Y phi tuyệt sắc của nhiếp chính vương

Chương 66 : Cổ thuật miêu cương

Editor: Hoa Trong Tuyết Nam Cung Triệt đi lên phía trước, cẩn thận kiểm tra mạch của hai nha hoàn, đúng là không có một chút dấu hiệu nào của sự sống, nhưng trong lúc vô tình hắn lại thấy mép tóc bên tai của Hương Tuệ ửng đỏ, cẩn thận nhìn lại, hình như có dấu hiệu bị kim châm. . . . . . Nam Cung Triệt đưa tay thăm dò một chút, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt xẹt nhìn về phía Mộc Thất cười yếu ớt, xoay người lại nói: "Nhi thần kiểm nghiệm xong, tất cả bình thường, mạch cũng không đập, hai vị có thể thể hiện bản lĩnh của mình." Mộc Thất dùng ngân châm đã ngâm qua chín loại linh thảo, phong bế bảy kinh mạch của Hương Tuệ, sau đó đút cho nàng ta một viên hoàn hồn đan, dùng nội lực giúp nàng ta ăn vào. Mặc dù lúc trước Sở Vân Mộ dùng ngân châm hộ mạch làm cho hượng tuệ lâm vào trạng chết giả, nhưng máu trong người hương tuệ đã ngừng chảy một lúc lâu, nhịp tim cũng đã ngừng một lát, nghĩ muốn trong thời gian ngắn cứu cho nàng ta tỉnh lại cũng không phải dễ dàng! Một tay của mộc thất đè lên động mạch trên cổ của nàng ta, vận nội lực ép ba ngân châm cùng với máu độc ra ngoài. Sau khi máu độc chảy ra, nhịp tim của Hương Tuệ dần dần khôi phục. Khóe môi Mộc Thất hơi cong lên, dùng thêm thuốc giải độc và thuốc bổ máu, vận nội lực giúp nàng ta đả thông kinh mạch. Bên kia, vu sư Triệu Tà từ trong người lấy ra một bình thủy tinh, bên trong bình là một con cổ trùng toàn thân màu đen. Đây là ‘cổ vương’ mà hắn mất một năm trời ngàn tuyển vạn chọn mới chọn ra được, hoàn toàn có thể thay thế khôi lỗi, điều khiển người hành động! Triệu Tà đặt cổ vương trong lòng bàn tay, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ, tùy lúc lại vẩy lên trên chút bột phấn. Mọi người có mặt ở đây đều bán tín bán nghi, vị cổ sư này nhìn giống như thuật sĩ giang hồ, vì sao lại có phương pháp cải tử hồi sinh? Triệu Tà cười lạnh, cúi người bỏ cổ vương vào bên tai nha hoàn. Cổ vương biến mất trong nháy mắt, tiến vào trong thân thể nha hoàn. . . . . . "Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi. . . . . ." Cổ sư đặt một tay lên trên đỉnh đầu của nha hoàn kia, làm cho nội lực không ngừng duy chuyển. Chưa đến chốc lát, ngón tay nha hoàn giật giật, đây là có dấu hiệu tỉnh lại! "Đế Vương Đại Lịch đang ở trước mặt, vẫn chưa chịu dậy hành lễ?" Âm thanh lạnh lẽo của Triệu Tà vang lên. Nha hoàn chậm rãi mở mắt ra, ngay sau đó đứng lên, không khác gì so với người bình thường! Nàng ta đi tới bên cạnh Triệu Tà, quỳ trên mặt đất, nhìn về phía Hoàng Đế dập đầu nói: "Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng!" Mọi người thất kinh, rõ ràng là một người đã chết sao bỗng nhiên sống lại ngay trước mắt bọn họ? Trước đây bọn họ chỉ nghe nói đến thuật cải tử hồi sinh, hôm nay thấy tận mắt, thật là mở ra tầm mắt! "Rất tốt, rất tốt a!" Hoàng Đế mặt mày hớn hở: "Thuật cải tử hồi sinh này có thể so sánh với thuật hồi sinh, tuyệt không ngoa !" "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy vẫn có chỗ thiếu hụt." Nam Cung Triệt quan sát nha hoàn quỳ dưới đất, mày nhíu lại nói. "Có gì thiếu sót?" Hoàng Đế hỏi. "Nhi thần đã từng đến Miêu Cương, đối với Vu Cổ cũng có chút hiểu biết. Theo nhi thần biết, cổ sư Triệu Tà dùng cổ trùng điều khiển người hành động, cũng không phải cải từ hồi sinh chân chính. Xin phụ hoàng hỏi tên của nô tì này, nàng ta không thể không biết mình tên gì họ gì? Sinh ở nơi nào? Những chuyện trước đây đã từng làm?" Nam Cung Triệt không chút hoang mang mở miệng nói. Nha hoàn đó quỳ thẳng tắp trên mặt đất, ánh mắt ảm đạm không có chút ánh sáng, không có chính ý định sẽ trả lời. "Nếu như nhi thần đoán không sai, khi không có vu sư điều khiển, nữ tử này sẽ không có chút dấu hiệu