Y Thánh Nương Tử
Chương 30
“ Nga~ Thiên, đây chính là người của Nam Cung gia sao??? Sao ta thấy ai so ra cũng đều thua kém huynh vậy. Huynh có thật là nhi tử của họ không a??? ” Nhã Tình một bộ khó hiểu nhìn Lãnh Thiên nghi vấn.
“ Ta không biết. Có lẽ đi. ” Lãnh Thiên vẻ mặt không chút bận tâm đáp lời.
“ Các người là người nào??? ” Nguyệt đế nhìn đến hai người, không khỏi đề phòng. Vì hắn thấy được, người của hắn giờ đây đã hoàn toàn bị người ta thay thế. Hay nói cách khác, tình thế trước mặt đang rất bất lợi với hắn.
“ Hạ Như Mộng, chẳng phải ngươi rất muốn báo thù cho Hạ Hàn Tuyên sao??? Tại sao còn không ra mặt a??? ” Nhã Tình không bận tâm đến Nguyệt đế, mà lại chuyển hướng nhìn nữ tử bên cạnh thái tử lạnh lùng hỏi.
“ Tống Nhã Tình. Thù ngươi giết tỷ tỷ ta, sớm muộn gì ta cũng tìm ngươi đòi lại. ” Hạ Như Mộng cười lạnh lùng đáp lời.
“ Nếu ngươi muốn chờ đợi người của Bách Hổ Đường thì không cần nữa đâu. Vì bọn họ giờ đây vĩnh viễn sẽ không bao giờ đến được nữa. ” Quỷ Y âm trầm cười nhìn Hạ Như Mộng giải thích.
Hạ Như Mộng cùng thái tử nghe xong, trong lòng liền dâng lên cảm giác không ổn. Nhưng khi nhìn đến phía sau Quỷ Y có hai hắc y mang theo một nam tử toàn thân đầy thương tích bước vào thì sắc mặt dần trở nên tro tàn. Vì nam tử này không ai khác chính là Đường chủ Bách Hổ đường.
“ Ngươi không cần ngạc nhiên. Không chỉ có Bách Hổ đường bị tiêu diệt, mà ngay cả thị vệ của thái tử cùng ám vệ của Nguyệt đế trong cung, toàn bộ đều đã bị người của ta không chế cả rồi. Hay nói cách khác, hôm nay kẻ nào làm hoàng đế, chính là do bản giáo chủ quyết định. ” Lãnh Thiên nhìn Hạ Như Mộng lạnh lùng cười giải thích.
“ Nam Cung Danh, ta chưa thấy ai ngu ngốc như ngươi a. Một nhi tử trời cho lại bị ngươi xem như ma quỷ mà bỏ mặc, không quan tâm, Nam Cung gia có kết cục hôm nay, ta hoàn toàn có thể nghĩ ra nguyên nhân tại sao rồi đó. ” Nhã Tình nhìn biểu tình tuyệt vọng của thái tử cùng Hạ Như Mộng thì hài lòng cười. Sau đó, nàng lại chuyển hướng sang người của Nam Cung gia. Nàng hôm nay làm sao có thể quên được họ cơ chứ.
“ Ngươi nói vậy là có ý gì??? ” Nam Cung Danh nghi hoặc hỏi.
“ Nga, ngươi cũng biết trên người Thiên có một cái bớt, hình thù kỳ dị đi. Ta hôm nay hảo tâm nói cho ngươi biết. Thứ đó chính là biểu tượng của Kỳ lân tộc, do tiền kiếp Thiên từng cứu tộc trưởng Kỳ lân tộc nên hắn dã đem căn nguyên Hỏa tinh của Kỳ lân tộc truyền vào trong người Thiên, nhằm bảo vệ và xem như trả ơn. Đến kiếp này thì nó cũng theo hắn. Tuy nhiên lại xuất hiện với hình thù là một cái bớt, và cũng do nó ảnh hưởng nên hắn mới trời sinh có huyết đồng như thế. Có điều, đây cũng là đại diện cho thân phận bằng hữu của Kỳ lân tộc. Thứ này biết bao người mong muốn có được, lại bị ngươi xem như biểu tượng ma quỷ mà chán ghét. Ta thấy ngươi đúng là có mắt không tròng mà. ”
Nhã Tình nhìn Nam Cung Danh cùng sắc mặt của người Nam Cung gia, không khỏi cảm thán. Nhớ đến năm Lãnh Thiên mười lăm tuổi, khi hai người gặp gỡ trưởng lão Kỳ lân tộc và biết được chuyện này thì nàng đã bắt đầu nghĩ đến. Nếu người Nam Cung gia mà biết được chuyện này thì chắc hẳn sẽ thú vị a. Và quả nhiên đã không làm nàng thất vọng.
