Editor: Hoa Trong Tuyết. Phủ Nhiếp Chính vương. Mộc Thất nâng kiếm đứng ở cửa, chỉ thẳng vào mặt Nguyên Giáng và Nguyên Lẫm đang đứng trước mặt, lớn tiếng nói: "Gia của các ngươi biến mất ba ngày, các ngươi không cảm thấy ra ngoài tìm hắn ý nghĩa hơn việc ở đây cả ngày canh ta sao! Nói! Gia các ngươi đi nơi nào hả?" Nguyên Giáng biết Vương phi đang phẫn nộ, động chân khí thì kết quả của bọn hắn sẽ vô cùng thảm, nhưng gia nói câu kia ‘ nàng nếu bị thương một sợi tóc, các ngươi liền bị hoạn ’ nói được là làm được. . . . . . Còn không cho bọn hắn nói, đúng là hai mặt đều làm khó bọn hắn. . . . . . Nguyên Giáng nhắm mắt chắp tay nói: "Thuộc hạ không biết gia hiện tại ở nơi nào, chỉ là gia phân bọn thuộc hạ bảo vệ an toàn cho Vương Phi, trươc khi gia trở về, xin Vương Phi ở trong phủ tĩnh dưỡng." Mộc Thất ôm tay trước ngực, khẽ nheo lại hai mắt, dáng vẻ chất vấn vô cùng giống Sở Vân Mộ. "Ngươi cho rằng bổn Vương Phi sẽ tin sao? Nguyên Giáng, ngươi chính là ‘ bà quản gia’ thân cận nhất bên cạnh A Sở, còn có cái gì là ngươi không biết? Ta cho hai ngươi hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn tránh ra, hai là bị cung*." Mộc Thất nhỏ giọng nói tiếp: "Bổn Vương Phi sẽ phái Trầm Thu tự tay hạ đao, ngươi xem coi thế nào?" ** Cung = bị hoạn á. Câu nói sau cùng. . . . . . thật khiến hai chân Nguyên Giáng mềm nhũn! Vương Phi đúng là càng ngày càng giống vương gia, giọng điệu này, vẻ mặt này, chiêu bài này. . . . . . Nguyên Giáng gạt kiếm quỳ xuống đất: "Vương Phi trên người bị thương không nên lên đường, muốn chém giết muốn róc thịt thuộc hạ tùy ý vương phi làm gì cũng được, chỉ là. . . . . . có thể đừng để Trầm Thu động thủ được không?" Nguyên Lẫm nhịn cười đến muốn sốc hông, ho khan một cái nói: "Gia làm tất cả cũng là vì Vương Phi, huống chi xưa nay gia làm việc chững chạc, Vương Phi không cần phải lo lắng." Sau khi tỉnh lại, trong lòng Mộc Thất luôn dâng lên cảm giác bất an, nhưng nàng hiểu tính tình của A Sở, nếu hắn không muốn cho nàng tìm được hắn, cho dù nàng suy nghĩ vỡ đầu cũng không đoán được tâm tư của hắn, huống chi bây giờ nàng thân nhiễm độc la hoa, động chân khí càng làm cho nàng đến gần cái chết hơn. . . . . . Mộc Thất hừ lạnh một tiếng, xoay người nói: "Mang bổn Vương Phi đi gặp Mộc Nguyệt Tình." Cửa thủy lao bị thị vệ mở ra, Mộc Thất từ trên cao nhìn xuống Mộc Nguyệt Tình ngâm nửa người trong nước, người ngâm nửa người trong nước này mặt mũi thật giống mình làm nàng nhịn không được muốn buồn nôn! "Dẫn nàng ra ngoài." Mộc Thất ngồi trên ghế trong phòng hành hình, vuốt vuốt đủ loại đạo cụ trên bàn. Mộc Thất vẫn còn lo lắng đề phòng đối với vô cực kiếm kia, chỉ cần một ngày không tìm được nó, nàng liền một ngày không an tâm. Lần này quốc sư Miêu Cương xuất hiện vô cùng kín đáo, thủ đoạn tàn nhẫn, tuyệt không phải là một nhân vật đơn giản, nàng không thể để cho hắn uy hiếp tới A