợp gắn bó) Khi thở dài thoả mãn tràn ra đôi môi đỏ thắm của nàng thì chính nàng cũng bị giật mình một cái. Nàng đây là sao vậy? Giống như qua một giấc mộng xuân sâu sắc. Nàng thấy cánh tay của mình lại khoác lên vai của Tuyên Thiệu thật chặt, trên bả vai hắn còn có một hàng dấu răng đỏ tươi. Hai thân thể ôm chặt với nhau, dính mồ hôi nhớp nháp. Nàng lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn một hàng dấu răng kia. Đây thật là nàng cắn sao? Tuyên Thiệu cười ôm lấy nàng, đứng dậy đi tới thùng tắm đã được đổ đầy nước ấm ở trong gian phòng phía sau. “Giọng của nàng rất êm tai.” “Hả?” Yên Vũ không hiểu gì cả. Nhưng Tuyên Thiệu ngậm miệng không nói nữa, chỉ ôm nàng qua ngồi trên người mình. Tắm rửa nhanh chóng biến thành một màn đông cung khác. Lúc Yên Vũ đã mệt mỏi đến không động đậy nổi thì mới hiểu được ngày thường Tuyên Thiệu có bao nhiêu kềm chế. Không biết là tối nay ngày lành tốt đẹp, hay là nơi nơi đỏ tươi quá mức chói mắt, mặc dù hắn dịu dàng tỉ mỉ nhưng cũng đòi hỏi vô độ. Cuối cùng nàng nhắm mắt ngủ, hắn mới lưu luyến ngừng công kích. “Nàng là của ta, bao gồm thân xác nàng, tim của nàng đều chỉ có thể là của ta, rõ chưa?” Hắn khẽ nói ở bên tai nàng. Yên Vũ đã ngủ rồi lầu bầu một tiếng, xoay người dựa sát vào trong ngực hắn. Hắn ôm lấy nàng, từ từ thiếp đi. Lần đầu tiên Tuyên Thiệu không có sáng sớm liền thức dậy đi làm công vụ. Vẫn cùng Yên Vũ ngủ thẳng tới mặt trời lên cao. Lúc Yên Vũ thức giấc thì Tuyên Thiệu đang dùng tay chống đầu, hơi mang ý cười nhìn nàng. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức. “Mệt mỏi quá.” Nàng nhịn không được oán trách. Giọng nói dịu dàng êm ái, còn mang theo lười biếng chưa tỉnh ngủ. Giống như móng vuốt của con mèo nhỏ, không nhẹ không nặng quấy nhiễu trong lòng Tuyên Thiệu. Tuyên Thiệu đưa tay khều cái mũi của nàng. “Ta đã kêu người thông báo cho phụ thân mẫu thân, chút nữa chúng ta đi kính trà, nàng có dậy hay không?” “Kính trà?” Yên Vũ dụi dụi mắt, lúc này mới giật mình một cái, thật sự tỉnh lại. “Dậy, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, sao công tử không đánh thức ta sớm một chút?” Mặt Tuyên Thiệu lập tức sầm xuống. “Nàng gọi ta là gì?” “Á, tướng công?” Yên Vũ lập tức sửa lại, biết phục thiện. Lúc này Tuyên Thiệu mới gật đầu. “Không vội, trải qua chuyện hôm qua, không đi kính trà bọn họ, bọn họ cũng không có lời nào dám nói!” Trong giọng điệu của Tuyên Thiệu rõ ràng còn mang theo chút tức giận. Nhưng Yên Vũ cười làm lành với hắn. “Thiếp biết, tướng công còn không phải là vì thiếp sao? Thiếp đã là chính thê của chàng, sau này vẫn phải chung đụng với nhị lão bọn họ. Người một nhà dĩ nhiên là hoà hoà khí khí mới tốt.” Ba chữ “người một nhà” này, Yên Vũ nói rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang nghiến răng nghiến lợi. Tuyên Thiệu cũng trở mình xuống giường, ôm lấy Yên Vũ từ sau lưng. “Nàng sinh em bé cho ta đi, sau đó…chúng ta mới là người một nhà, có được không?” Trong lòng Yên Vũ hơi ngưng lại, cứng ngắc gật đầu. “Xin lỗi, hôm đó là thiếp sai rồi. Thiếp không nên uống chén thuốc kia. Thiếp cho rằng… chàng đối với thiếp cũng không phải là thật tình, chỉ là mới mẻ nhất thời, đùa giỡn thiếp…” Tuyên Thiệu buông nàng ra, rũ mắt nói: “Đã trôi qua, không nói đến nữa. Nhanh đi thay y phục.” Hai người trải qua đám cưới, giống như đã nối lại tình xưa, tình kiên định như vàng. Lúc Yên Vũ thay y phục thì len lén giấu một chút thuốc độc cậu cho vào trong kẽ móng tay. Nàng cẩn thận khẽ ngửi, quả nhiên không có mùi