Yên Vũ
Chương 161
Nhị hoàng tử nộ khí xung thiên. “Ta muốn gặp phụ hoàng, ta muốn ngay mặt hỏi rõ, nếu đây thật là ý của phụ hoàng thì ta dĩ nhiên nghe theo. Nhưng nếu là các ngươi giả truyền thánh chỉ, ta há có thể mặc cho các người định đoạt?”
Thị vệ kia liếc hắn một cái, lắc đầu. “Không được, ngài không thể rời khỏi viện của hoàng tử.”
“Ngươi!” Nhị hoàng tử giận dữ. “Các ngươi giam lỏng ta ở đây, ngay cả phụ hoàng cũng không để cho ta gặp, rõ ràng là giả truyền thánh chỉ, không dám để cho ta đối chất ngay mặt!”
Nhưng thị vệ kia cũng không có vẻ sợ hãi. “Ngài sẽ không ở luôn nơi này. Hoàng thượng có lệnh, qua tết Nguyên Tiêu thì ngài có thể ra ngoài. Nhưng thật ra đích thân ngài có thể hỏi rõ với Hoàng thượng, nếu đám ty chức giả truyền thánh chỉ thì mặc cho Hoàng thượng xử phạt.”
Tết Nguyên Tiêu? Hôm nay đến tết Nguyên Tiêu còn có hơn một tháng. Phụ hoàng lại muốn nhốt hắn ở chỗ này lâu như vậy? Tại sao nói sau tết Nguyên Tiêu liền thả hắn ra? Chẳng lẽ là… phụ hoàng muốn làm cái gì trước tết Nguyên Tiêu?
“Không được! Ta muốn gặp phụ hoàng! Gặp bây giờ!” Nhị hoàng tử lớn tiếng quát.
Nhưng thị vệ kia không lay động chút nào.
Nhị hoàng tử thấy hô vài tiếng cũng không có ai để ý đến hắn, thu lại tiếng, suy nghĩ một chút nói: “Các ngươi là thị vệ Hoàng thành ti?”
“Đúng vậy.” Thị vệ kia chắp tay nói.
“Được, nếu không cho ta gặp phụ hoàng, ta đây muốn gặp Tuyên công tử vẫn có thể chứ? Phụ hoàng kêu ta ở đây chuyên tâm ngộ đạo, cũng không có nói ta không thể gặp đại thần chứ?” Nhị hoàng tử nhìn chằm chằm thị vệ kia.
Thấy trên mặt thị vệ có vẻ do dự, hắn hừ lạnh một tiếng. “Các ngươi cứ thông truyền, tin rằng Tuyên công tử sẽ đến gặp ta!”
Nhị hoàng tử nói xong, xoay người đi trở về.
Thị vệ kia không làm chủ được, lập tức sai người đi bẩm báo với Tuyên Thiệu.
Lúc đó Tuyên Thiệu vừa ra khỏi Đông cung, đang vội muốn về nhà nhưng bị thị vệ phái đi bao vây viện của hoàng tử đuổi theo.
Nhị hoàng tử đại náo như dự đoán của hắn. Cho nên nghe thấy Nhị hoàng tử muốn gặp hắn, hắn cũng không có nhiều bất ngờ. Xoay người cùng thị vệ kia đi về phía viện của hoàng tử.
Lúc Tuyên Thiệu tới, Nhị hoàng tử đã thu liễm nét mặt rõ ràng quá mức tức giận.
Còn có thể hơi mỉm cười mời Tuyên Thiệu ngồi xuống.
Nhị hoàng tử có thể khống chế tốt cảm xúc của mình nhanh như vậy, biết dưới tình huống gây bất lợi cho mình thì nên làm như thế nào, cũng thật sự là hiếm thấy.
Nhưng nếu không phải hắn tâm thuật bất chánh, ngược lại vẫn có thể xem là một vị vua lợi hại.
“Nhị hoàng tử.” Tuyên Thiệu gật đầu với hắn, ngồi xuống vị trí bên cạnh.
Tuyên Thiệu ngay cả gặp Hoàng đế cũng không quỳ, gật đầu với hắn, trên cấp bậc lễ nghĩa hắn cũng không tiện xoi mói cái gì. Vả lại lúc này cũng không phải là lúc tính tình tuỳ ý xoắn xít những chi tiết nhỏ nhặt này.
