Ỷ thiên đồ long ký: chỉ nhược thanh thư

Chương 21 : Chấm đỏ x ăn đậu hủ.

Chu Chỉ Nhược cảm thấy đầu óc trống rỗng, màu đỏ chói mắt khiến nàng mờ mịt không biết làm gì, nàng cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra. Làm sao có thể…..lại có thể như vậy được…… đại họa lớn…… “Muội, muội không cố ý.” Chu Chỉ Nhược hoảng thần vội lấy ống tay áo muốn giúp hắn cầm máu ở mi tâm lại, ngón tay và môi không khống chế được mà run rẩy. Vốn chỉ muốn đùa giỡn một chút, nàng thật sự không muốn điểm lên mặt hắn đâu mà…… Đột nhiên sai lầm khiến Chu Chỉ Nhược hoảng loạn. Tống Thanh Thư nắm lấy cổ tay nàng, không để ý đến vết thương ở mi tâm, vết máu đang chảy xuống. Bình tĩnh, bình tĩnh, Chu Chỉ Nhược chỉ có thể buộc mình bình tĩnh, lại không được lòi đuôi chuột, bản năng thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, Chu Chỉ Nhược muốn che giấu cũng không che giấu được. Tình huống này trước kia đã từng xảy ra một lần, năm nàng mười hai tuổi bị sàm sỡ. Tên háo sắc này ở nhà kế bên, trong trí nhớ mơ hồ nàng đã thét chói tai giãy dụa trốn thoát, những gì còn lại nàng không thể nhớ được, đầu óc trống rỗng về nhà liền lăn ra ngủ. Thẳng đến ngày thứ hai tỉnh ngủ nghe được hàng xóm láng giềng tám chuyện về kẻ kia bị người ta đánh cho tàn phế gần chết. Những kẻ như thế bị đánh chết là xứng đáng…… Hồi nhỏ nàng không dám lên tiếng, cũng không dám nói với ba mẹ. Lừa mình dối người nhất định là có anh hùng đi ngang qua trừ gian diệt ác, nàng tin tưởng vững chắc rằng mình không có đá bi của người ta…… Nếu bị bắt bồi thường tiền thuốc men, ba mẹ nhất định sẽ đánh chết nàng . Bởi vì không tìm thấy anh hùng kia, vì thế vị anh hùng kia trở thành truyền thuyết. Trí nhớ mơ hồ, sau khi lớn lên nàng càng tin tưởng chắc chắn rằng đó không phải là mình làm, Chu Chỉ Nhược thật sự là con rùa chỉ biết rụt đầu trong mai…. Cho dù đã xuyên quan thân thể khác, thế giới khác nhưng bản năng thì vẫn còn đó. “Nàng đang sợ ta.” Giọng nói bình thản, nhất là đôi mắt Chu Chỉ Nhược mở to xen lẫn chút bất an, lo lắng càng khiến cho người khác muốn khi dễ nàng. Dòng máu đỏ tươi uốn lượn chạy dọc theo khóe mắt, phối hợp với ánh mắt làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, sợ hãi. Tống Thanh Thư tựa như ác ma biến thái giết người không chớt mắt khiến Chu Chỉ càng lúc càng khuẩn trương, sợ hãi, hận không thể tìm chỗ trốn. “Muội không có…… Muội chỉ giỡn với huynh một chút thôi.” Chu Chỉ Nhược kiên trì phủ nhận. Nàng kiềm chế ý muốn bạo phát đá người nào đó một phát sau đó cuồng loạn dẫm đạp nát hắn….. Chỉ là… nàng không được run lẩy bẩy, thật sự là không biết sợ chết, còn dám nghĩ như vậy. “Thực sự là không có?” Tống Thanh Thư chậm rãi dựa sát vào, lồng ngực gần như ôm trọn lấy Chu Chỉ Nhược. Hắn không phải không biết, Chỉ Nhược hành vi dù lớn mật nhưng lại vô cùng mẫn cảm, dám chủ động hôn hắn lại sợ hắn tiến lại gần. Nhưng mà tự tay mở tầng lớp vỏ bọc của nàng rất thú vị, dù sao đời này hắn có rất nhiều thời gian để nhẫn nại. “Nàng biết ta muốn làm gì sao?” Hơi thở ấm áp khẽ lướt qua gò má Chu Chỉ Nhược, Tống Thanh