Y phi tuyệt sắc của nhiếp chính vương
Chương 67 : Phu phụ hợp lực, trên điện lật bản án cũ
Mộc Thất nhanh chóng lấy ra các dược liệu có tính hàn, dùng đá nghiền nhỏ hoa mộc quế, tuyết liên, cây nghệ tây, sau đó thêm vào một viên hoàn hồn đan, vận nội lực bắt đầu luyện chế
Sau một vòng, sắc mặt của nàng tái nhợt, giống như là đã hao phí hết toàn bộ sức lực.
Mộc Thất nhìn đan dược được luyện ra, cảm giác còn thiếu một thành phần.
Chợt, một cục bông trắng bóc từ trong tay áo của nàng nhảy ra, hít hà mùi thuốc, há mồm muốn ăn.
Mộc Thất bắt nó lại, giữ trong tay, khẽ mỉm cười.
Máu của chồn tuyết giải bách độc, cực kì hiệu nghiệm, đây chính là vị thuốc cuối cùng vẫn còn thiếu.
"Đản Hoa, đã đến lúc ngươi thể hiện uy phong thần vũ của mình rồi, ngoan, ta chỉ muốn một chút máu của ngươi thôi." Mộc Thất dụ dỗ vật nhỏ trong ngực.
Nàng lấy viên thuốc bạc hà lớn nhất cho Đản Hoa ăn, sau đó nhanh chóng cắt một vệt nhỏ trên đầu ngón chân của nó, sau đó để cho giọt máu rơi lên viên đan dược vừa luyện ra.
Viên thuốc từ màu đen biến thành màu đỏ ngầu, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, rốt cuộc đã chế xong thuốc giải!
Làm"anh hùng" Đản Hoa sắp rơi nước mắt, âm thành phát ra một tiếng kêu thảm thiết. . . . . .
Mộc Thất mang viên đan dược vừa luyện xong lên trên chính điện, đút vào trong miệng Hương Tuệ, một lần nữa vận nội lực giúp nàng nuốt xuống.
Qua chốc lát, làn da bầm đan trên mặt Hương Tuệ dần dần biến mất, mạch đập càng ngày càng mạnh, cuối cùng, chân mày của nàng nhăn nhăn, mắt bắt đầu mở hí hí. . . . . .
"Cái này, đây là đâu?" Hương Tuệ ngồi dậy đánh giá xung quanh, thấy trong bữa tiệc có Trấn Nam Vương thì sợ hãi kêu lên.
"A! Nô tỳ không có vu hãm đại phu nhân, lời nô tỳ nói đều là sự thật! Đừng giết ta. . . . . . Đừng giết ta!" Hương Tuệ liên tiếp lui về phía sau, run rẩy nói.
"Nơi này là hoàng cung, trước mặt ngươi là Hoàng Thượng, yên tâm, không ai dám giết ngươi." Mộc Thất vỗ nhẹ nhẹ bả vai của nàng trấn an nói.
"Chỉ cần ngươi trả lời trẫm mấy vấn đề, trẫm sẽ chủ trì công đạo cho ngươi. Ngươi tên là gì? Sống ở đâu? Thân phận là gì?" Hoàng Đế hỏi.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tỳ tên là Hương Tuệ, sống ở thành Tô Châu huyện Huệ An thôn Đào Lý, là nha hoàn bên cạnh đại phu nhân phủ thùa tướng." Hương Tuệ quỳ trên mặt đất nói.
"Ngươi tới phủ thừa tướng đã bao lâu?" Hoàng Đế hỏi.
" Bảy tuổi nô tỳ đến phủ thừa tướng, đến hôm nay đã hơn mười năm." Hương Tuệ run rẩy né tránh ánh mắt bén nhọn của Trấn Nam Vương, sợ hãi nói.
Vi Quang ngẩng người, không ngờ nước Đại Lịch thật sự có thần y có thể cải tử hồi sinh, không có chút khác lạ nào!