Nhị hoàng tử giơ tay lên kêu Chu Tuyền đóng cửa lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người hắn và Tuyên Thiệu.
“Tuyên công tử, người ngay không nói lời mờ ám. Ngươi nói xem tại sao phải giam lỏng ta ở viện của hoàng tử này chứ?” Nhị hoàng tử ôn hoà hỏi.
“Lời ấy của Nhị hoàng tử sai rồi. Cũng không phải là thần muốn giam lỏng ngài, đây là đích thân Hoàng thượng ra lệnh. Thần đâu có lá gan lớn như vậy, dám giam lỏng hoàng tử?” Tuyên Thiệu lãnh đạm trả lời.
“Phụ hoàng thật ra rất thương ta.” Nhị hoàng tử đột nhiên nói ra một câu không có đầu đuôi như vậy.
Tuyên Thiệu nghe thế, hơi gật đầu. “Đây là dĩ nhiên.”
Nhị hoàng tử ngước mắt nhìn hắn, sau khi thấy hắn gật đầu cũng không nói gì khác.
Cuối cùng không kiên nhẫn, nhíu mày hỏi: “Cho nên, ngươi đắc tội với ta là không có lợi!”
Tuyên Thiệu cười khẽ. “Thần trung thành với Hoàng thượng, những việc thần làm cũng đều là phụng mệnh làm việc, thật sự không biết đắc tội với hoàng tử ở đâu.”
Nhị hoàng tử nghe vậy, sắc mặt khó coi. “Tuyên công tử, bây giờ ngươi một lòng đứng về phía Thái tử sao?”
Tuyên Thiệu nâng mắt nhìn hắn. Con nít đúng là con nít, tuy rằng nét mặt trưởng thành nhưng lòng kiên nhẫn vẫn chưa đủ, nhanh như vậy đã không nhịn được. “Lời này của Nhị hoàng tử đã nói sai rồi, thần một lòng trung với Hoàng thượng.”
“Đúng, đây là không sai. Nhưng ta và Thái tử đều là con trai của phụ hoàng, thiên hạ này cũng hầu như thuộc về quyền thống trị của Triệu gia ta. Bây giờ phụ hoàng nghĩ sai, ngươi thân là trung thần chẳng lẽ không nên khuyên nhủ phụ hoàng sao? Thái tử rõ ràng mù mờ không có năng lực, sao có thể là lựa chọn tốt cho minh quân? Trước mắt rõ ràng có lựa chọn tốt hơn, tại sao không đề cử người có tài đức?” Nhị hoàng tử nhìn Tuyên Thiệu, trầm giọng nói.
Tuyên Thiệu nghe vậy, bật cười.
“Ngươi cười cái gì? Ngay cả phụ hoàng cũng khen ta thông minh có tài hơn Thái tử, lẽ nào ngươi cho rằng phụ hoàng nói sai rồi sao?” Nhị hoàng tử hơi tức giận nói.
Tuyên Thiệu lắc đầu. “Không có, Nhị hoàng tử nói tiếp đi.”
Nhị hoàng tử nhất thời đoán không ra tâm tư của Tuyên Thiệu, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Bây giờ ngươi làm Thái phó của Thái tử, phải giúp Thái tử tất nhiên là lựa chọn của bản năng. Nhưng mà con người Thái tử tính tình thất thường, lúc lạnh lúc nóng, hôm nay ngươi hữu dụng đối với hắn, có công lớn phụ tá hắn, đến ngày nào đó hắn lên ngôi Hoàng đế nhưng sẽ không nhớ đến lòng tốt của ngươi, chỉ cảm thấy tất cả điều này đều là hắn nên được. Ngược lại sẽ nhớ tới chuyện trước đây ngươi vài lần cự tuyệt làm Thái phó, làm mất thể diện của hắn. Hắn lòng dạ hẹp hòi, chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!”
