Editor: Hoa Trong Tuyết Nhiếp Chính vương phủ, cửa. Thập Lục một mình canh giữ ở cửa, đối với cái người được gọi là Thất tỷ phu ấy, phủ đệ của đại gian thần lòng dạ độc ác quỷ quyệt như hồ ly này, hắn khinh thường đi vào. "Tại hạ Tô Vọng Ngôn, có một vật rất quan trọng mong các hạ chuyển đến Mộc cô nương." Một âm thanh ưu nhã vang lên. Thập Lục thoát khỏi thất thần, đã nhìn thấy trước mắt một người vóc dáng thon dài, nam tử lan chi ngọc thụ mặc y phục màu trắng. "Ngươi biết. . . . . . Nhiếp Chính Vương Phi?" Thập Lục cau mày quan sát người trước mắt, trên mặt hắn mang theo nụ cười yếu ớt, nhưng trong con ngươi mang theo tia thâm thúy lạnh lùng không hề che giấu. Tô Vọng Ngôn giao đồ vật đang giữ trên tay cho Thập Lục, lạnh nhạt nói: "Tại hạ coi như là có chút quen biết với Mộc cô nương, hôm nay đến đây không phải để gặp mặt, chỉ muốn giao vật này cho nàng, tại hạ tin tưởng, ngươi sẽ chuyển nó cho nàng, tại hạ cáo từ." Trong lòng thập Lục tràn đầy nghi ngờ mở hộp ra, chỉ thấy bên trong là một khối Hàn Băng, mà chính giữa khối băng chính là cóc ngũ sắc! Người này luôn miệng nói chỉ là có chút quen biết với Thất tỷ, vì sao lại rõ bệnh tình của Thất tỷ trong lòng bàn tay, ngay trong thời khắc mấu chốt mang đến cóc năm màu. Rốt cuộc hắn có thân phận gì? Lúc Thập Lục ngẩng đầu lên, cái người tên Tô Vọng Ngôn ấy đã dùng khinh công đi rất xa, hắn dùng khinh công vậy mà không hề có chút tiếng gió cũng không lay động lá rụng bên đường, võ công của hắn nhất định rất bí hiểm! Thập Lục cúi đầu nhìn qua cóc năm màu trong tay, sau lại tự vỗ đầu —— Sở Vân Mộ tự mình đi núi Hắc Vân để bắt cóc năm màu, nhưng mình lại nhận đồ Tô Vọng Ngôn đưa tới! Nhưng mà dù sao thu cũng đã thu, không bằng mang đưa cho Nhiên ông điều chế thuốc cho Thất tỷ, dược tính của dược liệu sẽ tăng lên hiệu quả trị liệu sẽ nhanh hơn. . . . . . Thập Lục bỗng nghe có âm thanh sau lưng, là giọng nói trong trẻo của nữ tử: "Các ngươi có nhìn thấy nghĩa đệ của Nhiếp Chính Vương Phi không?" Mấy thị vệ thành thực gật đầu một cái, cùng nhau chỉ vào cửa miệng đang định nói: "Hắn đây này!" Thập Lục thầm nói không tốt, Cửu công chúa truy tìm tung tích của hắn lâu như vậy, tại sao nhiệt tình không giảm chút nào, có thể tìm được hắn ở đây. . . . . . Mũi của nàng so với cún nhỏ còn thính hơn! Nghĩ tới kinh nghiệm ngày đó khi Thất tỷ bảo hắn bồi nàng ấy” dạo chơi”, Thập Lục không khỏi rùng mình một cái. . . . . . "Thập Lục ca ca, đừng chạy!" Nam Cung Tuyết nhìn thấy Thập Lục, chạy như bay về phía hắn. Thập Lục vội vàng xoay người, chân đạp vách tường, nhẹ bước mấy bước, linh hoạt trèo tường vào vương phủ. Nam Cung Tuyết ngại vì trên người mặc váy xòe phiền phức, không thể không dừng bước ở bên ngoài, chỉ vào tường hô lớn: "Bản công chúa nhất định sẽ bắt được ngươi, đừng hòng chạy!" Ám vệ thập tam sát ẩn nấp xung quanh, cũng không khỏi rùng mình một cái. . . . . . ** Trong vương phủ, Trầm Xuân, Trầm Hạ và Trầm Thu ở bên trong phòng giúp Mộc Thất dùng thuốc được chế ra từ chín mươi chín vị độc dược. Sau khi