Y Phẩm Phong Hoa
Chương 79 : Độc tố dị thường
Trước ánh mắt kinh hãi của Âu Dương phu nhân, cô vê châm từng chút một vào huyệt xương sống của Âu Dương Hạo Hiên, cho đến khi kim châm vào hết, chỉ chừa lại một đoạn để kẹp.
Từng dòng linh lực chảy vào cơ thể qua tấm lưng của Hột Khê, nương theo dòng chảy của kinh mạch trên cơ thể cô truyền đến đầu ngón tay, sau đó chúng lại men theo đầu ngón tay đang kẹp lấy khoảng trống của kim châm truyền vào cơ thể Âu Dương Hạo Hiên.
Trong phút chốc, Hột Khê như được đặt phim chụp X-quang trong đầu, hình chiếu bên trong cơ thể và quỹ đạo chuyển động của kinh mạch trong cơ thể Âu Dương Hạo Hiên đều đang hiện lên vô cùng rõ ràng.
Thậm chí, mỗi một nơi linh lực chảy qua, ví như những chỗ bị tắc nghẽn hay kể cả những vết thương cực kỳ nhỏ cô cũng đều thấy rõ không thiếu một thứ gì. Dưới sự thúc đẩy của linh lực, kim châm ghim vào người Âu Dương Hạo Hiên đã dần dần dao động, chúng dường như đang cộng hưởng, bắt đầu chữa lành và phục hồi những kinh mạch bị đứt của Âu Dương Hạo Hiên.
"A a a…!" Âu Dương Hạo Hiên không kìm nén được thét lên đau đớn thảm thiết.
Âu Dương phu nhân sắc mặt trắng bệch, bà định bụng muốn xông qua đó xem thế nào nhưng đã bị Âu Dương Chí Hùng sắc mặt cũng trắng bệch kéo lại.
Ông hiểu rất rõ chuyện làm phiền thầy thuốc chữa bệnh có thể sẽ dẫn đến kết quả khiến toàn bộ công sức từ nãy đến giờ đổ sông đổ bể, đến khi ấy, Hạo Hiên thật sự xem như hết thuốc chữa.
Hột Khê đinh tai nhức óc trước tiếng hét của Âu Dương Hạo Hiên. Cô không chút chần chừ vơ lấy miếng vải bên cạnh, thẳng tay nhét vào miệng Âu Dương Hạo Hiên. Trong phòng lập tức chỉ còn nghe thấy tiếng rên rẩm trong cổ họng của Âu Dương Hạo Hiên và tiếng nức nở đè nén của Âu Dương phu nhân.
Đằng sau Hột Khê, Nam Cung Dục đang chống trên lưng cô cũng nhoẻn miệng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Hột Khê chẳng còn tâm trí để quan tâm phản ứng của người khác ra sao, lại chuyên chú kiểm tra kinh mạch của Âu Dương Hạo Hiên.
Men theo những kinh mạch bị đứt vỡ để chữa trị, linh khí chuyển động bình thường, chất độc trong kinh mạch bắt đầu chạy tán loạn với tốc độ cực nhanh.
Hiển nhiên chất độc ấy muốn phát tán sinh sôi, thế nhưng đan dược mà Hột Khê vừa cho Âu Dương Hạo Hiên uống chính là thuốc có tác dụng kìm hãm vi sinh vật sinh sôi. Suy cho cùng, thứ chất độc này có thể gia tăng vô hạn chính là bởi chúng đã không còn là dược phẩm đơn thuần nữa, mà đã trở thành một thể sinh vật đơn bào mang trong mình kịch độc chết người.
Linh lực của Hột Khê nhanh chóng rót vào đan điền của Âu Dương Hạo Hiên, vừa xâm nhập đã lập tức khiến da đầu cô tê rần, ngón tay kẹp kim châm thiếu chút nữa đã buông ra.
Khi linh lực truyền vào trong, cô phát hiện đan điền của Âu Dương Hạo Hiên như một nguồn độc, bề ngoài trông thì có vẻ bình thường không có điều khác lạ, nhưng bên trong thì đã bị độc tố đen ngòm bao phủ từ lâu. Chất độc này di chuyển bên trong, nó nhắm vào những nơi kinh mạch đan xen phức tạp, thẩm thấu từng chút một như đám sâu lúc nhúc bò lổm ngổm trong cơ thể của Âu Dương Hạo Hiên. Cảnh tượng này thật sự quá mức kỳ quái và hãi hùng.
Hột Khê không mảy may do dự mà nhanh nhẹn lấy thêm một vài kim châm khác, châm vào xung quanh đan điền, linh khí từ Nam Cung Dục không tiếc chảy vào trong kim châm một cách điên cuồng.
Rất nhanh sau độc tố đã ngừng khuếch tán, bắt đầu bị dồn nén ép sát vào kim châm, sau đó chen chúc di chuyển từng chút một men theo kim châm, mãi cho đến khi ra khỏi cơ thể mới thôi.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, kim châm cắm trên cơ thể Âu Dương Hạo Hiên bắt đầu nổi lên những hạt nước đen kịt chi chít.
Những giọt nước đen ngòm không rõ thành phần thế nào mang theo một mùi thối rữa nồng nặc, rõ ràng chỉ là một loại chất lỏng bình thường lại giống như vật thể sống, không ngừng ngọ nguậy.
Âu Dương Chí Hùng cùng Âu Dương phu nhân quan sát cảnh tượng kỳ quái này không rời mắt, cả hai mặt mũi xanh lét, cơ thể run rẩy không ngừng.
"Mau đem chúng…" Hột Khê còn chưa nói xong, Nam Cung Dục đã lấy ra một cái bình sứ, linh khí trào dâng, thứ chất lỏng đen kịt kia bị thu hết vào trong bình không chút phản kháng.
Quá trình tương tự diễn ra suốt hơn một canh giờ thì thứ chất lỏng đen ngòm mới không còn trào ra khỏi kim châm nữa, nét mặt đau khổ của Âu Dương Hạo Hiên lúc đầu cũng dần dần yên bình.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
63 chương
422 chương
17 chương
11 chương
10 chương