Yên Vũ

Chương 159

Thượng Quan Hải Lan nhìn dân chúng chỉ trỏ nghị luận ầm ĩ ở bên ngoài, lần đầu tiên cảm thấy dân chúng có đôi khi cũng không phải đáng yêu dễ gần như vậy, đáng bị người lường gạt. Trở thành công cụ lợi dụng ở trong tay người khác, cũng là ngu muội khiến người ta không biết làm thế nào. “Vì vụ án do Hoàng thành ti thụ lý, nha môn không có quyền hỏi đến, cho nên nếu ngươi thật muốn đòi công đạo cho con trai ngươi thì bây giờ không nên ở đây kéo dài thời gian.” Thượng Quan Hải Lan lạnh lùng nhìn hắn nói. “Chuyện này…” Người đàn ông kia còn đang do dự. Cũng không biết ai ở bên ngoài vây xem liền kêu lên. “Nhanh nhanh đi Hoàng thành ti xem, chẳng phải là con trai của ngươi sao, ngươi ở đây mà vờ ngớ ngẩn hả?” Người đàn ông vừa nghe thấy thì tức khắc đầu đầy mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn ra ngoài nhưng không thấy là ai quát. Người đó quát xong liền biến mất trong đám người. “Đúng vậy, đúng vậy, không đi tìm con trai của mình, ở đây làm lỡ thời gian…” Tiếng nghị luận đè ở trên lưng người đàn ông, người đàn ông không thể làm gì khác hơn là đứng dậy. “Vậy, vậy Hoàng thành ti ở đâu?” Thượng Quan Hải Lan nhếch miệng cười. “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi.” Người đàn ông tự xưng là cha của người chết được dẫn tới Hoàng thành ti. Hoàng thành ti không cho phép những người không có nhiệm vụ tới gần, dân chúng thấy không náo nhiệt liền dần dần giải tán đi. Người đàn ông kia được dẫn đường, trực tiếp đưa vào phòng giam, đóng lại. Vốn hắn nghĩ là thị vệ Hoàng thành ti đưa hắn đi nhận thi thể, nhưng khi cửa phòng giam nặng nề khoá lại thì hắn mới phát giác không đúng. “Ngươi, sao các ngươi nhốt ta ở chỗ này? Còn có thiên lý hay không? Có vương pháp hay không? Ta là tới cáo trạng!” Người đàn ông hét to lên, giống như sợ người ta không nghe thấy. “Đều nói con vua phạm pháp cùng bị tội như thứ dân, ta không biết kẻ giết người kia có phải là Thái tử hay không, nhưng con ta là một mạng, không nói bắt hắn đền một mạng, nhưng dù sao cũng phải cho ta lời giải thích chứ? Giờ đem ta nhốt lại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thị vệ kia lạnh lùng đi vào trong nhìn thoáng qua, hừ khẽ nói: “Ngươi muốn cho người ta nghe thấy thì lớn tiếng hơn chút nữa, đây là địa lao, nhỏ tiếng quá người ở trên đầu cũng không nghe được.” Lúc này người kia mới hoảng sợ, ấp úng nhìn thị vệ bên ngoài phòng giam, không biết nên nói cái gì. Thị vệ kia hừ lạnh một tiếng, ra khỏi địa lao. “Đã tra ra được, người chết là tên lưu manh vô lại ở phía bắc thành Lâm An, lấy bắt chẹt người bán hàng rong bên đường mà sống. Người đàn ông trong tù đúng là cha của hắn, hai cha con đều bài bạc, thiếu một món nợ lớn. Mấy ngày trước hai cha con giống như là phát tài, trả nợ cờ bạc, còn liên