Y Tiên Thiểu
Chương 337
Tống Lập Hào cắn răng, giọng căm hận nói:
- Phụ thân yên tâm, Tống Lập Hào này há lại tình nguyện để người đàn bà nào đó khinh thường! Tiện nhân Thẩm Quân Lăng này, con nhất định sẽ khiến cô ta hối hận, đến lúc đó, con sẽ giày xéo thân thể của cô ta, sau đó vứt bỏ cô ta, hừ!
- Tốt, con hiểu được là tốt. Ngoài ra, chớ đi chọc tiểu tử Tùy Qua kia, cho dù hắn danh tiếng ngút trời, cũng không cần chúng ta đi thúc dục hắn, chúng ta cũng không thể làm chim đầu đàn
Tống Thiên Húc nói, thần sắc đột nhiên biến đổi, ánh mắt nhìn về phía xa.
Vù!
Chỉ thấy một đạo kiếm quang thanh sắc phá vỡ không trung, trong nháy mắt đã đến trước mắt.
Tống Thiên Húc vội vàng vung tay lên, nhấc Tống Lập Hào ra ngoài phòng, sau đó cung kính nói:
- Cung nghênh tôn sứ!
Vừa mới dứt lời, kiếm quang màu xanh cũng đến trước mặt, là một lão giả ngự kiếm, mặc đạo bào mà đến.
- Tống Thiên Húc, đây là nhi tử của ngươi?
Ánh mắt lão giả rơi vào Tống Lập Hào.
Tống Lập Hào ngang nhiên ưỡn ngực, hi vọng thể hiện ra phong thái thế gia công tử của mình.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một luồng thần lực đánh trúng chân của hắn, Tống Lập Hào thoáng cái quỳ trên mặt đất.
- Tiểu nhi vô lễ, kính xin tôn sứ tha thứ.
Tống Thiên Húc nói, thì ra là hắn phát lực khiến cho Tống Lập Hào quỳ xuống .
Tống Lập Hào âm thầm kêu oan, nhưng cũng không thể tránh được, dù sao ngay cả lão tử hắn cũng chọc không nổi người ta, hắn dĩ nhiên phải quỳ xuống rồi.
Lão giả lại rời mắt khỏi Tống Lập Hào, nói với Tống Thiên Húc:
- Ý tứ của các nguyên lão là, Tống gia các ngươi cách Đông Giang gần nhất, cho nên kêu các ngươi đi thăm dò lai lịch của tiểu tử Tùy Qua. Ngoài ra, tiểu tử kia muốn buôn bán linh dược, các ngươi nhất định phải nghĩ cách ngăn chặn việc buôn bán của hắn!
- Cái gì!
Tống Thiên Húc quá sợ hãi.
Lúc trước, Tống Thiên Húc còn nói với nhi tử "Cây mọc thành rừng, gió vẫn thổi tung rễ", còn nói Tống gia không cần phải đi làm "Chim đầu đàn", ai ngờ người định không bằng trời định, Tống gia bọn họ không thể không làm chim đầu đàn rồi!
Vèo!
Kiếm khí gào thét chém qua, một tảng đá lớn bị chẻ thành hai khối.
- Chim đầu đàn!
Tống Thiên Húc hừ lạnh một tiếng, sắc mặt xanh mét.
Tôn sứ ngự kiếm mà đến, đương nhiên đã đi rồi.
Nếu không, Tống Thiên Húc nào dám nổi đóa với tảng đá như thế.
Tống Lập Hào trầm mặc không nói, đợi phụ thân nguôi giận mới nói:
- Phụ thân, thật không ngờ người của hiệp hội lại cậy mạnh như thế. . .
- Đừng nói những lời nhảm nhí!
Tống Thiên Húc cắt đứt lời của con:
- Cậy mạnh, là thành lập trên cơ sở thực lực. Hắn mạnh hơn ta, cho nên hắn có thể cậy mạnh trước mặt chúng ta.
- Nhi tử hiểu.
Tống Lập Hào gật đầu nói:
- Sau này con nhất định chăm chỉ tu luyện, một ngày kia, nhất định phải dẫm tất cả những người này xuống dưới chân, hung hăng sỉ nhục bọn họ! Nhưng trước mắt chúng ta phải làm sao? Nhìn ý tứ của hiệp hội, là muốn chúng ta làm chim đầu đàn!
Tống Lập Hào không phải một người ngu, đã nhìn thấu dụng ý của sứ giả hiệp hội.
Tống Thiên Húc nói:
- Chuyện này đã rất rõ ràng. Hừ! Thật không ngờ, hiệp hội đáng chết này hàng năm bắt chúng ta "tiến cống" không nói, lại còn muốn đẩy chúng ta vào biển lửa, đích xác là vô cùng ghê tởm! Mẹ kiếp , dò thăm lai lịch của tiểu tử kia, lai lịch của hắn dễ dàng tìm hiểu như vậy sao? Nếu dễ dàng. hắn đã không kêu chúng ta làm người chết thay như thế?