Nhị hoàng tử ngừng một chốc, thấy Tuyên Thiệu giống như đang suy nghĩ, vẫn không có phản bác hắn, liền nói tiếp. “Nhưng nếu hôm nay ngươi giúp ta thì hoàn toàn khác. Ta nhất định sẽ nhớ kỹ công lao của ngươi, vả lại bây giờ ta còn nhỏ, vẫn cần Tuyên công tử đảm nhiệm trọng trách phụ quốc không thể thiếu. Cái gì tốt cái gì xấu, tin rằng trong lòng Tuyên công tử cũng có tính toán phải không?”
Tuyên Thiệu nhìn Nhị hoàng tử một cái. “Nhị hoàng tử nói xong rồi chưa?”
Nhị hoàng tử nhíu mày. “Nói xong rồi.”
Dứt lời, chỉ thấy Tuyên Thiệu liền đứng dậy đi, cũng không lưu lại lời gì.
“Ngươi đây là ý gì?” Nhị hoàng tử đứng dậy hỏi.
“Ý của thần còn chưa đủ rõ ràng sao?” Tuyên Thiệu quay đầu lại nhìn hắn, cười nói.
Nhị hoàng tử siết chặt nắm tay, căm tức nhìn bóng lưng của hắn. “Sau này ngươi nhất định sẽ hối hận sự lựa chọn hôm nay!”
Nắm tay của hắn nắm thật chặt, tựa như dùng hết sức lực toàn thân nói ra lời căm hận đó.
“Ta sẽ nhìn ngươi hối hận, nhìn ngươi sau này rơi vào kết cục ăn cháo đá bát!”
Tuyên Thiệu đã đi xa, Nhị hoàng tử không biết hắn có nghe được lời sau cùng của mình hay không. Chỉ siết nắm tay đứng tại chỗ hồi lâu.
Mãi đến khi Chu Tuyền đứng ở cạnh cửa, thò đầu nhìn vào trong, khẽ hỏi: “Nhị hoàng tử, truyền thiện* chưa?”
(*thiện: bữa cơm) Lúc này Nhị hoàng tử mới ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài. Trong phòng không đốt đèn, sắc trời bên ngoài cũng đã tối xuống. Đến giờ cơm tối rồi à?
Hắn khoát tay. “Không muốn ăn, ngươi đi xuống đi, ta hơi mệt, nằm một chút.”
Chu Tuyền liếc nhìn sắc mặt của Nhị hoàng tử, biết tâm trạng hắn không tốt, cũng không dám khuyên nhiều.
Hắn muốn đi tìm Thục phi nương nương, muốn kêu nương nương nghĩ cách, có thể khuyên Hoàng thượng bỏ đi cấm túc đối với Nhị hoàng tử thì tốt. Bây giờ nhốt người ở viện của hoàng tử thì có thể tốt sao chứ.
Thế nhưng Hoàng thành ti bao vây chỗ này, không ai ra được.
Cũng không biết tình hình ở chỗ của Thục phi ra sao?
Mười tám tháng chạp, thích hợp tang ma cưới gả, thích hợp xây nhà dọn nhà.
Ngày hôm đó là ngày thầy phong thuỷ thấy được, cũng là ngày mẫu thân của Yên Vũ khởi quan an táng.
Vì thân phận của An Ngọc Chi đặc biệt, thân thế bây giờ của Yên Vũ vẫn cần giữ bí mật, cho nên tang lễ của mẫu thân nàng cũng không thể làm lớn.
Cũng may nàng không tính đến những thứ này. Vốn người đã chết tám tăm trước đây, hôm nay chỉ bất quá là an táng một lần nữa mà thôi, còn coi trọng đến những thứ này làm cái gì?
Thừa dịp trời còn chưa sáng, Tuyên Thiệu và Yên Vũ mang theo tâm phúc đi tới hậu viện của Cao phủ ngày xưa.
Nơi này từng là di chỉ của phủ thừa tướng, từng là chỗ Yên Vũ sống. Nhưng sau một trận hoả hoạn, nơi này đã hoàn toàn không có hình dạng trước đây.
Tuyên Thiệu sai người dời quan tài ngọc lưu ly của An Ngọc Chi ra khỏi mật thất, đặt ở trong đình viện trước cửa phòng hoa bằng ngọc lưu ly.
Trong đình viện được dựng một giàn hoa cỏ khô.
Yên Vũ đứng bên cạnh giàn.