tiếp mấy ngày không có đi cờ bạc. Chiều hôm qua, người chết đã đi cờ bạc một chút, còn nói hôm nay hai cha con bọn họ sẽ trở mình.” Lộ Minh Dương bẩm báo ở trong phòng Tuyên Thiệu. “Nhưng người khác ngửi thấy trên người hắn có mùi rượi, cho là hắn say rượu nói, ai cũng không nghĩ là thật.” Tuyên Thiệu khẽ gật đầu. Xem ra là có người đã xếp đặt xong mấy ngày trước, đang chờ Thái tử. “Điều tra rõ nguyên nhân cái chết của người chết chưa?” Tuyên Thiệu thổi trà, khẽ nhấp một hớp trà. “Người chết không có trúng độc, là bị đánh mạnh vào chỗ trí mạng.” Lộ Minh Dương khom người nói. “Đi thăm dò những ai đã tiếp xúc với hai cha con này mấy ngày trước đây, là ai đang điều khiển ở đằng sau.” Tuyên Thiệu bỏ chén trà xuống. “Dạ.” Lộ Minh Dương khom người lui ra ngoài. Yên Vũ vẫn chưa về Tuyên phủ. Xe ngựa của Tuyên gia đưa Thái tử về cung trước, hơn nữa thương thế của Tuyên Thiệu còn chưa khỏi hẳn, nàng muốn chờ Tuyên Thiệu làm xong, hai người cùng nhau về. Tuyên Thiệu đợi Lộ Minh Dương ra khỏi phòng, đứng dậy đến trong phòng trong tính kêu nàng cùng hồi phủ thì lại thấy nàng ngồi bên cạnh bàn viết gì đó. “Đang viết gì vậy?” Tuyên Thiệu tiến lên hỏi. Yên Vũ không ngẩng đầu, chỉ hỏi một câu. “Người chết kia thật sự là bị đánh chết à?” “E là người hầu bên cạnh Thái tử bị người ta mua chuộc, ra tay độc ác, nhưng Thái tử không nhìn ra mà thôi. Hoàng hậu cũng không phải là người tâm tư đơn thuần, Thái tử bị dạy thành người nhẹ dạ cả tin như vậy, thật sự là…” Tuyên Thiệu lắc đầu, thật sự là thế nào, hắn không có nói tiếp. Hắn một tay chống trên bàn, nghiêng mặt nhìn Yên Vũ viết gì đó. “Ý, nàng thật sự xem thoại bản không ít, lại tự mình biên soạn thoại bản*?” Tuyên Thiệu vén bên tóc nàng ra sau tai. (*thoại bản: truyện tiểu thuyết) Yên Vũ ngẩng đầu cười khẽ với hắn. “Rãnh rỗi quá, coi như là giúp chàng đi.” Đợi Yên Vũ viết xong, gác bút, làm khô nét mực. Tuyên Thiệu đem “thoại bản” Yên Vũ viết xong giao cho Thượng Quan Hải Lan, hai người liền về Tuyên phủ. Ngày hôm sau trên phố liền có lời giải thích chuyện một ngày trước đó Thái tử ở trên phố dung túng cho nô tài đánh chết người. Người kể chuyện trong quán trà nói có bài bản, có tiền căn hậu quả hẳn hoi. Trong nhất thời khiến cho buôn bán của quán trà cũng tăng vọt. Kể, một ngày trước Thái tử vi phục xuất tuần thể nghiệm và quan sát dân tình. Đi tới trên đường lớn, nhìn thấy bọn xấu bám theo phía sau một thiếu nữ muốn làm chuyện không bình thường. Thái tử lòng căm phẫn khó nhịn, bấy giờ quát mắng. Kẻ xấu có mắt như mù, nói năng lỗ mãng với Thái tử, còn dõng dạc mình ở thành bắc này làm chuyện chiếm đoạt dân nữ nhiều lần cũng không thấy ai dám làm gì hắn? Trong lời nói hơi có ý cười nhạo triều đình hiện nay. Không thể nhẫn nhịn được nữa, lúc này Thái tử sai người bắt hắn giao cho nha môn. Tên đó chống lại bằng mọi cách, người hầu của Thái tử lỡ tay đánh chết người. Tên đi cùng với kẻ xấu đó thấy bạn đã chết, lập tức nhào tới trước nắm lấy Thái tử muốn đòi tiền. Người hầu bên cạnh Thái tử nói lỡ miệng, khiến cho đám kẻ xấu nghe được càng nghĩ có thể có lợi, không chịu thu tay lại. Bấy giờ Tuyên công tử của Hoàng thành ti vừa vặn đi ngang qua đó, nghe thấy chuyện này, mặc dù nhận ra Thái tử, nhưng căn cứ theo lý lẽ “Con vua phạm pháp chịu tội như thứ dân”, đã áp giải Thái tử và toàn bộ đám người vào thiên lao. Cha của tên lưu manh đó không biết Hoàng thành ti đã tra ra thân phận thật sự của bọn họ, còn muốn tụ họp dân chúng gây rối, kết quả bị Hoàng thành ti bắt giữ. Dân chúng thành bắc nghe thấy cha con ác bá này bị thu thập, thật là vui mừng không xiết. Thậm chí có thiếu nữ từng bị ác bá này bắt nạt đã nhịn không được mừng đến chảy nước mắt, vân vân. Không mấy ngày sau, nhiều phiên bản đã lưu truyền ở trên phố. Đại ý đều là Thái tử trừng trị ác bá, dân chúng vui mừng khôn xiết, mặc dù có hiểu lầm bên trong nhưng cuối cùng kết cục hoàn mỹ, kẻ ác bị trừng phạt. Trong nhất thời, danh tiếng của Thái tử ở Lâm An càng tốt hơn. Lúc rãnh rỗi, dân chúng đều khen Thái tử vi phục xuất tuần vì dân trừ hại, là người kế vị hiền đức. Lời này lan truyền đến ngay cả Đông cung, ngay cả Phượng Nghi cung đều nghe thấy. Thái tử thầm cảm thán trong lòng, mặc dù Tuyên Thiệu từ chối chức Thái phó nhưng có lẽ trong lòng vẫn ủng hộ hắn. Chuyện này làm rất nhanh trí! Không để cho người khác làm bẩn thanh danh của hắn. Tuy rằng chuyện lén xuất cung bị mắng ở chỗ Hoàng hậu, nhưng trong lòng Thái tử vẫn vui. Yên Vũ và Tuyên Thiệu vẫn lẳng lặng ở ngây ngốc trong Tuyên phủ, một dưỡng thương, một an tâm dưỡng thai. Tựa như chuyện bên ngoài hai người đều không quan tâm. Hôm nay ánh mặt trời vừa tốt, mai đỏ trong góc viện nở đúng lúc. Tuyên Thiệu vốn định tự mình chiết một cành mai đỏ đến cắm trong bình cho Yên Vũ. Nhưng bị Yên Vũ ở bên cạnh cửa sổ nhìn gọi lại, kêu người bày vải để vẽ, giá đỡ ở trong sân. “Chàng đứng cạnh mai đỏ thật là đẹp, giống như dáng vẻ phong lưu, còn đẹp hơn so với mai đỏ vừa nở kia, khiến cho người ta không dời mắt được.” Yên Vũ nói, ngồi xuống ngay trước vải vẽ. “Vừa đúng, chẳng phải thiếp thiếu chàng một bức hoạ sao? Cảnh này thật sự rất được.” Tuyên Thiệu bất đắc dĩ cười. “Ta không ngại, nhưng nàng không sợ lạnh sao?” Yên Vũ nhận lấy ấm lô Lục Bình đưa tới, ôm vào trong lòng, kéo chặt áo choàng trên người. “Thiếp không lạnh.” Thật lâu trước đây nàng đã muốn vẽ một bức hoạ cho hắn. Còn nhớ trên kệ bác cổ trong thư phòng của hắn vẫn để một cái hộp ở vị trí dễ thấy nhất, trong hộp là mấy bức hoạ mà ngày ấy nàng tiện tay vẽ hắn. Thứ chỉ được tuỳ ý làm ra đâu có thể đặt ở vị trí như