Ỷ thiên đồ long ký: chỉ nhược thanh thư

Chương 20 : Cái gọi là công bằng.

Chu Chỉ Nhược cho rằng sống ở đây rất khổ sở, thật không ngờ ban ngày các sư tỷ cùng nàng tập võ, tuy nhiên buổi tối các nàng bắt đầu nhốn nháo nào là mĩ phẩm này khiến da đẹp hơn, nào là mĩ phẩm kia tốt cho môi hơn. Hai năm cứ như vậy trôi qua . Thời gian như thoi đưa, tuy vất vả luyện tập nhưng cũng thật thoải mái dễ chịu. Nếu không phải vì Tống Thanh Thư thường xuyên lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện trước mặt nàng, nàng thật sự suýt quên luôn núi Võ Đang. Tống Thanh Thư lúc trước từng nói hàng tháng sẽ đi thăm nàng, hắn thật đúng là hàng tháng đi thăm, không phải ngày đầu tháng thì là ngày giữa tháng, khiến Chu Chỉ Nhược thật sự hoài nghi hắn làm sao mà có thể làm như thế được. Không biết hắn có sẵn nội gián hay là công phu cao siêu mà mỗi lần đều có thể nhân lúc nàng ở một mình mà xuất hiện, thế nên Chu Chỉ Nhược cố ý giở trò xấu, canh ngày hắn sẽ xuất hiện cố ý trốn vào cấm địa chỉ có nữ tử mới được vào. Cái gọi là cấm địa kỳ thực chính là ôn tuyền, giống như giường hàn băng trong phái Cổ Mộ, ôn tuyền cũng thích hợp thể chất nữ tử. “Sư tỷ.” Dùng khăn quấn tóc để nước không làm ướt tóc, Chu Chỉ Nhược lén lút đến gần Bối Cẩm Nghi. “Nghe nói gần đây tỷ có chuyện tốt đúng không?” Chu Chỉ Nhược hai mắt hiện chữ nhiều chuyện hỏi. “Tiểu nha đầu nói bậy bạ gì đó.” Bối Cẩm Nghi cười giễu Chu Chỉ Nhược, nhưng gương mặt nàng trong nháy mắt đỏ bừng đến tận tai đã bán đứng nàng. “A? Thì ra là thất sư ca tự mình đa tình rồi.” Giả bộ thất vọng, Chu Chỉ Nhược than thở là phải đi về viết thư cho Mạc Thanh Cốc nói huynh ấy từ bỏ ý định đến núi Nga Mi cầu thân đi, thăm dò thất bại rồi. “Ấy! Đừng quấy rối!” Bối Cẩm Nghi đỏ mặt chạy nhanh như cá chạch lôi tiểu sư muội trở về, không cho nàng đi, khiến cho da mặt Bối Cẩm Nhi tựa như bị thiêu đốt. “Không quấy rối, vậy là thích đúng không, tỷ tỷ….?” “Muội nói bậy này, ai cho muội nói bậy này.” Chu Chỉ Nhược bị Bối Cẩm Nghi cù lét cười ha ha, ngã nhào vào trong ôn tuyền uống vài ngụm nước, liên tục cầu xin tha thứ, cam đoan không chế nhạo nàng mới được tha. Nhưng nhờ thế, nàng đại khái cũng biết nội gián phái Nga Mi là ai. Tuy rằng không biết bọn họ lúc nào thì phát sinh tình cảm, nhưng chắc là do sự kiện anh hùng cứu mỹ nhân. Tử tẩu này tánh kì, bán đứng người trong nhà. May mắn tình báo của nàng cũng không kém, tuy rằng đều là Tống Thanh Thư nói cho nàng nghe. Chu Chỉ Nhược không thể không cảm thán, tình bạn giữa nam nhân cùng với nam nhân thật đúng là kỳ quái. Nhìn sắc trời, đã là buổi sáng đầu tháng ba, Chu Chỉ Nhược khoác áo, mái tóc dài ướt đẫm từ trong ôn tuyền đi ra, đôi chân trắng nõn bước lên sân đá vắng lặng Ở Nga Mi một thời gian, nàng đã cao hơn rất nhiều. Tốc độ tăng trưởng nhanh chóng, nàng bây giờ cao không kém gì Bối Cẩm Nghi, nhưng dáng người lại hoàn toàn không có cách nào cùng tỷ ấy so sánh. Dáng người tuổi mười ba, hoàn toàn chính là bộ dáng công chúa thái bình. (Tử Điệp: nôm na là sân bay ấy) Xem ra phải hỏi một chút xem bộ ngực vĩ đại của các sư tỷ là do ăn cái gì …… “Sao lại không mang giày?” Một người nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt Chu Chỉ Nhược, âm thanh này quá