Sở! Mộc Nguyệt Tình cả người đầy vết máu bị đưa đến trước mặt của Mộc Thất, Mộc Nguyệt Tình giãy giụa khỏi tay thị vệ, khàn khàn nói: "Đừng chạm vào ta! Ta có Ngọc Hàn công hộ thể, các ngươi đều phải chết!" Mộc Thất cười nhạt vài tiếng, đao nhọn trong tay cắm vào mặt bàn, lạnh nhạt nói: "Đừng si tâm vọng tưởng nữa! Ngươi cũng không luyện thành tâm pháp võ công của Vân gia, chắc chắc Ám Dã đã đánh tráo bí tịch võ công. Bị người tính kế mà không biết, cái này không biết có khiến lão già Vân Chiến Viễn kia chết không nhắm mắt hay không?" Chăc chắn là Ám Dạ dạy Mộc Nguyệt Tình chú pháp ngăn chặn tất cả, bí tịch võ công chân chính của Vân gia chắc hẳn nằm trong tay hắn! Mộc Nguyệt Tình ngồi chồm hỗm trên mặt đất, trên người tràn đầy vết thương, hơn nữa vì xà trùng độc, thân thể của nàng ta đã sưng thêm một vòng. Mộc Thất chậm rãi đi lên trước, nhìn khuôn mặt giống y hệt mình, cười lạnh nói: "A Sở đương nhiên thật yêu thương ta, mới nương tay với khuôn mặt hàng giả này, chẳng qua ta cũng không giống vậy, chính là nữ nhân hiểu nữ nhân nhất, ta muốn để cho ngươi nếm thử một chút tư vị tuyệt vọng, sau đó ngoan ngoãn nói ra thông tin về kim khố và kiếm vô cực!" Dứt lời, Mộc Thất lấy dao nhọn trong tay đưa cho Nguyên Lẫm, xoay người ngồi ở trên ghế: "Bới nát mặt của nàng ta, không cho phép khách khí. . . . . ." Mộc Nguyệt Tình phẫn hận nhìn chằm chằm Mộc Thất, giống như muốn biến ánh nhìn thành lợi kiếm giết chết nàng! Vèo! Một viện độc dược từ trong miệng Mộc Nguyệt Tình bay ra, đó là độc dược nàng ta chuẩn bị sẵn cho mình, nhưng nàng ta không cam lòng tự sát, nàng ta tình nguyện chịu đựng hình phạt cùng hắc ám vô tận, cũng không từ bỏ cơ hội giết chết Mộc Nguyệt Lương! Nguyên Lẫm lanh tay lẹ mắt ném ra dao Mộc Thất vừa đưa chém nát viên độc dược. Mộc Thất mang theo áo khoác ngoài có mũ trùm đầu, chất độc không chạm được vào người nàng. "Độc la hoa không giết được ta...ta tự có biện pháp giải độc. Ngươi liên tục cố gắng nhưng đều thất bại, hiện tại phải chết là ngươi, Mộc Nguyệt Tình!" Mộc Thất nhếch môi cười. Mộc Nguyệt Tình nổi điên cười to: "Không ngờ Vân gia ta lại bại trên tay yêu nữ nhà người và gian thần Sở Vân Mộ, ta không cam lòng. . . . . . ta không cam lòng!" "Không cam lòng cũng phải cam lòng, ta rất nhanh sẽ đưa ngươi đi gặp người của Vân gia. . . . . ." Nụ cười của Mộc Thất sâu thêm mấy phần. Mộc Thất thất lệnh cho thị vệ thắp sáng trăm ngọn đuốc ở hình phòng, làm cho bốn phía sáng rỡ, lại cho bố trí gương chiếu xung quanh Mộc Nguyệt Tình. Chỉ cần Mộc Nguyệt Tình mở mắt ra, là có thể khắp nơi đều nhìn thấy dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của mình. . . . . . Đối với một nữ nhân mà nói, dung mạo và tình yêu của nam nhân mình thích chính là điều đáng để tâm nhất Mộc Nguyệt Tình nhìn khắp nơi đều nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của chính mình hoảng sợ la hét, "Đây không phải là ta! Đây không phải là ta!" "Nhị muội muội, ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết đi ta sẽ để cho Nam Cung Trạm đi theo ngươi." Mộc Thất mở miệng nói. "Không. . . . . . không thể giết hắn! Ngươi không thể giết hắn!" Mộc Nguyệt Tình tựa như điên nhào về phía Mộc Thất, lại đụng vào kính thủy ngân, thấy trong gương khuôn mặt dữ tợn của chính mình, lòng của nàng ta hoảng loạn phá vỡ . . . . . Mộc Thất lệnh cho người vẩy môt ít tro trước mặt Mộc Nguyệt Tình, lạnh nhạt nói: "Biết đây là cái gì không? Đây là tro cốt của Vân Hồng Mai . . . . ." Mộc Nguyệt Tình nhìn tro bụi trên đất càng điên cuồng gom lại, sau đó hô to một tiếng: "A ——!" "Mẫu thân, người muốn nữ nhi làm gì nữ nhi đều làm, tại sao Tề vương Điện hạ còn chưa yêu ta, cừu địch còn chưa diệt được? Đại thù và kho báu của Vân gia chúng ta phải vĩnh viễn chôn vùi khỏi thế gian sao?" Mộc Nguyệt Tình nằm ở trên đất, tìm kiếm tro bụi. . . . . . "Không phải là ngươi đã nói vị trí kim khố và bí tịch võ công cho Ám Dạ hay sao?" Mộc Thất nhỏ giọng nói. "Không!" Mộc Nguyệt Tình cầm đồ vật trong tay ném về phía gương: "Ta làm sao có thể thật sự tin tưởng hắn? Ta đã mang bản đồ giấu vào xương tay, dù ta bị vức xác nơi hoang dã, ta cũng sẽ không giao cho hắn! Ám vệ Vân gia sẽ tìm được thi thể của ta, lấy được kim khố, ta đã để hiệu lệnh, không lâu nữa sát thủ dưới trướng Vân gia sẽ tụ họp, Mộc Nguyệt Lương ngươi nhất định chết!" "Mẫu thân, ngoại công, đại thù của chúng ta nhất định sẽ được báo, ha ha. . . . . ." Mộc Nguyệt Tình cười to nói. Mộc Thất bóp ngón tay dừng một chút, khóe miệng nhếch lên, chậm rãi mở miệng: "Người tới, lột xương tay của nàng ta, lấy bản đồ!" ** Nguyên Lẫm lấy bản đồ dính đầy máu tươi cất vào kho, theo Mộc Thất đi ra khỏi thủy lao. Hắn không thể không bội phục Vương Phi, nàng xuống tay vô cùng ác độc nhưng sắc mặt như thường, cùng gia thật là có mấy phần tương tự. Nàng vừa xuất mã trong vòng một canh giờ đã lấy được bản đồ kim khố, không hổ là Vương Phi được gia chọn trúng! Mộc Thất kéo chặt áo choàng, hình ảnh máu tanh vừa rồi khắc vào trong đầu nàng, thật ra thì nàng vốn là người sợ nhìn thấy những cảnh như vậy, chỉ là vì A Sở, nàng tình nguyện dốc hết toàn lực. . . . . . Nhiên ông đột nhiên nhảy ra, kéo lấy Mộc Thất: "Thật là một đồ đệ không làm cho ta bớt lo, thân mình nhiễm độc hoa la lại đi đến nơi như thủy lao này! Mau theo vi sư loại bỏ độc chữa thương!" Lòng Mộc Thất Tâm cả kinh, chẳng lẽ đã tìm thấy cóc độc ngũ sắt? "Sư phụ, người làm sao bắt được cóc độc ngũ sắt này?" Mộc Thất gấp giọng hỏi. Nhiên ông có chút bất đắc dĩ: "Không phải lão đầu ta, là tiểu tử Sở Vân Mộ kia. . . . . ." "Hắn trở lại? Ta muốn gặp hắn!" Mộc Thất lắc lắc Nhiên ông đến choáng váng. Nguyên Trăn dừng một chút mới tiến lên phía trước nói: "Vương Phi, gia. . . . . . hiện tại không tiện gặp người. . . . . ."