vậy, hôm nay có thể vẽ lại một bức, thay thế cho những bức hoạ không thể lấy ra được kia. Tuyên Thiệu đứng bên cạnh mai đỏ, nhìn Yên Vũ ở đằng xa. Yên Vũ vừa nhìn hắn vừa đặt bút vẽ lên vải, vô cùng chuyên chú. Nàng không có pha màu trước, hôm nay chỉ tỉ mỉ phác hoạ hình dáng liền thu vải vẽ, đợi khi pha màu rồi thì quay lại bổ sung màu. Tuyên Thiệu cuối cùng có thể động đậy, chiết mấy nhánh mai đỏ, cắm trong bình sứ bụng bự miệng nhỏ* ở cửa sổ. (*link tham khảo hình: http://img.redocn.com/sheying/20140808/qinghuadadumanzhiwenyangciping_2859007.jpg) “Đợi thiếp vẽ xong bức hoạ này, chàng có thể treo ở trong thư phòng, nhìn thấy bức hoạ liền có thể nhớ tới thiếp.” Yên Vũ cười nói. Tuyên Thiệu cười khẽ. “Không nhìn thấy bức hoạ, ta cũng bất kỳ thời khắc nào không dám không nghĩ tới nàng.” Yên Vũ che miệng cười. “Chàng nói thiếp giống như là sư tử Hà Đông vậy.” “Thế nào, nàng không phải sao? Mới không bao lâu đây, trên phố nghị luận thiếu phu nhân Tuyên gia là sư tử Hà Đông, nàng đã quên ư?” Tuyên Thiệu nhướng mày. Yên Vũ nghe vậy, ngược lại rẽ chủ đề sang hướng khác. “Hiệu quả của ‘thoại bản’ của thiếp có tốt không?” Tuyên Thiệu gật đầu. “Phu nhân ra tay tất nhiên là không gì cản nổi.” “Nói vậy… Chàng định ủng hộ Thái tử?” Yên Vũ thận trọng cuộn vải vẽ lại, thấp giọng hỏi. Còn nhớ bất kể Tuyên Thiệu hay là Tuyên phu nhân đã từng nhiều lần nhấn mạnh với nàng, Tuyên gia trung thành với Hoàng thượng, tuyệt không có tư tâm, càng không kết bè kết phái. Nhưng ngày nay Hoàng thượng vô tâm với chính vụ, một lòng cầu đạo thăng tiên. Tuyên gia là trọng thần nòng cốt không khuyên được Hoàng thượng, cũng là lúc lựa chọn lại lần nữa. Tuyên Thiệu nghe vậy, sâu sắc nhìn Yên Vũ một cái. “Không phải là ta định ủng hộ Thái tử. Lúc này vẫn phải xem ý của Hoàng thượng. Nhưng Lộ Minh Dương đã tìm được người cho cha con tụi lưu manh tiền, còn trả nợ cho bọn chúng. Tìm hiểu nguồn gốc, tra đến trong cung, tra đến trên người Nhị hoàng tử.” Tuyên Thiệu than nhẹ một tiếng. “Nhị hoàng tử còn nhỏ nhưng đã có tâm tư như vậy. Nếu thiên hạ được giao trong tay người có tâm thuật bất chính như vậy thì chính là nỗi khổ của bách tính, là bất hạnh của Thiên triều.” Yên Vũ nghe vậy, hỏi ngược lại: “Ngày ấy chàng còn nói tâm tư của Thái tử quá đơn thuần, hôm nay lại ngại Nhị hoàng tử quá mức có tâm tư. Theo ý chàng, chẳng phải là làm sao cũng không đúng?” Tuyên Thiệu lắc đầu. “Có tâm tư không phải là chuyện xấu, nhưng phải muốn xem tâm tư dùng ở nơi nào. Giống như một cây đao vậy, được nắm trong tay người lương thiện thì là vũ khí làm thiện trừ ác, được nắm trong tay kẻ ác thì là hung khí giết người. Không phải tại đao, tại lòng của con người. Thái tử đơn thuần, chỉ cần dẫn dắt trên đường đúng đắn thì như giao vũ khí đến tay người lương thiện. Mặc