“ Ân, đúng a~ Đó là do tự nàng ta chủ động, không liên quan gì đến ta. Tình nhi!! Nàng nhất định phải tin ta!! Trong lòng ta, ngoại trừ nàng ra, không thể dung thêm bất kỳ một ai khác. Bởi vì trái tim của ta đã bị nàng lấy mất rồi còn đâu. ” Lãnh Thiên gật đầu phụ họa. Bây giờ, cho dù nàng nói cái gì, hắn cũng phải nghe theo. Nếu như Tình nhi của hắn mà hiểu lầm thì hắn nhất định sống không yên. Bên kia, Hạ Hàn Tuyên nghe vậy không khỏi trừng mắt oán hận nhìn Nhã Tình. Tất cả đều do nữ nhân này mà ra cả. Nàng thề, mối thù này nàng nhất định phải báo. Nàng nhất định phải khiến nàng ta trả giá vì mối nhục mà nàng phải chịu ngày hôm nay. (TT: con ả này hết thuốc chữa rồi, không còn cứu được nữa rồi, mi chuẩn bị mà gánh chịu cơn thịnh nộ của Thiên ca đi ~.~”. BN: còn ta thì thấy sắp có cơ hội cho Tình tỷ thư giãn gân cốt, trổ tài thì đúng hơn a~ *cười nham hiểm*) “ Ngươi làm gì mà trừng ta vậy a~ Cứ như ta là kẻ thủ giết cả nhà ngươi không bằng. ” nhìn thấy vẻ mặt oán hận của Hạ Hàn Tuyên, Nhã Tình liền lên tiếng hỏi. Mục đích của nàng chính là muốn vạch trần bộ mặt giả ngây thơ của nàng ta. Ai bảo bản thân nàng xưa nay ghét nhất hạng người này, mà nàng ta xui xẻo lại đúng vào loại người mà nàng không ưa cơ chứ. Nghe thấy lời của Nhã Tình, Lãnh Thiên quay đầu nhìn lại Hạ Hàn Tuyên. Đúng lúc, hắn bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của nàng ta dành cho Tình nhi của hắn. Điều này khiến cho Lãnh Thiên không khỏi nhíu mày suy nghĩ. Nữ nhân này tuyệt không thể giữ lại. Bởi vì hắn tuyệt không thể đem lại bất cứ nguy hiểm nào cho bảo bối của hắn. “ Giáo chủ!! Xin người nể tình thuộc hạ bao nhiêu năm nay lập không ít công lao cho Thiên Lang giáo!! Xin người khai ân, tha cho nữ nhi của thuộc hạ một con đường sống!! ” phụ thân Hạ Hàn Tuyên khóc lóc, dập đầu cầu xin. “ Tha!? Được thôi. Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống không thể tha. Ta nghe nói mấy hôm nay, người rửa nhà xí trong trang bị ốm nên xin nghỉ. Trong vòng ba ngày tới, hãy để nữ nhi của ngươi làm thay. Nếu chấp hành theo như vậy thì ta sẽ tha cho nàng ta một con đường sống. ” Lãnh Thiên chưa kịp lên tiếng, Nhã Tình đã giành trước. Hơn nữa, từng câu nói của nàng vừa phát ra, đã thành công làm cho toàn thể mọi người đều phải xanh mặt. ‘ Đủ tàn nhẫn!! Đủ vũ nhục nha~ Phu nhân, xem ra người không hề ngây thơ giống vẻ bề ngoài của mình nha. Dù sao Hạ Hàn Tuyên cũng là thiên kim tiểu thư, lại được nuông chiều từ nhỏ. Bây giờ, người lại bắt nàng ta đi rửa nhà xí!? Đây tuyệt đối là nỗi nhục lớn nhất mà cả đời nàng ta phải chịu nha. Chỉ sợ là cho đến lúc chết, nàng ta cũng sẽ không quên được đâu. Phu nhân!! Nhĩ hảo đáng sợ a~ Người không trừng phạt thì thôi, một khi ra tay thì sẽ là cả đời không quên. ’ nghĩ đến đây thôi, đám người của Thiên Lang giáo không khỏi toát mồ hôi lạnh. Còn phía bên kia, Hạ Hàn Tuyên và phụ thân nàng ta vừa nghe xong, không tránh khỏi ngây người nhìn Nhã Tình. Phụ thân Hạ Hàn Tuyên sau khi trấn định tinh thần, vốn định quay về hướng Lãnh Thiên cầu cứu. Nếu trừng phạt kiểu này thì nữ nhi của hắn, mặt mũi đều mất hết rồi còn đâu. Sau này làm sao mà gả ra ngoài được nữa a~ Nhưng là hắn đành phải thất vọng rồi. Bởi vì Lãnh Thiên sau khi nghe xong những lời của Nhã Tình, trong mắt chỉ ánh lên một tia sững sờ rồi lập tức vụt tắt. Hắn lại tiếp tục động tác ôn nhu, đứng bên cạnh Nhã Tình, không nói gì, cũng không hề có ý gì là phản bác quyết định của nàng. Sự im lặng của hắn, cũng đủ làm cho mọi người hiểu rõ. Giáo chủ đây là đồng ý với sự trừng phạt của phu nhân. Nếu giáo chủ đã không có ý kiến thì họ làm sao mà dám a. Trong nhất thời, mọi người đều nhìn phụ tử Hạ Hàn Tuyên bằng ánh mắt đồng tình, nhưng ai bảo nàng ta đắc tội ai lại không đắc, mà lại đi đắc tội với phu nhân làm gì. Cho nên mới có kết cục này a. (BN: xin lỗi à, Tình tỷ như vậy là còn rất thương người, chứ mà để Thiên ca xử lý =.