Thư như có như không vuốt nhẹ ngón tay nắm chặt lại đến trắng bệch của nàng. “Có lẽ…… Đại khái…… Có lẽ là như thế này đi?” Chu Chỉ Nhược làm sao không phát hiện tầm mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào đôi môi nàng. Đôi tay ôm lấy cổ hắn, ngửa đầu, dán môi lên đôi môi hơi lạnh của Tống Thanh Thư. Chỉ là hôn môi thôi, sợ cái gì! Kỹ thuật hôn của nàng cũng không kém! Không ngờ trong nháy mắt, Chu Chỉ Nhược liền bị lực đạo cường đại của Tống Thanh Thư kéo vào trong ngực, miệng nàng bị đầu lưỡi có chút cấp bách nhưng không thô lỗ tách ra, đầu lưỡi ấm nóng càng tiến sâu vào khoang miệng, những cảm xúc mẫn cảm và ngây ngô đều bị hắn đoạt lấy. Quá mức hung mãnh, nụ hôn khiến Chu Chỉ Nhược hoàn toàn không có đường sống, chỉ có thể tùy ý để hắn ôm mình gắt gao trong ngực, thừa thế công thành đoạt đất. “A……a…” Cả người run run, Chu Chỉ Nhược rốt cuộc ý thức nàng đang bật ra âm thanh rên rỉ, người nào đó đã hôn xuống dọc theo cổ trắng nõn…… “Thanh Thư ca!” Một tiếng thét chói tai. “Muội muội đói bụng .” Dù sát phong cảnh, nhưng rất hữu hiệu. Tống Thanh Thư ôm Chu Chỉ Nhược nhưng không tiếp tục làm gì thêm, hơi thở ồ ạt thở vào tai nàng, cùng với thắt lưng, cánh tay căng thẳng, làm cho Chu Chỉ Nhược hiểu rõ hắn đang cố kiềm nén. Chu Chỉ Nhược không dám lộn xộn, lẳng lặng để hắn ôm vào ngực. Cơ thể nóng rực xuyên qua lớp quần áo khiến Chu Chỉ Nhược đỏ bừng hai má. Ôi trời…… Tống Thanh Thư sẽ không phải vẫn còn là xử nam đó chứ? Ngẫm lại phái Võ Đang, chỉ sợ thật đúng là như vậy…… Làm sao bây giờ…… Nghẹn lâu như vậy một khi núi lửa bùng nổ, xui xẻo chỉ có mình nàng chịu. “Ta sẽ chờ nàng lớn lên.” Tống Thanh Thư tựa hồ đã bình tĩnh trở lại, chỉ mới vì trên cánh tay điểm thủ cung sa mà phát sinh việc bị ăn đậu hủ thì sau này không biết sẽ như thế nào. “Có thể hay không buông muội ra……” Bảo là chờ lớn lên mà sao còn như vậy a! Ngực vẫn như cũ dính sát vào Tống Thanh Thư, Chu Chỉ Nhược trong lòng phát điên. “Muội thật sự rất đói bụng.” Cho dù không đói bụng cũng phải đói, lại ôm ôm ấp ấp đi nữa, khó tránh khỏi có thể lau súng bóp còi, phải biết rằng nàng mới có mười ba tuổi a! Cái gọi là lớn lên tức là hai năm sau phải gả cho hắn! Cổ nhân phát dục cũng sớm quá đi! Tống Thanh Thư cuối cùng vẫn buông nàng ra, vết thương trên mi tâm chẳng qua chỉ lớn bằng hạt đậu, sau một lát xử lí đã trở lại bình thường rồi. Bởi vì Chu Chỉ Nhược nói đói bụng, hắn liền bắt hai cái thỏ hoang trở về cho Chu Chỉ Nhược ăn. Dùng lá khô đốt lửa lên, may mắn động nhiều gió lớn, cho dù là ban ngày cũng không dễ dàng bị người khác phát hiện dấu vết đốt lửa. Chu Chỉ Nhược lo lắng một lát, sau liền an tâm ngồi bên cạnh xem Tống Thanh Thư nướng thỏ cho nàng. Vết máu trên mặt đã được lau sạch sẽ, Tống Thanh Thư vốn thư sinh anh tuấn, giờ mi tâm điểm thêm màu hồng, bộ dáng kia lại tăng thêm hương vị không nên lời. Chu Chỉ Nhược phiền não, vô cùng phiền não, trải qua bao lâu nàng cũng không biết, nhìn chằm chằm vào nơi mi tâm, Tống Thanh Thư muốn không biết cũng khó. Thủ cung sa phiên bản nam này chắc không dễ làm như vậy