dù Nhị hoàng tử còn nhỏ nhưng tâm tư độc ác đã thành hình, chỉ sợ… Nhưng đến tột cùng làm thế nào thì vẫn xem tâm tư của Hoàng thượng.” Trong phòng chỉ có hai người Yên Vũ và Tuyên Thiệu, vốn không nên nghị luận chuyện của hoàng gia, nhưng hai người nói cũng không quá mức câu nệ. Cũng may có Yên Vũ ở đây, không sợ sẽ bị người ngoài nghe lén. Tuyên Thiệu không tiếp tục nói, Yên Vũ cũng biết chắc chắn là hắn đã có sắp xếp. Ngày hôm đó, Hoàng đế canh giữ ở phòng luyện đan, nhìn thấy Huyền Cơ Tử lại thành công luyện ra lò đan dược sáng óng ánh. Trên mặt rồng đã có nếp nhăn lập tức một mảnh vui mừng hớn hở. “Hoàng thượng.” Huyền Cơ Tử một mặt hai tay dâng khay, dâng lên đan dược, một mặt nheo mắt nhìn sắc mặt của Hoàng đế, thận trọng nói: “Không biết Hoàng thượng có phát hiện không, gần đây tỷ số ra đan dược rất cao.” Hoàng thượng cười gật đầu, tự tay bốc lên một viên đan dược, thả vào trong miệng, vẻ mặt hưởng thụ. “Đây là chuyện tốt!” “Dạ, là chuyện tốt. Trước đây bần đạo ở trong núi đầy đủ linh khí, luyện đan cũng chưa từng có tỷ lệ thành công cao như vậy, lại càng không có ra đan dược số lượng cao như vậy. Mặc dù hoàng cung dồi dào tử khí*, nhưng bần đạo nghĩ đây cũng là một báo hiệu của ông trời!” Huyền Cơ Tử cầm phất trần trắng, nói với vẻ thần bí. (*tử khí: tử ở đây là tím, cổ đại cho rằng khí tím là điềm lành, gắn liền với Hoàng đế, thánh thần. https://translate.google.com/translate?hl=vi&sl=zh-CN&u=http://baike.baidu.com/view/1425826.htm&prev=search) Hoàng đế nghe vậy, trầm ngâm nhìn hắn. “Ồ? Trời cao báo hiệu? Đạo trưởng đừng ngại nói một chút, đây là biểu thị cái gì?” Huyền Cơ Tử hơi nhíu mày, làm như không muốn nói ra. Hắn càng làm ra vẻ không thể nói, Hoàng đế càng nóng ruột. “Đạo trưởng chớ có che che giấu giấu, ấp a ấp úng, trẫm thứ ngươi vô tội!” Huyền Cơ Tử nghe vậy thì lộp bộp quỳ sụp xuống đất, dập đầu làm đại lễ với Hoàng thượng. “Đạo trưởng làm gì vậy?” Hoàng đế kinh ngạc. “Hoàng thượng, bần đạo cho rằng đây là ông trời báo hiệu cho Hoàng thượng, nói cơ hội thăng tiên của người đến rồi!” Huyền Cơ Tử đầu chạm đất, nói vô cùng nghiêm túc. Hoàng đế nghe vậy hai tay khẽ run. “Lời của đạo trưởng thật chứ?” “Người xuất gia không nói dối. Bần đạo càng không dám lừa gạt thánh thượng!” Huyền Cơ Tử trầm giọng nói. “Ha ha ha. Tốt! Tốt! Tốt!” Hoàng thượng khen liên tục ba tiếng, trên khuôn mặt phù thủng cuối cùng toát ra hào quang. “Đây là chuyện tốt mà, tại sao giọng điệu của đạo trưởng nặng nề như vậy?” “Hồi bẩm Hoàng thượng, với lòng thành của Hoàng thượng, việc này vốn không nên kéo dài lâu như vậy. Chỉ là…” Huyền Cơ Tử muốn nói lại thôi. Hoàng đế tiến lên, đích thân đỡ Huyền Cơ Tử đứng dậy. “Đạo trưởng ở cùng trẫm cũng không phải một hai ngày, đạo trưởng có lời gì thì cứ nói đừng ngại, nói sai