nào là còn sống. Nếu là một người không có ý thức, không có tư tưởng, không nhớ rõ bất cứ chuyện gì, thì người ấy còn là chính con người lúc trước sao? Hoặc là nói, người này có thể là một người hoàn chỉnh nữa hay sao?" Ánh mắt Nam Cung Triệt sắc bén nhìn Triệu Tà, đôi mắt như hoa như ngọc kia nhìn chăm chú làm cho cả người Triệu Tà run lên. Hoàng Đế âm trầm, vốn dĩ hắn muốn dùng thuật này để biến thành trường sinh bất lão, nhưng kết quả lại làm cho hắn rất thất vọng! "Vi Quang Vương tử, An vương nói là sự thật?" Âm thanh của Hoàng Đế lạnh lùng vang lên. "Bệ hạ tôn kính, cổ thuật của Miêu Cương chúng ta đúng là dùng để khống chế người để đạt tới cảnh giới trường sinh bất lão. . . . . ." Vi Quang thao thao bất tuyệt tán dương pháp thuật của bổn quốc, hắn nói tiếng Hán không quá lưu loát thỉnh thoảng còn xem lẫn chút tiếng Miêu, mọi người ngồi ở đây nghe cảm thấy rối rắm —— Muốn khi thông hắn rất có. . . . . . Vi Quang vẫn là không nhận thua, theo ý hắn, cổ sư có thể làm cho người chết cử động, trình độ này đã đến cảnh giới thần tiên! Trên đời này làm gì có thuật cải tử hồi sinh? Ít nhất đây là chuyện hắn tuyệt đối tin tưởng! Không có tiểu thất Sở Vân Mộ dựa người lên bàn, trong lòng rất phiền não. Phu nhân không ở bên cạnh, hắn ngồi ở chỗ nàycảm thấy rất nhàm chán, lúc hắn nhàm chán tâm tình sẽ không tốt, bình thường lúc tâm tình hắn không tốt. . . . . . rất muốn giết người. Vèo! Một cây đũa bạc từ trong tay Nhiếp Chính Vương bay ra, không xiêu không vẹo địa đâm vào ba tất trong lòng nha hoàn. . . . . . Máu độc đen thui từ trong lòng chảy ra, sau đó nàng ta té trên mặt đất, sau đó không thể cử động nữa. . . . . . Không ít người ở đây bị cảnh tượng này hù dọa. Sở Vân Mộ âm trầm mở miệng: "Bổn Vương thấy, loại cổ thuật này cũng không khác mấy là một lớp da người, không khác khôi lỗi là mấy. Vi Quang Vương tử lại cho Hoàng Thượng nhìn một màn ảo thuật như vậy, là cười nhạo ở Đại Lịch của ta không có ai phát hiện ra, hả?" Vi Quang nghe hiểu lời hắn nói, nhất thời sắc mặt tái xanh, im re. Mộc Thất không để ý tới bọn họ đấu khẩu, trước mắt nàng phải cứu sống Hương Tuệ, có hai nguyên nhân. Một là vì mặt mũi của Đại Lịch, vì an toàn của mình, làm cho A Sở vẻ vang, hai là lấy được nhân chứng xử trí Vân Hồng Mai, lật đổ hoàn toàn quyền hành của đại phu nhân ở phủ thừa tướng, rửa sạch sỉ nhục vu hãm ngày ấy của nàng! Sau khi đút xong viên hồi hồn đan, kinh mạch của Hương Tuệ đã nhảy lên, nàng ta trước đây chỉ là bị trúng kịch độc, dẫn đến sắc mặt bị bầm đen, cổ họng thũng trướng, hít thở không thông tạo thành cơn sốc. "Khởi bẩm Hoàng Thượng, có thể cho thần thời gian một khắc để chế thuốc hay không, trong lúc ấy người có thể phái người đi theo, sau một khắc đồng hồ, thần nhất định cho mọi người một câu trả lời chắc chắn." Mộc Thất hành lễ nói. Nàng phải dùng đỉnh Không Động luyện ra thuốc giải, như thế mới có thể cứu sống Hương Tuệ. Luyện đan trong thời gian gấp rút, sẽ làm thân thể nàng bị hao tổn, nhưng mà tình thế trước mắt khẩn cấp, đây là biện pháp duy nhất! "Được!" Hoàng Đế để xuống ly rượu nói: "Trăn Dương, ngươi đừng làm Trẫm thất vọng." Mộc Thất cảm giác có một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình chăm chú, nhất thời cả người run lên. Trong bữa tiệc, Sở Vân Mộ gọi một thị vệ là Nguyên Lẫm cải trang lại bên cạnh, nhỏ giọng phân phó một câu: "Sai những sát thủ tinh anh nhất của Thập Tam Sát bao vây cung điện." Hắn đã từng nói, là ai cũng không được tổn thương Tiểu Thất của hắn, đừng nói là Hoàng Đế Đại Lịch, cho dù là thần tiên tới, hắn gặp thần sát thần, ngộ phật sát thật. . . . . . Nếu chữa trị thất bại, Hoàng Đế giận lây sang nàng, hắn liền phái người bao vây toàn bộ nơi này, bảo đảm vạn nhất, hắn thích cảm giác, nắm toàn bộ mọi thứ trong tay