Y Phẩm Phong Hoa

Chương 227 : Nỗi đau đớn đốt tâm luyện thể

Editor: Nguyetmai Mặc dù không tắt nhưng ngọn lửa màu xanh lam rõ ràng đã yếu dần, trốn tránh ngọn lửa màu vàng kim kia, co rúc tránh né ở một bên, có vẻ như không dám tới gần. Trên mặt Phụng Liên Ảnh tràn đầy khiếp sợ, ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía Hột Khê càng thêm vặn vẹo phẫn nộ. Lam Băng Liệt Diễm của cô chính là linh hỏa ngũ phẩm, ngọn lửa bình thường cấp thấp đụng vào nó sẽ bị nó cắn nuốt không còn một mảnh. Nhưng linh hỏa của tên nhãi ranh này không những không tắt ngược lại còn đè ép ngọn lửa màu xanh lam của cô ta, chuyện này sao có thể chứ? Rốt cuộc linh hỏa của hắn có cấp bậc gì? Còn có ai giúp hắn thu phục linh hỏa lớn mạnh như vậy? Chẳng lẽ… là Dục ca ca sao? Đúng vậy, chắc chắn là Dục ca ca hỗ trợ, hắn chỉ là một tên nhãi nhép Luyện Khí kỳ, sao có thể có cơ duyên và bản lĩnh lớn vậy được? Nghĩ đến đây trong lòng Phụng Liên Ảnh liền dâng lên từng đợt sát khí mãnh liệt, gần như nhịn không được xúc động muốn ra tay tại chỗ. Có điều lúc này, Lam Băng Liệt Diễm trong lò luyện đan đã được thừa nhận, ngưng tụ thành một luồng khói xanh, bắn thẳng vào mi tâm Phụng Liên Ảnh. Phụng Liên Ảnh hít sâu mấy hơi, khó khăn lắm mới đè nén sát khí trong lòng xuống, ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, bắt đầu tiếp nhận khảo nghiệm. Vừa tiến vào không gian truyền thừa, Phụng Liên Ảnh liền thấy Hột Khê ngồi xếp bằng ở nơi xa. Lúc này trên trán Hột Khê đã thấm đẫm một lớp mồ hôi, môi run nhè nhẹ, đôi môi vốn trơn bóng đỏ tươi cũng trở nên khô nứt không có huyết sắc, hiển nhiên là đang đón nhận cơn đau đớn dữ dội. Trong hư không, bóng hình của Tử Kim chân nhân cũng xuất hiện, hơn nữa còn báo cho Phụng Liên Ảnh cách tiếp thu khảo nghiệm. Phụng Liên Ảnh đầy tự tin gật đầu, bóng dáng của Tử Kim chân nhân rất nhanh liền biến mất, một luồng linh lực lạnh lẽo bao vây cô ta. Trong phút chốc, sắc mặt Phụng Liên Ảnh biến đổi, kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết. Đau… đau quá! Xương cốt kinh mạch toàn thân giống như bị xé rách, loại đau đớn này không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Phụng Liên Ảnh từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, luôn luôn được gọi là thiên tài, luôn được mọi người tán thưởng và lấy lòng, làm sao có khả năng chịu đựng đau đớn đến vậy? Chẳng lẽ cái tên nhãi ranh Hề Nguyệt ngồi đối diện kia vẫn luôn chịu đựng giày vò như vậy sao? Sao có thể chứ? Loại đau đớn này sao có thể gọi là khảo nghiệm, căn bản là muốn giết người mà? Một Kim Đan kỳ như cô ta còn chịu không nổi, một Luyện Khí kỳ hèn mọn sao có thể chịu đựng được? Tên thiếu niên đáng ghét này nhất định sẽ chết ở trong không gian truyền thừa. Khóe miệng Phụng Liên Ảnh cong lên thành nụ cười lạnh lẽo tàn ác, móc một viên đan dược từ trong ngực bỏ vào trong miệng. Đau đớn toàn thân nhanh chóng biến mất không tăm hơi, trên mặt Phụng Liên Ảnh đầy vẻ đắc ý, khẽ cười: "May mà sư phụ đã sớm chuẩn bị trước, nuốt viên "Linh Sa đan" này vào ta sẽ không cần thừa nhận đau đớn tê tâm liệt phế nữa, đương nhiên cũng có thể nhẹ nhàng vượt qua khảo nghiệm." Còn về tên nhãi ranh Hề Nguyệt này, tu vi cũng chỉ mới ở Luyện Khí kỳ, sao có thể chịu đựng được chứ? Nhìn dáng vẻ đau đớn hiện giờ của hắn, chỉ sợ sắp chống đỡ không nổi nữa, đến lúc đó, truyền thừa còn không phải là của cô ta sao? Phụng Liên Ảnh cười lạnh một tiếng, bắt đầu nhắm mắt ngồi thiền, nhẹ nhàng chờ đợi khảo nghiệm kết thúc. Còn Hột Khê lúc này lại rơi vào thống khổ như địa ngục vô biên. Mỗi một kinh mạch, mỗi một khớp xương, thậm chí mỗi một giọt máu của cô đều giống như bị lửa đốt, lại giống như bị đóng băng. Thân thể của cô giống như bị vô số con kiến gặm cắn, khiến cô đau đớn muốn kêu gào, muốn cắt thịt ra, giảm bớt loại đau đớn này. Nhưng mà, cho dù thân thể đau đớn khủng khiếp, nhưng trong đầu cô luôn tỉnh táo, không ngừng nhắc nhở bản thân phải kiên trì, phải trở nên mạnh hơn!