Nam Cung Danh nghe xong lời Nhã Tình, lại nhìn đến sắc mặt nhàn nhã của Lãnh Thiên. Tâm trạng lúc này như trượt xuống đáy cốc. Vì nếu những lời vừa rồi đều đúng cả thì chẳng khác nào là hắn đã đem bảo bối mà xem là phế thải, tống xuất đi sao???
“ Tình nhi, không cần quan tâm đến những chuyện này. Dù sao hiện giờ trong lòng ta, ngoại trừ nàng cùng sư phụ ra, những người thân còn lại của ta đều đã chết cả rồi. Cho nên chúng ta không cần thiết phải chú ý đến họ đâu. ” Lãnh Thiên nhìn Nhã Tình tràn ngập ôn nhu khuyên nhủ.
Bất quá hắn lại rất rõ, chỉ cần qua hôm nay, tân đế đăng cơ thì Nam Cung gia cũng sẽ không còn tồn tại nữa. Cho nên đến lúc đó những gì mà hắn nói đều sẽ trở thành sự thật không phải sao???
Nam Cung gia mọi người nghe xong, lại nghĩ đến tình thế hiện tại, sắc mặt lập tức biến đổi. Quả thật, sau ngày hôm nay, họ thật sự sẽ không thể tồn tại nữa rồi. Đặc biệt là Nam Cung Danh cùng Triệu Hồng Tuyền. Vì hai người giờ đây thật sự hối hận không thôi. Nếu biết có hôm nay thì năm đó họ đã không làm vậy. Nhưng trên đời này lại không có thuốc hối hận nên họ lại không thể cứu vãn được gì rồi.
“ Nga, đúng a~ ” Nhã Tình gật đầu đồng ý.
“ Hai người có thể nhanh chút giải quyết chuyện này không. Chẳng phải hai người còn định đi du ngoạn sao??? Nhanh chóng hoàn thành cho xong, để rồi còn khởi hành nữa chứ. Không lẽ hai người định là đợi đến năm sau mới đi luôn à??? ” Lương Tuấn Văn nhíu mày nhắc nhở.
“ Tiểu tử, lấy lại được vương vị, sắp không coi ai ra gì rồi a~ ” Quỷ Y bên cạnh không khỏi lên tiếng trêu chọc.
“ Vãn bối không có ý này, chỉ là muốn nhắc nhở mà thôi. ” Lương Tuấn Văn cười nhẹ lắc đầu.
“ Thế tử, này….. ” Doãn Chấn Hiền nghe hoặc hỏi. Hắn cứ cảm thấy hình như tình thế đang rất có lợi cho họ thì phải.
“ Yên tâm, đây là người của phe ta. ” Lương Tuấn Văn mỉm cười trấn an.
Doãn Chấn Hiền cùng mấy vị đại thần nghe xong, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Xem ra hôm nay đúng là trời giúp họ a.
“ Hoàng tổ mẫu!! Xin người yên tâm, một lát nữa con sẽ thay người giải độc. Không lâu nữa người rồi sẽ bình phục thôi. ” Lương Tuấn Văn lúc này mới bước đến bên cạnh hoàng thái hậu an ủi. Cũng may là Quỷ Y y thuật cao minh, lại cộng thêm Nhã Tình nên chất độc trên người thái hậu đã không còn gì lo lắng nữa.
Nhận được ánh mắt an tâm đó, thái hậu không khỏi mỉm cười. Vì rốt cuộc bà đã chờ được đến ngày hôm nay rồi a.
“ Người tới, đem Nguyệt đế bệ hạ cùng thái tử, và các đại thần về phía họ áp giải vào đại lao cho ta. Chờ xét xử sau. ” Lương Tuấn Văn xoay người hạ lệnh.
Lập tức bên ngoài thị vệ tiến vào, đem thao Nguyệt đế, thái tử, cùng người Nam Cung gia và một số đại thần khác, sắc mặt đang như tro tàn mang đi.
Còn về phía Hạ Như Mộng thì lại là giao cho Thiên Lang giáo xử lý. Vì dù sao tính ra nàng ta cũng là người của Thiên Lang giáo nên Lương Tuấn Văn cảm thấy làm vậy sẽ thích hợp hơn nhiều.
Lãnh Thiên cùng Nhã Tình nhìn Lương Tuấn Văn biểu hiện, âm thầm mỉm cười. ‘ Xem ra lựa chọn của họ là đúng a. Lương Tuấn Văn nhất định sẽ là một hoàng đế tốt.’
……………………..
Hôm sau, trên sơn đạo, một chiếc xe ngựa xa hoa rời đi Thiên Chu thành, hạ Giang Nam, bên trong xe một đôi tuấn nam mỹ nử ôm nhau mỉm cười, nhìn bầu trời ở phương xa mà thẳng tiến. Chuyến du ngoạn của họ chỉ là mới bắt đầu mà thôi, vì phía trước còn có rất nhiều thú vị đang chờ họ đâu.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
20 chương
16 chương
14 chương