đỗi quen thuộc với Chu Chỉ Nhược, nên nàng không có đạp chết kẻ háo sắc kia mà chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn nhìn Tống Thanh Thư vừa mới xuất quỷ nhập thần xuất hiện. Tống Thanh Thư nhìn đôi chân tinh tế trắng nõn của Chu Chỉ Nhược, theo tầm mắt nhìn lên trên mới phát hiện ra trong tay Chu Chỉ Nhược đang cầm đôi giày ướt. Do lúc nãy cùng Bối Cẩm Nghi đùa giỡn quá trớn làm nước văng lên ướt giày. “Thanh Thư ca.” Chu Chỉ Nhược thở nhẹ, tùy ý để hắn ôm mình vào lòng. Dù sao hắn cũng đã ôm nhiều lần rồi, thêm một lần nữa cũng vậy thôi. Chỉ cần không để người khác thấy là được, nếu không thì hình tượng ‘con ngoan trò giỏi’ nàng uổng công xây dựng sẽ bị phá mất. “Huynh chắc là vẫn luôn ở núi Nga Mi luyện công à?” Ở trên núi Võ Đang luyện võ công tà môn như vậy, rất có thể bị lộ , khó trách Tống Thanh Thư luôn tranh thủ ra ngoài, ở bên ngoài chắc sẽ có nhiều xương cốt của vật hy sinh nhỉ. Chu Chỉ Nhược chân hơi bẩn, lòng bàn chân cũng bẩn, nàng giả bộ vô tình cọ chân lên quần Tống Thanh Thư. (TĐ: -_- ) “Muốn học sao?” Tống Thanh Thư nghiêng đầu nhìn Chu Chỉ Nhược, ánh mắt thâm thúy sâu thẳm. “Vô tình nghĩ đến thôi.” Học, không học, học, không học….. Hy vọng không học. Trong lúc Chu Chỉ Nhược nói, Tống Thanh Thư đã đưa Chu Chỉ Nhược đến một nơi nàng chưa từng thấy qua. Ỷ vào khinh công, từ đỉnh vách núi đen nhảy xuống tới giữa sườn núi có một chỗ lõm xuống, đợi cho Chu Chỉ Nhược thấy rõ trong sơn động có gì, nàng không khỏi sợ hãi than. “Nơi này rất thích hợp để để quan tài.” Nàng nỗ lực tỏ vẻ lạnh nhạt đối mấy xương cốt bên cạnh. Tống Thanh Thư chỉ cười khẽ, đặt Chu Chỉ Nhược lên khối đá sạch sẽ, quỳ một gối xuống ngồi xổm trước mặt nàng. Cầm khăn mềm, hắn nhẹ nhàng chà lau chân còn chút lấm bẩn sau khi chà ống quần hắn của nàng, bị nắm gót chân, Chu Chỉ Nhược hơi mặt đỏ . Bởi vì không có giày để mang, dự định dạy Chu Chỉ Nhược Cửu Âm Chân Kinh cuối cùng biến thành nàng ngồi an tĩnh bên cạnh nhìn Tống Thanh Thư luyện công. Một thiếu nữ sắp trưởng thành, bên cạnh là một nam nhân thâm trầm khó dò, ngược lại vô cùng hài hòa. Gió trong sơn động rất lớn, không cần bao lâu, giày của Chu Chỉ Nhược và cả mái tóc ướt đẫm cũng đã khô. Mái tóc đen được gió thổi bay phất phới, cọ vào hai má khiến cho nàng cảm thấy hơi ngứa, không thoải mái chút nào. Nàng nhìn trái phải, tùy tay với một nhánh cây, tính bẻ gãy làm trâm buộc lại mái tóc dài. Một bàn tay to lớn với những ngón tay trắng tuyết thon dài chủ động thay Chu Chỉ Nhược bẻ nhánh cây xanh biếc kia, cũng không biết hắn làm cách nào, lột vỏ cây sau lại đẽo gọt một chút, một cây trâm cài bằng gỗ màu trắng giản dị đáng yêu xuất hiện trước mắt Chu Chỉ Nhược. Tống Thanh Thư nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, thuần thục cầm cây trâm buộc tóc thành búi nhỏ trên đầu Chu Chỉ Nhược. “Giống nhau, Thanh Thư ca muốn mang ta trở về phái Võ Đang sao?” Sờ sờ búi tóc trên đỉnh đầu, Chu Chỉ Nhược vui đùa che giấu điệu bộ bất thường. (M: Anh này búi tóc đôi với chị, kiểu này của phái Võ Đang nên chị mới trêu anh là muốn mang chị về lại rồi à :3 ) “Sư phụ mà thấy là huynh toi đời.” Chu Chỉ Nhược cười hì hì dùng trâm cài buộc lại búi tóc kiểu Nga Mi. Đôi mắt đen của Tống Thanh