Diệp Thư không cách nào chấp nhận nổi tình cảnh "bị chó cắn một cái", nhưng nói đến việc đi kiện cáo anh ta... thì lòng cứ đắn đo mãi, rốt cuộc chỉ đành "mặc cho chó cắn." Đến khi tan tầm, tiễn bệnh nhân cuối cùng khỏi cửa, cô từ từ nhắm mắt, nhoài người trên ghế, tinh thần hoảng hốt, đột nhiên, có tiếng vang lớn từ cửa sổ thủy tinh, kèm theo đó là những cơn gió buốt giá từ ngoài ùa vào, âm thanh ồn ào làm cô nhức tai, nhíu mày, cô mở mắt nhìn ra ngoài, từng dải sóng nước đổ ào ào xuống không gian xanh ngắt, tráng lệ. "Mưa rồi." "Đúng thế, mưa rồi, sao chị còn chưa về?" Cao Khiết đứng ở cửa văn phòng, chậm rãi đi tới trước mặt cô. Diệp Thư cười với cô ta một cái, nụ cười trong veo và đơn thuần, Cao Khiết mấp máy đôi môi đỏ mọng, "Chậc" một tiếng rồi nói, "Trời ạ, haiz, haiz, sao gần đây chẳng thấy bóng dáng cậu hai nhà họ Khương đâu nhỉ, trước kia không phải đều quấn quýt lấy chị à? Chẳng lẽ cậu ta có mục tiêu mới rồi sao?" "Ai biết anh ta đang làm gì chứ, dù sao cũng không liên quan tới tôi." Diệp Thư lật đi lật lại bệnh án trên bàn, cuối cùng, cô khép sổ lại, đút vào ngăn kéo rồi khóa cẩn thận. Cao Khiết cười thành tiếng, giọng nói có mấy phần khắc nghiệt: "Chị ngốc thật đấy, hoang tưởng cậu ấm như Khương Nhạc có tình yêu chân chính ư? Thế mà còn dám hẹn hò với cậu ta, nếu không có tôi nhắc nhở chị, chị sớm đã mắc bẫy của anh ta, khóc cũng không ra nước mắt." Diệp Thư lạnh nhạt nhìn cô ta rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục công việc còn giang dở, thả chìa khóa vào trong túi, "Cảm ơn cô đã nhắc nhở nhé." "Nếu chị thật sự cảm ơn tôi thì đừng nói lung tung trước mặt Khương Nhạc, tôi cũng không muốn rước thù." "Ừm, không đâu." Cao Khiết nói thêm, "Cẩn thận đấy, tốt nhất chị đừng đến chỗ Khương lão gia nữa, để đàn anh Cố đi cũng được mà." Diệp Thư gật đầu, "Tôi sẽ nói riêng với thầy sau." Cô ta dường như rất vừa lòng với câu trả lời của cô, đôi mắt mãn ý cười nheo lại, nhưng ý cười tắt ngúm ngay tắp lự, chỉ còn lại tiếng thở dài, "Chị nói xem, đàn ông ngày nay thế nào? Cứ thấy đàn bà con gái liền không dời được mắt ư?" "Cô đang nói Khương Nhạc, hay là trưởng phòng Vương thế?" "Hai gã đó y chang nhau, đều là hàng lởm. Lúc tôi còn ở nhà họ Khương, Khương Nhạc rảnh rỗi cũng tiến lên bắt chuyện, thấy tôi không để ý thì dụ dỗ đe dọa, suýt chút thì... Mà thôi, mấy thứ đó chị biết cả rồi, tôi cũng chẳng nhắc lại làm gì." "Vậy còn trưởng phòng Vương thì sao?" Cao Khiết quắc mắt, "Anh ta là ai mà đòi theo đuổi tôi?" Nơi làm việc của họ không phải bệnh viện to lớn gì, chỉ là cửa hiệu trung y được truyền lại của thầy, song trong thành phố cũng có tiếng tăm tương đối lớn, trong giới trung y thầy cũng có địa vị cao. Kẻ có tiền tin tưởng đông y, hâm mộ tiếng tăm của thầy đến để chữa bệnh cũng kha khá, mấy học trò như họ đi theo thầy khắp nơi, kiến thức có được cũng không nông cạn. Diệp Thư dọn dẹp xong thì đến phòng thay quần áo cởi áo dài trắng xuống, mặc áo khoác vào rồi bật ô chạy về nhà, đường không dài lắm, cho nên cô vẫn luôn đi bộ đến nơi làm, nhân tiện rèn luyện cơ thể luôn. Sau khi về đến nhà, rót một ly nước ấm, rửa mặt, cô mới lấy điện thoại trong túi ra, mở khóa, máy báo có tin nhắn chưa đọc, là của Khương Nhạc gửi, cô bấm vào. "Bảo bối Thư Thư, ngày mốt anh sẽ về, vừa đúng vào sinh nhật em nhỉ, anh đưa em đến quán hải sản Tân Hải ăn nhé?" Bệnh thần kinh! Cô không nói không rằng trực tiếp liệt số của anh ta vào danh sách đen. Tuy nhiên, cô có thể chặn điện thoại anh ta, nhưng lại không chặn được người. Hôm sinh nhật, sau khi tan tầm, vừa ra khỏi cửa, Diệp Thư đã thấy anh ta đứng đối diện cửa bệnh viện rêu rao cùng với con xe đỏ thẫm, người đứng tựa vào cửa xe, trong lòng ôm hoa hồng trắng của Pháp, đóa hoa khá lớn, che gần hết nửa khuôn mặt điển trai, chỉ lộ ra đôi mắt vừa sáng vừa thâm thúy. Cao Khiết đứng cạnh Diệp Thư cười lạnh, "Xem ra gã vẫn chưa chết tâm mà vẫn muốn câu được chị, tự chị cẩn thận một chút nhé, tôi đi trước đây."