"Vi Quang vương tử, ngươi đã nhìn thấy y thuật của Trăn Dương quận chúa, ngươi thấy thuật cải tử hồi sinh này thế nào?" Hoàng Đế cười sang sảng mấy tiếng nói.
"Vi quang tâm phục khẩu phục, quận chúa đúng là nữ tử kỳ tài!" Đạt Cửu Vi Quang tâm phục khẩu phục tán thưởng.
" Trăn Dương quận chúa mang về vinh quang cho nước Đại Lịch ta, có thưởng!" Hoàng Đế uy nghiêm nói.
Mộc Thất gật đầu tạ chỉ, ánh mắt thắng lợi nhìn về phía Sở Vân Mộ.
Lúc này Sở Vân Mộ mới gọi Nguyên Lẫm đến, rút những người bao vậy hoàng cung đi.
"Xin Hoàng Thượng làm chủ cho nô tỳ! Sau khi đại phu nhân hạ độc thừa tướng bị nhốt vào trong lao, Trấn Nam Vương phái người đi bắt nha hoàn bên cạnh đại phu nhân, đến nay sống chết chưa biết!" Hương Tuệ chợt mở miệng nói.
Hoàng Đế cau mày nói: "Nói tiếp."
"Từ khi nô tì không chịu bước ra làm chứng, khai ra mọi chuyện. Từ đó về sau, nhiều nô tì bên cạnh đại phu nhân bỗng nhiên mất tích, hôm trước nô tì vừa ra khỏi phủ liền bị người đánh làm hôn mê, bị mang đến một phòng giam u ám. Ở nơi đó, nô tỳ thấy được bảy nha hoàn bị hành hạ đến thoi thóp! Trấn Nam Vương ép nô tỳ đồng ý, phải thừa nhận là đại tiểu thư mua chuộc nô tỳ làm hại đại phu nhân. Muốn nô tỳ vu oan giá hoạ, cuối cùng vẫn bị cho uống độc dược. . . . . . xin hoàng thượng làm chủ cho nô tỳ!" Hương Tuệ dập đầu khóc thút thít nói.
"Mấy nha hoàn kia, không cần tìm." Sở Vân Mộ vuốt vuốt ly rượu nhàn nhạt mở miệng.
"Nhiếp Chính Vương nói lời ấy có ý gì?" Hoàng Đế hỏi.
"Người kia chính là một trong những nô tì mất tích trước đó, thần phái người tìm kiếm đến khi tìm được thì họ đều trúng độc chết hết." Mắt phượng của Sở Vân Mộ chau lên, từ từ nói.
"Trấn Nam Vương, ngươi có thừa nhận chuyện này do ngươi làm hay không?" Ánh mắt Hoàng Đế nhìn về phía Vân Chiến Viễn, trong lòng âm thầm cười.
Vân Chiến Viễn thân là cựu thần khai quốc, trong tay giữ ba mươi vạn binh quyền, ngang ngược càn rỡ, không xem ai ra gì, cũng không để vị Hoàng Đế là hắn trong mắt, hắn đã muốn tìm một cơ hội thu lại quyền lực của y, diệt trừ hậu hoạn. . . . . .
Sắc mặt Trấn Nam Vương trấn định nói: "Nha hoàn này ngậm máu phun người, kính xin Hoàng Thượng minh xét!"
"Hoàng Thượng, đại phu nhân hạ độc thừa tướng là việc có chứng cứ xác thực hoàn toàn, chân tướng rõ ràng, đại phu nhân cũng đã thừa nhận sự thật, hôm nay việc thần muốn làm chính là làm rõ tin đồn thần mất đi trinh tiết lúc trước." Mộc Thất nâng lên khóe môi chậm rãi nói.
"Trăn Dương, ngươi muốn chứng minh mình trong sạch, có chứng cớ không?" Hoàng Đế nói.
"Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ hết." Mộc Thất không chút do dự trả lời.
Tất cả đều là do A Sở âm thầm điều tra, tra ra những người trước đây tham dự vào việc này, cũng phái ám vệ bảo vệ bọn họ.