= cầm chắc cái chết!! *chỉ chỉ lên* Thiên ca tính diệt khẩu tránh hậu hoạ sau này cho Tình tỷ kia mà.) Phụ tử Hạ Hàn Tuyên nhận thấy được sự im lặng của mọi người thì biết là đã không còn cách cứu vãn nữa rồi. Phụ thân Hạ Hàn Tuyên chỉ đành ngậm ngùi cúi đầu nhận mệnh. Còn Hạ Hàn Tuyên thì ngoài mặt là ưng thuận, nhưng trong lòng lại dấy lên một ý niệm trả thù mà mọi người ở đây không ai hay biết. ~~~~~~~~~~~~~~~~~ Buổi đêm tại Phi Điệp sơn trang đều đang chìm ngập trong im lặng. Tất cả mọi người đã đi vào giấc ngủ say nồng, đánh bài với Chu công. Tuy nhiên, trong một căn phòng nằm cách xa hoa viên, sâu tận cùng bên trong sơn trang thì vẫn còn phát ra những tiếng động khiến người nghe không khỏi đỏ mặt. “ ân…a…ân…. ” trên giường, nữ tử khép hờ đôi mắt, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều. Cả người nàng là một mảnh ướt đẫm, lấm tấm mồ hôi. Phía trên nàng, nam tử đang không ngừng ‘hoạt động’, thực hiện động tác nguyên thủy nhất của nhân loại. Mỗi một lần cử động là đều dẫn đến tiếng rên vui sướng vang lên của mỹ nhân bên dưới. Mặc dù động tác càng lúc càng nhanh, nhưng vị nam tử kia vẫn không quên quan sát biểu tình của nữ tử đang nằm dưới thân. Trong ánh mắt của hắn, ngoài sủng nịnh cùng dạt dào yêu thương ra thì cũng chỉ là ôn nhu dịu dàng. Nhu tình này hoàn toàn có thể thấy được hắn yêu nữ nhân này biết bao nhiêu. Thậm chí, so với bản thân của hắn, tính mạng của nàng còn quan trọng hơn. “ Tình nhi!! Tình nhi của ta!! Ta yêu nàng!!! ” Lãnh Thiên với chất giọng khàn khàn, không ngừng đặt dấu ấn lên gương mặt đang đỏ hồng của Nhã Tình. Cho đến khi luật động đạt đến đỉnh cao thì Lãnh Thiên thét lớn một tiếng, đem mầm móng của mình lưu lại trong người Nhã Tình. Sau đó, hắn mới ngã cả người nằm sang một bên, đại chưởng vươn ra, kéo Nhã Tình vào lòng, ôm chặt lấy nàng. Trên gương mặt của Lãnh Thiên không khỏi hiện lên một tia nồng đậm yêu thương, mỉm cười thỏa mãn. Sau một đêm hoạt động mệt mỏi, Lãnh Thiên bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ mà không hề phát giác giai nhân trong lòng vẫn còn chưa an giấc. Nàng đợi cho đến khi Lãnh Thiên đã ngủ say, rồi mới đưa tay điểm huyệt ngủ của hắn. Ngay sau đó, Nhã Tình nhanh chóng xuống giường, mặc y phục, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Lúc này, tại một khu rừng trúc cách sơn trang không xa, một nữ nhân thân vận hoàng y đang đứng đó. Trên gương mặt tràn ngập sát khí cùng phẫn hận kia đang nhìn chăm chăm về phía Phi Điệp sơn trang. “ Ngươi đã đến rồi?? ” nữ tử nhận thấy được người mình đang chờ đã xuất hiện, bèn lên tiếng nói. “ Chậc chậc, sư muội. Đã lâu không gặp, vừa gặp lại, muội có cần tỏ thái độ thờ ơ như vậy với ta không a~ Muội thật là … ” phía sau, một nam tử thân vận lam y, vẻ mặt dâm tà nhìn chằm chằm vào nữ tử, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta. “ Đừng có nhiều lời!! Những thứ ta bảo ngươi chuẩn bị, ngươi đã chuẩn bị cả