Y Phẩm Phong Hoa
Chương 239 : Không được làm mẹ ta bị thương
Editor: Nguyetmai
Tiểu Kim Long trốn trong áo Hột Khê vừa căng thẳng nhìn trộm phản ứng của Phụng Liên Ảnh vừa ấn móng vuốt của Đản Đản giống như xoa bóp.
Trông thấy Phụng Liên Ảnh tuy đầy vẻ không cam tâm nhưng vẫn cầm kiếm bước ra khỏi điện Tử Kim, Tiểu Kim Long thở ra một hơi dài, nở nụ cười đắc ý với Đản Đản, thì thầm: "Nhìn đi, ta đã nói ta có thể đối phó với ả người xấu này mà…"
Thế nhưng chưa đợi Tiểu Kim Long kịp nói xong, Đản Đản đột nhiên kêu lên kinh ngạc, bóng dáng màu hồng nhạt đột ngột căng phồng, bộc phát một luồng ánh sáng cực mạnh.
Một chốc sau bỗng nghe thấy tiếng "bịch" vang lên, cả hai đều bị một lực vô cùng lớn thổi bay ra ngoài, rơi mạnh xuống đất.
Đản Đản kêu lên đau khổ, cơ thể căng phồng ban đầu nhanh chóng thu nhỏ với tốc độ mắt thường có thể thấy, con heo con giống như bị mất hết nước, làn da mềm mại không còn vẻ căng bóng mà thay vào đó lại nhăn nheo giống như bị rút cạn nước.
"Đản Đản, ngươi không sao chứ?!" Tiểu Kim Long hoảng hốt kêu lên, khuôn mặt vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.
Con heo ngốc này lại vì bảo vệ nó mà…
"Hừ, ta còn tưởng là pháp lệnh của Tử Kim chân nhân thật, thì ra chẳng qua chỉ là hai con súc sinh xảo quyệt. Suýt chút nữa các ngươi đã qua mặt được ta!"
Tiểu Kim Long nghe vậy nổi giận đùng đùng nói: "Chủ nhân của ta đã bắt đầu nhận truyền thừa của điện Tử Kim rồi, vậy tức là cô ấy sắp sửa trở thành chủ nhân của bí cảnh này, là hậu bối của Tử Kim chân nhân nhất tộc. Nếu ngươi dám đả thương chủ nhân của ta, cẩn thận Tử Kim chân nhân tìm ngươi tính sổ!"
Phụng Liên Ảnh nghe thế bật cười ha hả: "Ngươi nói rằng đang bắt đầu tiếp nhận tức là vẫn chưa hoàn thành, chỉ cần bây giờ ta giết hắn thì hắn sẽ không phải là hậu nhân của Tử Kim nhất tộc, tất nhiên cũng chẳng có ai báo thù cho hắn cả. Huống chi ngươi thật sự cho rằng phái Lưu Ly sợ Tử Kim chân nhân sao?"
Nói đến đây, mặt mày cô ta đột nhiên trở nên dữ tợn, âm u nói: "Ta không có được truyền thừa thì đừng hòng kẻ nào có được."
Dứt lời, cô ta lách người một cái xông thẳng tới Hột Khê sát khí đằng đằng.
"Mẹ!" Đản Đản thét lớn, nó không suy nghĩ gì mà đã biến to lao đến ôm lấy Hột Khê, "Không cho phép ngươi làm mẹ ta bị thương!"
Kiếm khí của võ giả Kim Đan kỳ lợi hại, sắc lạnh đến nhường nào, chẳng qua Đản Đản chỉ là nguyên linh sơ sinh, làm sao có thể chống đỡ được.
Mũi kiếm đâm vào cơ thể, Đản Đản kêu lên thảm thiết, thê lương, trong phút chốc biến nhỏ rơi vào lòng Hột Khê, thổ huyết.
Làn da hồng phấn lúc ban đầu bây giờ đã biến thành màu xám ngoét nhăn nheo giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra vậy.
Nhưng một lát sau, Đản Đản lập tức biến to lên ôm chặt lấy Hột Khê mà bảo vệ.
Trong giọng nói hòa lẫn tiếng nức nở đầy sợ hãi, nhưng nó vẫn quật cường thề chết không hối hận: "Không được làm mẹ ta bị thương… Mẹ ơi, mẹ đừng sợ, Đản Đản nhất định sẽ bảo vệ mẹ!"
Phụng Liên Ảnh thu lại trường kiếm, nhìn con heo ôm chặt cứng Hột Khê từ cao nhìn xuống, cô ta khẽ cười một tiếng mỉa mai: "Ngươi dựa vào cái gì mà muốn cản ta? Đúng là kẻ si nói mộng, được, nếu ngươi đã muốn chết thì ta sẽ cho ngươi và chủ nhân ngươi chết chung!"
"Con heo ngốc nghếch, ngươi điên rồi, mau chạy đi! Ả là võ giả Kim Đan kỳ, sao ngươi có thể là đối thủ của ả, ngươi cứ như vậy thì sẽ chết đó!"
Đản Đản lắc đầu lia lịa, vừa quật cường lại cố chấp: "Mẹ là người mẹ tốt nhất trần đời, Đản Đản tuyệt đối sẽ không bỏ mặc mẹ mà bỏ chạy đâu… nếu ngươi sợ thì có thể đi một mình."
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
63 chương
422 chương
17 chương
11 chương
10 chương