Y Phẩm Phong Hoa
Chương 76 : Trúng độc
Nói xong, cô không chút do dự bước thẳng ra ngoài.
Nam Cung Dục nhìn ánh mắt lấp lánh tự tin của cô, trong mắt lộ ra ý cười yêu chiều, vui vẻ nhìn ngắm.
Người phụ nữ của Nam Cung Dục phải có khí phách như vậy, cho dù là cầu xin người khác, cũng không được ăn nói khép nép, mà phải để kẻ đó ngoan ngoãn dâng đến tay mình.
Trông thấy Hột Khê sắp rời đi, Âu Dương Chí Hùng sốt hết cả ruột, ông liếc nhìn Minh Vương vẫn thản nhiên như không, lập tức hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Có nghe thấy mệnh lệnh của Hề thần y không hả, lập tức mở hết cửa sổ ra!"
"Lão gia!" Âu Dương phu nhân hét lên thất thanh.
Âu Dương Hạo Hiên trên giường nhắm nghiền mắt, cắn chặt răng theo bản năng, khuôn mặt hiện lên biểu cảm méo mó dữ tợn, chờ đợi sự đau đớn đến gần.
Gió nhè nhẹ thổi vào trong phòng cùng với ánh nắng ấm áp và luồng linh khí nồng đậm. Trong khoảnh khắc ấy, mùi thuốc nồng nặc và mùi ẩm mốc phảng phất như được gió thổi bay, ánh sáng xua tan đi bóng tối, làm cho cả căn phòng không còn âm u nặng nề như địa ngục trần gian nữa.
Âu Dương Hạo Hiên chần chừ mãi mới chậm rãi mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là ánh mặt trời ấm áp chói chang. Và dưới ánh nắng tung tăng nhảy múa kia, chính là vẻ đẹp thanh tú khôn tả của người thiếu niên trẻ tuổi.
Trên khuôn mặt ấy không có nụ cười ấm áp, chỉ có niềm tự tin lạnh lùng và ngạo mạn, nhưng lại khiến trái tim vốn chết lặng vì tuyệt vọng của Âu Dương Hạo Hiên không ngừng hân hoan quay cuồng.
"Hiên Nhi, con sao rồi? Có thấy đau ở đâu không con?" Âu Dương phu nhân nhào lên giường, khuôn mặt căng thẳng, không ngừng hỏi han hắn.
Mãi đến lúc này Âu Dương Hạo Hiên mới phản ứng lại, không đau đớn… vậy mà hắn không hề cảm thấy đau đớn chút nào cả. Thân thể hắn không bị co giật, cũng không nổi đốm đen, càng không có cảm giác đau đớn như lục phủ ngũ tạng bị nghiền nát.
Ánh mắt khiếp sợ của hắn rơi lên người Hột Khê, hắn mấp máy môi nhiều lần mới khàn khàn ra tiếng: "Cậu… cậu quả thật có thể chữa trị cho ta sao?"
Hột Khê khoanh tay trước ngực, thản nhiên đáp: "Chữa trị cái gì? Đứt kinh mạch sao? Không phải Âu Dương tướng quân tin tưởng bản lĩnh này của tôi nên mới mời tôi đến đây à?"
"Đúng! Đúng vậy!" Lúc này Âu Dương Chí Hùng mới phản ứng lại. Con trai bị gió thổi nắng chiếu vào người mà chẳng có phản ứng gì làm ông ta vui sướng đến nỗi òa khóc, hai mắt ướt đẫm lệ nhòa, "Hề thần y, xin cậu thi triển thủ pháp thần kỳ, cứu lấy con trai chúng tôi!"
Lúc này Âu Dương phu nhân mới có phản ứng, bà không còn bất kỳ hiềm nghi về y thuật của Hột Khê. Bà đột ngột quỳ rạp xuống đất, khóc nức nở cầu xin Hột Khê cứu con trai.
Hột Khê không mảy may tỏ ra sợ hãi hay bất an, mà chỉ ra hiệu cho Âu Dương phu nhân đứng lên mới đáp lời: "Quả thực tôi nắm chắc rằng tôi có thể nối liền kinh mạch đã bị đứt, nhưng vấn đề nghiêm trọng nhất của Âu Dương công tử không phải là đứt kinh mạch mà là cậu ấy đã bị trúng độc."
"Trúng độc?" Âu Dương Chí Hùng kinh hãi kêu lên, không tin nổi nói, "Chuyện này… chuyện này không thể nào! Chúng tôi đã mời vô số thầy thuốc chẩn đoán điều trị cho Hạo Hiên, chưa từng có thầy thuốc nào chẩn đoán Hạo Hiên có dấu hiệu trúng độc cả! Chẳng lẽ… chẳng lẽ gần đây có kẻ nào đã lẻn vào phủ Âu Dương hạ độc con trai tôi?"
Trên thế giới vốn có rất ít các loại độc dược có thể gây tổn thương cho tu sĩ, không chỉ giá cả đắt đỏ mà còn khó tìm. Rốt cuộc là kẻ nào thâm hiểm độc ác đến thế, Hạo Hiên đã ra nông nỗi này mà chúng vẫn không chịu buông tha.
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Âu Dương Chí Hùng đã trợn trừng như muốn nứt toác, cả người bùng nổ uy lực sắc bén, mạnh mẽ.
Hột Khê chỉ là người phàm, tu vi của Âu Dương Chí Hùng lại cao hơn cô rất nhiều, hiện giờ người ông ta tỏa ra áp lực, tuy không phải là nhắm vào cô nhưng vẫn khiến cho sắc mặt cô trắng bệch.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
63 chương
422 chương
17 chương
11 chương
10 chương