Y Phẩm Phong Hoa
Chương 236 : Bản tính háu ăn
Editor: Nguyetmai
Tình cảnh thế này lại chẳng hề làm Hột Khê mảy may lo sợ, ngược lại còn vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ đầu Thanh Sa.
Trong phút chốc, xảy ra một việc khiến Phụng Liên Ảnh lẫn Tử Kim chân nhân há hốc mồm chính là con linh thú vừa mới tỏ ra hung hãn lúc nãy lại bất ngờ yên lặng, thậm chí còn mấp máy miệng, vẻ mặt hưởng thụ.
Tử Kim chân nhân vô cùng ngạc nhiên, sau đó lúc ông trông thấy lòng bàn tay Hột Khê ánh lên óng ánh lấp lánh, thì lập tức nở một nụ cười khổ.
Hóa ra là vậy! Con nhóc này vậy mà lại dùng phương pháp như thế để thuần phục Thanh Sa của ông. Con nhóc này quả thực… quá thông minh!
Lúc này Thanh Sa chẳng còn dáng vẻ hung hãn như lúc nãy nữa, ngược lại còn trông giống chó nhà thật sự, liên tục quấn quýt Hột Khê, bộ dạng vô cùng thân thiết.
Hột Khê vừa lật tay, lập tức trong lòng bàn tay lại có một mẩu bánh kem, tỏa ra linh khí và hương thơm ngào ngạt.
Đây không phải là bánh kem bình thường, mà do cô dùng nguyên liệu bánh kem sữa của kiếp trước chế tác thành, hòa với một ít ngọc dịch mỹ tửu của linh tuyền, tạo thành bánh kem.
Cô sớm đã biết rằng, khẩu vị của linh thú ở thế giới này chẳng khác con người là bao, hơn nữa rất nhiều linh thú thích đồ ngọt như mật ong.
Mặc dù cô không biết làm sao để thuần phục linh thú, nhưng bản tính háu ăn ở thế giới nào đều rất phổ biến.
Bánh kem mỹ tửu trong tay cô, cho dù là người có lý trí ví như Nam Cung Dục cũng khó mà chống cự, huống hồ là linh thú.
Quang cảnh rơi vào sự tĩnh mịch không tin nổi, Phụng Liên Ảnh nhìn cái đầu to đang cọ lấy Hột Khê của linh thú Thanh Sa, thật sự không dám tin vào mắt mình.
Cô ta dựa vào cái danh thuần thú sư, dùng đến bảo vật "Càn Khôn linh" mà sư phụ tặng cô ta vẫn không thuần phục được linh thú, vậy mà nó lại trở nên ngoan ngoãn đến thế dưới tay tên khốn Hề Nguyệt.
Sao như thế được! Tiện nhân này nhất định dùng thủ đoạn gian trá không thể thấy được nào đó! Nhất định là vậy!
Tử Kim chân nhân lại định thần trong tích tắc, khẽ mỉm cười: "Thắng thua vòng thi thứ ba đã phân, nhóc con, chúc mừng ngươi giành được truyền thừa Ma Ha của ta."
Cánh môi Hột Khê nhếch lên không rõ ý tứ, chỉ là chưa đợi cô cất lời, Phụng Liên Ảnh đã mất khống chế thét lên: "Không thể như vậy được! Tôi không tin hắn ta có thể thuần phục linh thú Thanh Sa, ngay cả thuần phục thú Kim Đan kỳ tôi đây còn không thuần phục được thú dữ, hắn ta chỉ là một thứ rác rưởi Luyện Khí kỳ cỏn con, sao có thể thuần phục chứ? Nhất định hắn ta đã dùng thủ đoạn không thấy được nào đó! Tử Kim chân nhân, người anh minh một đời, nhất định không được để hắn ta lừa phỉnh!"
Trong mắt Tử Kim chân nhân thoáng qua nét khinh thường, biểu cảm trên mặt lại không mảy may thay đổi, tựa hồ không để ý nói:
"Trong vòng thi thứ ba này, suy cho cùng ai dựa vào chính bản lĩnh của bản thân, ai gian trá, bản tôn đều trông thấy rõ ràng. Khi ngươi dùng Linh Sa đan để trốn tránh nỗi thống khổ đốt tâm luyện thể, bản tôn không hề can thiệp, vẫn để ngươi qua ải, ngươi có phải nghĩ rằng thực sự bản tôn không hề biết đến tiểu xảo của ngươi không?"
"Hai… hai chuyện đó không giống nhau!" Phụng Liên Ảnh thấp giọng hét lên, nhưng sau đó sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Tử Kim chân nhân nói không sai, cô ta có thể dùng chút thủ đoạn để qua ải, sao Hột Khê không thể? Chính cô ta cũng phải dựa vào xảo trá mới qua được ải, có tư cách gì mà chỉ trách Hột Khê?
Thế nhưng, phái Lưu Ly vì truyền thừa này đã chuẩn bị bao nhiêu năm nay, hao phí bao nhiêu là nhân lực tiền của? Thậm chí sư phụ còn lấy bảo bối mà người cất kĩ tặng cho cô ta, căn dặn hết lời nhất định phải giành được truyền thừa.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
63 chương
422 chương
17 chương
11 chương
10 chương