chưa?? ” hoàng y nữ tử lạnh giọng, đánh gãy lời của lam y nam tử. “ Ta đã chuẩn bị tốt cả. Sư muội nhờ cậy ta, ta làm sao mà dám không làm tốt a~ Bất quá, vị phu nhân đó có thật là xinh đẹp như vậy không a!? Muội cũng biết đó, ta dù sao cũng là Hồ Điệp công tử nổi danh giang hồ. Xưa nay, ta chỉ có hứng thú với mỹ nhân, nữ nhân tầm thường ta không hề để mắt đến. Nếu nàng ta không thuộc loại mỹ nhân như hoa, vậy thì xin lỗi, ta không thể giúp muội rồi. ” “ Yên tâm. Nàng ta tuyệt đối xinh đẹp. Ngươi cứ theo kế hoạch đã định. Tối ngày mai thực hiện, ta sẽ bỏ thuốc vào thức ăn của nàng ta. Đến lúc đó, nàng ta sẽ như cá nằm trên thớt, mặc ngươi làm gì thì làm. ” hoàng y nữ tử trong giọng nói không hề che giấu được hận ý cùng vui sướng khi sắp có người gặp họa. “ Được thôi, bất quá muội hãy nhớ kỹ. Sau khi xong việc, muội phải cố gắng sắp xếp cho ta bỏ trốn. Muội cũng biết đó, dù sao nữ nhân đó cũng là Thiên Lang giáo giáo chủ phu nhân. Thế lực của Thiên Lang giáo lớn mạnh thế nào, ta nghĩ ta không nói, muội cũng biết mà. Ta lại còn đi cưỡng bức giáo chủ phu nhân của họ nữa. Nếu để họ bắt được ta, ta nhất định là chết rất thê thảm a. ” lam y nam tử vẻ mặt đau lòng than thở. “ Ngươi yên tâm. Đợi sau khi giáo chủ cùng mọi người trong giáo nhìn thấy hai người các ngươi ở trên giường làm chuyện đồi bại. Ngươi cứ việc vu oan cho nàng ta, rằng nàng ta ép buộc ngươi làm vậy. Sau đó, Phi Điệp sơn trang nhất định sẽ loạn lên. Ta sẽ nhân cơ hội đó mà giúp ngươi bỏ trốn. ” hoàng y nữ tử cười nhẹ đáp lời. “ Hảo. Nếu muội đã đảm bào như vậy thì ta không còn gì để nói. Ta đi trước đây, ta còn cần làm vài chuyện. ” dứt lời, lam y nam tử phi thân rời khỏi rừng trúc. Hoàng y nử tữ đứng đó, tưởng tượng đến cảnh tượng đêm mai, không khỏi vui sướng cười to. “ Tống Nhã Tình!! Ngươi dám cướp đi giáo chủ của ta, vũ nhục ta, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết. ” hoàng y nữ tử này không ai khác chính là Hạ Hàn Tuyên, vừa kết thúc ba ngày bị trừng phạt. Giờ phút này, trên gương mặt nàng ta, ngoại trừ sát ý thì chính là thù hận. Nàng ta đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ mảnh mai dịu dàng của một tiểu thư khuê cát. Dứt tiếng cười, Hạ Hàn Tuyên nhanh chóng rời khỏi rừng trúc, mà không hề hay biết mình đã bị theo dõi. Hạ Hàn Tuyên vừa rời khỏi thì ngay sau đó, hai thân ảnh khác lại đột ngột xuất hiện, một nam một nữ. Nữ tử chính là người mà Hạ Hàn Tuyên muốn hại, giáo chủ phu nhân của Thiên Lang giáo, Tống Nhã Tình. “ Phu nhân!! Bây giờ chúng ta nên làm gì?? ” nam tử còn lại không ai khác chính là lão Quỷ Y. Kể từ lúc được đi theo phu nhân học y thuật, lão ta đã quyết định bái Nhã Tình làm sư. Thế nhưng Nhã Tình lại không cho phép Quỷ Y gọi nàng bằng sư phụ nên lão ta đành gọi nàng bằng phu nhân. Bây giờ, lời nói của Nhã Tình đối với Quỷ Y còn có trọng lượng hơn so với lời nói của Lãnh Thiên. “ Ngươi lại đây. ” Nhã Tình ngoắc tay, ý bảo Quỷ y lại gần. Sau đó, nàng nói nhỏ vào tai Quỷ Y vài câu. Không biết Nhã Tình nói gì mà lại chỉ thấy sắc mặt Quỷ Y bắt đầu thay đổi. Ban đầu là ngạc nhiên, sau đó dần dần chuyển thành khoái trá. Cuối cùng, nghe xong những lời của Nhã Tình, Quỷ Y không khỏi che miệng cười tủm tỉm. Nhã Tình nhìn theo hướng Hạ Hàn Tuyên rời đi, trên miệng bất giác để lộ nụ cười mỉa mai. ‘Ta đã nói rồi. Nếu ngươi muốn đấu với ta, ngươi dù có tu luyện thêm trăm năm nữa thì cũng không đủ tư cách đâu.’