Hôm nay nàng quần áo lụa trắng, tóc dài đen nhánh chỉ dùng một sợi dây nhỏ màu trắng buộc ở sau ót, trên gương mặt như ngọc không nhuộm phấn son.
“Yên Vũ.” Tuyên Thiệu khẽ gọi nàng một tiếng.
Nàng nhận lấy cây đuốc từ trong tay hắn, gật đầu. “Mở quan tài!”
Người Tuyên Thiệu mang tới, bốn người hợp lực nâng lên nắp quan tài bị đậy kín.
Lúc này sắc trời chưa sáng, xung quanh chỉ có ánh đèn lồng và đuốc rọi vào chất lỏng màu đỏ thẫm trong quan tài ngọc lưu ly, phản chiếu sóng gợn lăn tăn.
“Thỉnh mẫu thân xuất quan…” Giọng Yên Vũ hơi run rẩy.
Những người chờ ở xung quanh lập tức bỏ dải lụa đã chuẩn bị vào trong quan tài, hơi nhếch thi thể của An Ngọc Chi lên một chút, trượt bản rộng của mấy dải lụa vào dưới thân thể bà.
Người đứng ở hai đầu dải lụa thấp giọng hô: “Một… hai… ba, lên!”
Người ở hai đầu đồng thời cố sức nâng lên thi thể của An Ngọc Chi từ trong quan tài.
Ánh mắt Yên Vũ kinh ngạc rơi vào trên mặt mẫu thân.
Không biết là vì cách rất gần, không có chất lỏng màu đỏ ngăn trở, hay là rời khỏi nước thuốc ngâm kia, thi thể của mẫu thân đã không thể bảo trì vẹn toàn như trước đây. Nàng nhìn thấy mặt của mẫu thân đã bắt đầu ố vàng, ngay cả quần áo trên người vốn màu đỏ thắm tươi đẹp, bây giờ đều có dấu vết hư hại.
Thi thể An Ngọc Chi được đặt ở trên giàn hoa cỏ khô.
Xung quanh tràn ngập một mùi lạ.
Đầu chân mày Yên Vũ cau lại, trong bụng hơi khó chịu. Nàng giơ tay lên che bụng, trong lòng nghĩ đến đứa con trong bụng, lập tức không do dự nữa, giơ tay lên đưa cây đuốc về phía trước, đốt cái giàn cao kia.
Ngọn lửa nhanh chóng vụt lên.
Tuyên Thiệu che chở nàng lui lại hai bước.
Yên Vũ vốn muốn thủ tại chỗ này, tận mắt tiễn mẫu thân đoạn đường cuối cùng.
Nhưng sau khi lửa nổi lên, một mùi gay mũi càng thêm rõ ràng. Nàng không thể làm gì khác hơn là bịt mũi miệng lại, nói khẽ với Tuyên Thiệu: “Dìu thiếp đi xa một chút.”
Tuyên Thiệu nhìn thấy sắc mặt nàng có phần không khoẻ, vội bế bổng nàng lên, cất bước bay vút ra khỏi phiến cây cối rậm rạp kia, ra khỏi hậu viện.
Lúc này Yên Vũ mới hít vài hơi, nhớ tới thương thế của Tuyên Thiệu còn chưa khoẻ, mau kêu hắn bỏ nàng xuống, kéo cánh tay hắn, giương mắt nhìn về phía hậu viện.
Tuyên Thiệu ngắm nhìn nàng, hơi bất ngờ với sự bình tĩnh của nàng.
Hắn vốn nghĩ rằng, tuy đã rời khỏi người thân tám năm, nhưng dù sao cũng là người mẹ thân nhất của nàng, hôm nay muốn đích thân đưa tiễn, nàng chắc chắn sẽ không kìm chế được nỗi lòng, sẽ khóc lớn một trận.
Nhưng nhìn lại hôm nay, sắc mặt của nàng thản nhiên, một giọt lệ cũng không rơi, chỉ toàn thân màu trắng, giống như nhàn nhạt nhuộm vô số đau thương.
Nàng sâu kín thở dài một hơi. “Như vậy, quá khứ thật sự hoàn toàn trôi qua.”
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
41 chương
105 chương
11 chương
10 chương