- Người chết thay? Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?
Tống Lập Hào hỏi, vẻ mặt bắt đầu lo lắng.
- Sinh tử không phải trò đùa.
Tống Thiên Húc nói:
- Lỡ một bước chân thành thiên cổ hận. Người của Bùi gia, cũng bởi vì không biết rõ ràng lai lịch của tiểu tử kia mà tùy tiện xuất thủ, kết quả thế nào? Tựa hồ bị diệt tộc, toàn bộ người tu hành của gia tộc bị giết hết!
- Diệt tộc? Không đến mức như vậy chứ?
Tống Lập Hào sợ hãi nói.
- Trong mắt người tu hành có cảnh giới cao thâm, người tu hành có cảnh giới thấp như chúng ta, chẳng qua chỉ như con kiến hôi mà thôi. Nếu đổi lại là con, con sẽ để ý đến sống chết của một bầy kiến hôi sao?
Thiên Húc nói.
- Nhưng nếu như chúng ta không đi điều tra, người của hiệp hội há có thể từ bỏ ý đồ?
Tống Lập Hào nói.
- Đương nhiên không chịu bỏ qua. Nhưng, chúng ta có thể trì hoãn .
- Làm sao trì hoãn?
- Tránh nặng tìm nhẹ.
Tống Thiên Húc nói:
- Người của hiệp hội kêu chúng ta một là điều tra lai lịch của tiểu tử kia. hai là ngăn chặn hắn buôn bán linh dược. Chúng ta chuyên tâm làm tốt chuyện thứ hai trước. Chuyện điều tra lai lịch, yên lặng theo dõi kỳ biến.
- Xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy.
Tống Lập Hào nói:
- Tiểu tử kia cũng không biết rút gân ở đâu, lại đi buôn bán bán cao da chó, hơn nữa hắn còn làm rất náo nhiệt.
- Hành động của tiểu tử kia thật sự có chút làm cho người ta khó hiểu.
Tống Thiên Húc nói:
- Nhưng, trước mắt tiểu tử kia như cánh chim không gió, muốn ngăn chặn việc buôn bán của hắn, cũng không dễ dàng. Lập Hào, con có ý kiến gì không?
Tống Lập Hào nói:
- Nếu chỉ là ngăn chặn việc buôn bán của hắn phát triển, vậy thì dễ dàng hơn nhiều. Con đã điều tra qua rồi, tiểu tử này trước mắt chỉ có một công ty dược, quy mô không quá lớn, hơn nữa năng lực sản xuất thuốc dán cũng rất có hạn. Đơn giản mà nói, căn bản không có quỹ đạo, quy mô xưởng sản xuất, danh khí, sản lượng đều hoàn toàn không có cấp bậc. Cho nên, ngăn chặn việc làm ăn của tiểu tử kia, thậm chí khiến cho hắn không kiếm được tiền phải phá sản, có lẽ cũng không phải việc gì khó khăn.
- Con nói mặc dù có đạo lý, nhưng cũng không cần khinh thị đối thủ quá đáng như thế.
Tống Thiên Húc nói.
Tống Lập Hào đắc ý nói:
- Chỉ luận về làm ăn, hắn căn bản không xứng làm đối thủ của con! Tiểu tử này chẳng qua là một tiểu tử nghèo tới từ nông thôn, chưa thạo việc đời, cho nên hiệu suất của xưởng sản xuất thuốc rất thấp, phương thức tiêu thụ cũng chỉ có một, là dùng nhân viên đi tiêu thụ trực tiếp. Ngoài ra, diện tích che phủ của thuốc dán cũng nhỏ, trước mắt ngay cả thị trường tỉnh Minh Hải cũng không chiếm cứ hết. . . Tóm lại, căn bản không cách nào so sánh.
- Phân tích của con rất có đạo lý.
Tống Thiên Húc nói:
- Nhưng, ta nghe nói tiểu tử kia gần đây lại sáng chế ra một loại thuốc dán mới, đặc biệt dùng cho cầm máu và khép vết thương, con biết chuyện này có nghĩa gì không?
Tống Lập Hào đầu tiên là kinh ngạc, sau đó kịp phản ứng, cười lạnh nói:
- Tiểu tử này thật là nằm mộng giữa ban ngày, hắn chẳng lẽ cho rằng có thể dao động thị trường "Tống thị Bạch Ngọc tán" của chúng ta sao? "Tống thị Bạch Ngọc tán" của chúng ta là thương hiệu lâu đời, chỉ dựa vào hắn có thể đủ dao động sao? Huống chi, chúng ta cũng sớm đã vững vàng chiếm cứ thị trường Hoa Hạ, thậm chí ngay cả hải ngoại cũng có chút lượng tiêu thụ, hắn làm sao đấu lại được chúng ta?
- Con cho rằng tên kia không biết rõ điểm này sao?
Truyện khác cùng thể loại
341 chương
11 chương
45 chương
36 chương
104 chương
136 chương