A Sở là núi dựa kiên cố của nàng, cũng là người bảo vệ sau lưng nàng. . . . . .
"Truyền nhân chứng!" Dương công công nhận chỉ ý của Hoàng Đế, hô lớn nói.
Năm nam tử bị thị vệ áp lên phía trước, Trấn Nam Vương nhìn thấy mấy người này, lòng bàn tay toát ra mịn mồ hôi lạnh.
Những người này đúng là mấy người gần đây hắn muốn tìm, muốn giúp nữ nhi giết người diệt khẩu!
"Nói những gì các người biết cho Hoàng Thượng nghe." Mộc Thất gật đầu nhẹ giọng nói.
"Hoàng Thượng trên cao, thảo dân nói thật. . . . . ." Một nam nhân mở miệng nói.
"Mấy tháng trước, đại phu nhân phủ thừa tướng cho thảo dân mấy trăm lượng bạc, muốn chúng ta dùng mọi biện pháp, ở kinh thành truyền ra tin đồn đại tiểu thư phủ thừa tướng Mộc Nguyệt Lương thất trinh." Người nọ run rẩy nói.
Một nam tử khác mở miệng nói: "Thảo dân là gia đinh phủ Thừa Tướng, làm việc dưới trướng đại phu nhân. Chính mắt thảo dân thấy được đại phu nhân sai một ám vệ bên người nàng đi vào phòng đại tiểu thư, sau khi mọi người phát hiện ra chuyện đại tiểu thư câu kết với nam nhân, người ám vệ này đã tự vẫn!"
"Nếu như Bổn vương đoán không lầm, ám vệ này chính là tử sĩ mà Trấn Nam Vương phái đến bên cạnh Vân Hồng Mai để bảo vệ bà ta." Sở Vân Mộ sâu kín chen vào một câu.
"Ở đây thảo dân còn có một bức thư trước đây liên lạc với đại phu nhân." Một nam tử đang cầm thư nói.
Mộc Thất từ trong ngực lấy ra một tờ giấy nói: "Đây là bút tích của đại phu nhân, nét chữ giống như đúc với nét chữ trong bức thư kia."
Hoàng Đế cầm lấy tờ giấy và bức thư lên so sánh, bút tích xác thực giống nhau như đúc!
"Không được nói bậy! Ngươi cho rằng tùy tiện tìm mấy trang giấy thì có thể lấy ra làm chứng cứ sao?" Trấn Nam Vương giận dữ mắng Mộc Thất.
Mộc Thất giống như không nghe thấy, cười yếu ớt nói: "Hoàng Thượng có thể nhìn chữ viết trên tờ giấy, đó là cách đây mười mấy năm lúc ấy đại phu nhân chưa gả cho cha ta đã viết trong một buổi thọ yến, dùng loại mực đặt biệt của phủ Trấn Nam Vương, gặp nước không phai, sắc màu hương thơm lưu giữ mười mấy năm, vả lại ban đêm sẽ phát ra ánh sáng."
"Ngươi cho rằng chỉ bằng vào mấy trang giấy, mua được mấy người, là có thể ngậm máu phun người sao?" Trấn Nam Vương trách cứ.
"Ta, còn có người làm chứng." Mộc Thất lạnh nhạt nói.
"Tuyên!" Hoàng Đế đối với chuyện này cảm thấy rất hứng thú, hắn đang muốn mượn cơ hội diệt trừ Trấn Nam Vương, đoạt lấy binh quyền.
Hai sát thủ thập tam sát áp giải một người đi vào, tay của bọn họ không buông người này ra, bởi vì. . . . . .
Xương sườn của hắn đã bị Vương Gia rút ra hết rồi!
Nếu không phải vì Vương Phi, Vương Gia cũng sẽ không tự thân động thủ!
Sắc mặt người nọ trắng bệch, run run rẩy rẩy quỳ trên mặt đất nói: "Ta nói. . . . . . ta đều nói. . . . . ."
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
96 chương
74 chương
122 chương
69 chương
125 chương
48 chương
344 chương