chứ? Chu Chỉ Nhược trong lòng lạc quan cười ha ha, dù sao nàng cũng đổ bột phấn vào miệng vết thương của hắn mà, lần trước Diệt Tuyệt sư thái giúp nàng điểm thủ cung sa là dùng bột phấn điểm thẳng vào vết thương. Chu Chỉ Nhược cảm thấy nên thừa dịp miệng vết thương còn tồn lại nhìn vài lần, tiếc là thời cổ đại không có máy ảnh, không thể lưu giữ làm kỉ niệm. Về phần Âu Dương Minh Nhật, Huyền Tiêu, còn có Đồ Tô, mi tâm đều có điểm đỏ…… Bọn họ không phải đều là xử nam hết chứ? (P/s: Âu Dương Minh Nhật trong phim Tuyết Hoa Nữ Thần Long Bách Lý Đồ Tô trong game & phim Cổ Kiếm Kỳ Đàm Huyền Tiêu trong game Tiên Kiếm Kì Hiệp Truyện 4) Chẳng lẽ không có việc gì tự dưng điểm tâm mi, chỗ đó sẽ như vậy cả đời à? Chu Chỉ Nhược trong đầu miên man suy nghĩ hăng say, Tống Thanh Thư quay lại nhìn nàng vài lần nàng cũng không phát hiện. Chu Chỉ Nhược hoàn toàn không đoán được điểm đỏ này thế nhưng thực sự lưu tại mi tâm Tống Thanh Thư. “Thanh Thư ca, huynh lần sau đừng để sư phụ muội thấy được không?” Thử nhiều biện pháp mà vẫn không thể lau sạch điểm đó trên mi tâm, Chu Chỉ Nhược cảm thấy mặt mình sắp muốn thiêu cháy. Quả là quá mức sơ ý, không cẩn thận đâm bị thương Tống Thanh Thư, lại không cẩn thận khiến bột phấn rơi vào, hoảng loạn cầm máu khiến cho bột phấn rơi vào vết thương mà nàng không hề hay biết. Thật không ngờ Chu Chỉ Nhược lại chế thành công thủ cung sa nam. “Vì sao?” Tống Thanh Thư cũng không để ý nhiều như vậy. “……” Chu Chỉ Nhược nào dám nói với hắn mi tâm điểm đỏ này là do nàng nhàm chán gây sự tạo ra thủ cung sa phiên bản nam. Mà Diệt Tuyệt sư thái từng biết nàng đã tò mò muốn làm nó, nếu Diệt Tuyệt sư thái nhìn thấy, nàng sẽ nhanh chóng hiểu được có chuyện gì xảy ra. Điều đó hoàn toàn sẽ phá hỏng hình tượng đồ đệ ngoan của nàng trước mặt Duyệt Tuyệt sư thái. Không được, cho dù Diệt Tuyệt sư thái không nhìn không thấy, những người khác cũng sẽ nhìn thấy. Nếu bị hỏi thì làm sao bây giờ? Bí mật sở dĩ kêu bí mật, đó là bởi vì luôn luôn có một ngày nó sẽ lộ ra. “Cái kia……Hay là huynh đi thanh lâu đi?” Tống Thanh Thư mất mặt cũng chính là nàng mất mặt, so với việc nàng bị mất mặt, nàng thà rằng Tống Thanh Thư đi thanh lâu phá nó đi, bỏ đi cái danh xử nam này cũng không phải là không tốt! “Chỉ Nhược!!!” Tống Thanh Thư đột nhiên ôm Chu Chỉ Nhược đặt lên đùi, tư thế vô cùng gần gũi khiến nàng không khỏi khuẩn trương. “Ta là phu quân nàng, sẽ không có nữ tử khác, mà nàng cũng thế. Nếu nàng sợ hãi, ta sẽ khiến cho nàng nhanh chóng quen thôi.” Mà cách để hình thành thói quen chính là ăn đậu hủ của Chu Chỉ Nhược. Lại bị hôn. Tiểu muội muội Chỉ Nhược khóc không ra nước mắt, nàng mới không sợ đêm động phòng hoa chúc đâu, nàng sợ là mất mặt a, mất mặt a, sẽ bị sư huynh, các sư tỷ chê cười cả đời ! …… “Cái kia, cái kia là ta chế ra thủ cung sa……chuyên dành cho nam……” Cùng lắm thì chết thôi, Chu Chỉ Nhược bất chấp tất cả. Tống Thanh Thư đầu tiên nhìn Chu Chỉ Nhược nghiêng đầu né tránh, hắn khẽ cười, trong mắt chỉ chứa mỗi hình bóng nàng. “Chỉ chờ hai năm nữa thôi.” Nghe xong Chu Chỉ Nhược lập tức mặt đỏ như đít nồi.