trẫm cũng sẽ không trách ngươi.” “Tạ ơn Hoàng thượng!” Huyền Cơ Tử cầm phất trần, nói. “Tu đạo chút ý đến thể xác và tinh thần quy cùng một mối, lòng không được mất tập trung. Hoàng thượng cữu ngũ chí tôn, vốn là điều kiện được trời ưu ái, nhưng tâm của Hoàng thượng không tịnh, bây giờ vẫn còn chưa có thể đột phá.” Hoàng đế nghe vậy cau mày. “Trẫm làm sao tâm không tịnh? Trẫm đã an bài xong xuôi tất cả việc vặt vãnh bên mình, một lòng cùng đạo trưởng tu đạo, đây còn nói là tâm không tịnh sao?” “Hoàng thượng bớt giận. Xin hỏi Hoàng thượng có nguyện nhường ngôi, ẩn cư núi Phượng Hoàng, chỉ làm Thái thượng hoàng không màng thế sự không?” Huyền Cơ Tử trầm giọng hỏi. “Lớn mật!” Hoàng thượng quát lớn một tiếng. Huyền Cơ Tử chỉ hơi cúi người, mặt không đổi sắc. “Bần đạo lỗ mãng, dù cho Hoàng thượng ban chết cho bần đạo, nhưng bần đạo có nguyên tắc đã nói ra khỏi miệng tuyệt không thu hồi. Xin hỏi Hoàng thượng có bằng lòng hay không? Nếu không bằng lòng thì tại sao? Là trong lòng còn có tham luyến? Tham luyến phàm trần tục thế thì nói đắc đạo thăng tiên làm sao được?” “Càn rỡ! Trẫm đã quá dung túng ngươi!” Hoàng thượng chỉ vào Huyền Cơ Tử, lạnh lùng nói. Huyền Cơ Tử lời muốn nói đã nói xong, nghe vậy liền gập người quỳ rạp trên đất, lặng im chờ Hoàng đế ra lệnh trừng phạt. Hoàng đế nhíu mày nhìn hắn, nhưng bên tai quanh quẩn lặp đi lặp lại mấy câu nói vừa rồi của hắn. Quả thật là như thế sao? Mình thật sự vẫn còn tham luyến phàm trần tục thế này sao? Mình thật sự không bỏ được ngôi vị Hoàng đế này sao? Nếu như nhường ngôi, ngồi yên làm Thái thượng hoàng, lại có gì khác với bây giờ? Trong phòng luyện đan lặng im hồi lâu. Lúc đầu gối của Huyền Cơ Tử đều đã đau vì quỳ. Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bẩm báo của một tiểu thái giám: “Khởi bẩm thánh thượng, nhị hoàng tử đến đây bồi thánh thượng ngộ đạo.” Hoàng đế nghe vậy, nâng mắt nhìn ra cửa. Trên cửa phòng đóng chặt lộ ra ánh nắng nhạt, Hoàng đế tựa như hơi ngơ ngác hoàn hồn. Ông ta chậm rãi nói: “Hôm nay không cần nó bồi, kêu nó về đi.” “Dạ.” Tiểu thái giám lên tiếng trả lời, đi xa. “Đứng lên đi.” Hoàng đế nhìn Huyền Cơ Tử, nói. Huyền Cơ Tử từ dưới đất đứng lên, dùng phất trần quét bụi trên áo đạo sĩ một vòng. Vẻ mặt Hoàng đế hơi hoảng hốt, nói: “Vừa rồi, lời nói của ngươi dường như khiến trẫm ngộ ra cái gì… Tựa như rõ ràng, tựa như không thể phỏng đoán. Trẫm giống như thấy được gì đó trên trời, giống như thấy được vật dụng của tiên nhân. Thế gian này tuyệt không có thể so sánh với.” Huyền Cơ Tử đi theo sau lưng Hoàng đế, chậm rãi ra khỏi phòng luyện đan, chỉ lắng tai nghe, cũng không tiếp lời. “Như vậy xem ra, ngôi vị Hoàng đế cũng thật sự chỉ là liên luỵ…” Hoàng đế thở dài một tiếng. “Có lẽ ngươi nói đúng, trẫm, thật sự… đến lúc buông tay.”