ăn vào Nhiên ông sẽ lấy cóc năm màu làm thuốc dẫn để giải độc, hoa văn màu xanh trên người Mộc Thất dần dần biến mất, cuối cùng ngưng lại thành giọt máu đen trên đầu ngón tay Mộc Thất từ từ chảy ra. Đọc hoa la trên người Mộc Thất thất rất khó hiểu, vả lại sau khi giải độc, da thịt của nàng trở nên trơn bóng như ngọc, vô cùng mịn màng, quả thật người như ngọc sứ! Trầm Xuân thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình trắng bạch, lập tức đi ra ngoài tìm Nhiên ông. Nhiên ông vuốt chòm râu, suy nghĩ chốc lát nói: "Có lẽ do dược tính của thuốc quá mạnh, bồi dưỡng một thời gia khí sắc sẽ trở nên tốt hơn, nhớ cho nó dùng nhiều đậu nành nấu vói móng heo." Trầm Xuân ho khan một cái nói: "Trưởng lão, đậu nành nấu với móng heo là món cho nữ tử ăn sau khi sinh đứa nhỏ. . . . . ." Nhiên ông hếch lên vuốt râu nói: "Tóm lại cũng không lo ngại, không cần lo lắng." Đồ đệ của hắn sao có thể là người yếu đuối? Chỉ là. . . . . . Nhiên ông lại nghĩ đến cóc ngũ sắc Thập Lục vừa đưa đến bảo là của Tô Vọng Ngôn mang đến, làm sao hắn biết được tiểu Thất trúng độc? Tiểu tử Sở Vân Mộ kia vì cóc ngũ sắc, cũng suýt nữa mất nửa cái mạng, vậy hắn làm sao có thể bắt được vật này? Nhiên ông xách theo hồ lô rượu, tự nhủ: "Đồ đệ của lão đầu ta ngược lại có không ít vận đào hoa, thật có phong thái khi ta còn trẻ. . . . . ." Mộc Thất từ trên giường tỉnh lại, lập tức đứng dậy ra cửa, cũng không để trên người mình chỉ mặc trung y trắng, đi thẳng đi ra ngoài. A Sở tự mình đi Hắc Vân sơn bắt cóc ngũ sắc rồi! Hắn ở đâu? Có bị thương không? Bảo rằng không tiện gặp nàng, đến tột cùng là có ý gì? Mộc Thất vuốt vuốt đầu, su phự vậy mà lợi dụng lúc nàng không chú ý làm nàng hôn mê! "Tiểu thư, chất độc trên người của tiểu thư vừa mới được loại bỏ, không nên đi lại!" Trầm Thu bưng thức ăn vào, nhìn thấy Mộc Thất vội vã muốn đi ra ngoài. Mộc Thất chạy thật nhanh ra ngoài, bỏ lại một câu: "Ta không sao, ta muốn đi tìm hắn!" Dứt lời, bóng dáng của nàng đã biến mất ở ngưỡng cửa viện. Mộc Thất tìm thấy Sở Vân Mộ ở Hòa Phong viện nơi hắn thường ngày xử lý chính sự, cho lui thị vệ canh giữ ở cửa. Nàng chậm rãi đi tới cửa, hay tay đẩy cửa dừng lại một chút. . . . . . Trong lòng Mộc Thất đang luống cuống, nàng sợ nhìn thấy A Sở bị thương nặng, nếu như thật sự hắn hôn mê bất tỉnh hay bị thương quá nặng, lòng của nàng sẽ đau như dao cắt. . . . . . "Gia!" Trong nhà vang lên âm thanh bất đắc dĩ của Nguyên Giáng: "Thuốc này mặc dù khó uống, nhưng ngài phải uống chút đi!" "Không uống." Một âm thanh lười biếng vang lên. Nguyên Giáng xoay chuyển suy nghĩ, lớn mật nói: "Gia. . . . . . nghe nói hôm nay cửa vương phủ xuất hiện một nam tử mặc áo trắng, chỉ đính danh Vương Phi! Nếu ngài không uống thuốc dưỡng tốt thân thể, sao có thể quản được tình địch bốn phương tám hướng?" Âm thanh lười biếng đó lập tức biến thành lạnh nhạt, đưa đây, một đôi thon dài trắng nõn từ bên trong màn trướng vươn ra, chậm rãi bưng chén thuốc lên. Trong chốc lát, chén thuốc trống trơn đã trở lại trong tay Nguyên Giáng. .