gì cả. Giống như ngày hôm nay, cơ hội nàng có thể tiếp xúc với ẩm thực của Tuyên Văn Bỉnh cũng không nhiều, nàng nhất định phải nắm lấy thời cơ, bỏ thuốc vào trong nước trà kính cho Tuyên Văn Bỉnh. Tuyên Thiệu nắm tay Yên Vũ đi tới chính viện của Tuyên phủ. Vợ chồng Tuyên Văn Bỉnh quả nhiên đang chờ trong phòng chính của nội viện. Tuyên phu nhân thấy con trai nắm thật chặt tay của con dâu, không e dè ánh mắt của người khác, đến nỗi tới trước mặt bọn họ cũng không cố kỵ chút nào, trên mặt liền có chút bất mãn. Tuyên Văn Bỉnh vẫn sầm mặt, không thay đổi gì nhiều. Nha hoàn ở bên cạnh dâng mâm lên, giữa mâm đặt cái chén men sứ đen hoa văn lông thỏ, nước trà màu xanh nhạt ở trong chén khẽ sóng sánh. Yên Vũ có chút khẩn trương tiến lên, hai tay bưng chén trà qua, uyển chuyển bái lạy, khom mình ở trước mặt Tuyên Văn Bỉnh. Tuyên Văn Bỉnh chậm chạp không đón lấy chén trà. Sắc mặt Tuyên Thiệu không vui, đang muốn tiến lên. Tuyên phu nhân ho nhẹ một tiếng. “Lão gia…” Lúc này Tuyên Văn Bỉnh mới đen mặt lại, vô cùng miễn cưỡng nhận lấy chén trà Yên Vũ hai tay dâng lên, kề vào bên mép, hơi mím một chút rồi giơ tay ném một bao lì xì vào trong mâm dâng nước của nhà hoàn bên cạnh. Yên Vũ gục đầu, bộ dáng phục tùng. “Cảm ơn cha.” Giọng nói dịu dàng êm ái, nhưng đáy lòng nàng không kềm chế được chán ghét. Gọi cha đối với một kẻ thù đã từng giết cả nhà của mình, có gì càng uất ức hơn không?! Nàng cụp mắt không để người ta nhìn thấy thần sắc trong mắt mình. Dời hai bước đến bên cạnh Tuyên phu nhân, mới vừa bưng qua chén trà trên khay. Tuyên Văn Bỉnh chợt ho lên kịch liệt. Trong lòng Yên Vũ kinh hãi. Không phải cậu nói đây là độc dược mạn tính sao? Vả lại vừa rồi Tuyên Văn Bỉnh cũng chỉ nhấp một miếng cho có mà thôi, cũng không chắc thật sự uống vào, sẽ không phát độc mau như thế chứ? Trong lòng nàng khẩn trương, nhưng có chút chờ mong mơ hồ. Tuyên phu nhân lo lắng vỗ vỗ lưng cho Tuyên Văn Bỉnh. “Sao vậy, lão gia?” “Không sao, không sao.” Tuyên Văn Bỉnh giơ tay lên một cái, kêu bà ta ngồi lại. Lúc này Yên Vũ mới dâng trà cho mẹ chồng. Mặc dù nhìn Tuyên phu nhân bất mãn đối với nàng, nhưng vẫn không làm khó nàng trước mặt Tuyên Thiệu, nhận lấy trà, uống một hớp nhỏ, cầm lấy bao lì xì từ trong tay nha hoàn ở bên cạnh, trực tiếp đưa tới tận tay nàng. “Đứa bé ngoan, tính tình của Thiệu nhi nóng nảy, sau này con phải nhẫn nại nhiều chút.” Tuyên phu nhân dịu dàng dặn dò một câu. “Dạ, mẫu thân.” Yên Vũ khom người cám ơn. “Được rồi, đi thôi.” Tuyên Thiệu kéo tay nàng qua, muốn đi. Mắt Tuyên phu nhân lộ ra không muốn. “Các con còn chưa có dùng bữa sáng phải không? Ở lại đây dùng bữa sáng rồi đi nhé?” Tuyên Thiệu đang muốn cự tuyệt. Nhưng Yên Vũ mong đợi nhìn hắn, ý cầu khẩn viết trên mặt. Tuyên Thiệu nhíu nhíu mày, nhưng vẫn đồng ý. Đồ ăn sáng được dọn lên, Yên Vũ đứng ở bên cạnh chia thức ăn, hết sức ân cần gắp thức ăn cho mọi người. Tuyên Thiệu bất mãn, kêu nàng ngồi xuống. Nàng lại không chịu, nói cái gì là lễ không thể bỏ. Tuyên Thiệu lười lôi kéo nàng, chỉ ăn sạch sẽ thức ăn nàng mới gắp tới, liền đặt đũa xuống. Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên phu nhân thì hoàn toàn không động đến đũa. Có lẽ cũng là vì sắp đến buổi trưa, bọn họ chắc đã ăn từ sớm, bây giờ bất quá chỉ là vì giữ Tuyên Thiệu lại lâu thêm chút nên mới cố ý mượn cớ mà thôi. Yên Vũ hơi thất vọng, nhưng biết việc này không gấp được. Tám năm nàng cũng có thể chờ, giờ đây biết rõ kẻ thù, vả lại đang ở tại Tuyên phủ, còn sợ không có cơ hội báo thù sao?