Thư nhìn Chu Chỉ Nhược chỉnh lại mái tóc trong nháy mắt đen lạ lùng, rồi lập tức khôi phục lại bình thường. Chờ nàng mang giày xong, Tống Thanh Thư lại ôm nàng rời khỏi. Đến vô ảnh đi vô tung, gặp mặt nhanh chóng tựa như ảo giác. Những buổi gặp mặt như vậy, cũng chẳng phải lần đầu tiên mà có lẽ cũng không phải là cuối cùng, Chu Chỉ Nhược tập mãi thành quen. Cứ như thế tư duy kì quái của Chu Chỉ Nhược đã quên mất Tống Thanh Thư nguy hiểm như thế nào. “Thanh Thư ca, cho muội mượn tay chút.” Từ sau nghiên cứu chế tạo ra bột thủ cung sa, nàng vô cùng mong muốn thử nghiệm trên người khác. Nhưng Diệt Tuyệt sư thái không thu đệ tử nam, Tống Thanh Thư lại không cho nàng xuống núi, thế cho nên nàng tìm cũng không thấy ai để thử nghiệm. Ánh mắt Tống Thanh Thư bình thản nhìn nàng, không hiểu nàng lại bày ra trò gì, nhưng hắn vẫn phối hợp vươn cánh tay cho Chu Chỉ Nhược xem. “ Tiêu rồi, quên mất kinh mạch nam nhân không giống với nữ nhân……” Chu Chỉ Nhược đối với cổ vật thất truyền rất có hứng thú tìm hiểu, kinh mạch, huyệt đạo, các loại dược vật thần kỳ …… Đương nhiên nàng cũng không quên chăm chỉ luyện võ. Thế giới này, chỉ có vũ lực mới có cường quyền, đặc biệt với vợ chồng, nhờ thế mới có thể quyết định xem tương lai ai phải đi rửa chén. (M: -_- chị học võ chỉ để không phải đi rửa chén, tội anh Thư ) Chu Chỉ Nhược ấn nhẹ trên cánh tay Tống Thanh Thư, vô cùng băn khoăn do dự, nàng không biết nên điểm ở chỗ nào đây. Kỳ thật dựa vào kinh mạch nam nhân, mi tâm là nơi thích hợp nhất, nhưng Chu Chỉ Nhược thật không dám điểm một cái như vậy trên mi tâm của hắn. Nếu không cẩn thận nàng thực sự nghiên cứu chế tạo thành công thì sao? Nhưng cho dù nàng nghiên cứu chế tạo thành công, cũng không có khả năng có thể điểm thành công được? Lúc sư phụ điểm thủ cung sa cho nàng cũng đã nói chỉ có nữ tử thuần khiết mới có thể điểm được…… Chống má rối rắm, Chu Chỉ Nhược không phát hiện ống tay áo rớt xuống làm lộ ra cánh tay trắng nõn cùng với thủ cung sa màu đỏ đã bị Tống Thanh Thư nhìn thấy. “Nàng tính làm gì?” Tống Thanh Thư dường như đã đoán ra, trong đôi mắt đầy ý cười dần dần tăng thêm một chút nguy hiểm . “Muội đang nghĩ…có thể hay không cho muội thử một chút….” Chu Chỉ Nhược còn chưa ý thức được nguy hiểm tới gần. “Giống như vậy?” Tống Thanh Thư kéo cánh tay Chu Chỉ Nhược, nhìn mặt trong cánh tay tinh tế trắng nõn càng khiến cho thủ cung sa trở nên đỏ rực rỡ. Đứa nhỏ Chu Chỉ Nhược trì độn rốt cuộc cũng ý thức được tình cảnh cuộc nói chuyện giữa bọn họ vô cùng kì quái, quả thực chính là cảnh Triệu Linh Nhi cùng Lý Tiêu Dao trong đêm động phòng hoa chúc tái bản lại, một người hồn nhiên thuần khiết, một người sắc tâm. Điên rồi!!! Nàng làm sao mà hồn nhiên thuần khiết được! Nhưng Chu Chỉ Nhược không dám để Tống Thanh Thư biết nàng tri thức uyên bác, chỉ sợ nàng mà toát ra một tia thẹn thùng sẽ đốt cháy giai đoạn. Sau đó bị ăn sạch sẽ, đến lúc đó chỉ có khóc kêu trời. “Thanh Thư ca, đau muội.” Chu Chỉ Nhược giả ngu cảm giác chính mình biểu cảm thật cứng ngắc, vô cùng cứng ngắc. “Không cần sợ.” Tống Thanh Thư lại cuối xuống thấp. “Sẽ chảy máu mất.” “Không có việc gì.” “Nhưng mà……” Chu Chỉ Nhược thấy hắn càng ngày càng tiến gần môi, khiến cho nàng muốn chạy trối chết.