Y Phẩm Phong Hoa

Chương 222 : Tâm điển Ma Ha

Editor: Nguyetmai Ngữ điệu của Tiểu Kim Long từ trước đến nay luôn cao ngạo khiến người khác phải điên tiết thì giờ đây đã trở nên thập phần nghiêm nghị, giọng nói âm trầm truyền vào tai Hột Khê: "Bây giờ não bộ của chủ nhân đã được đóng dấu thần thức của vị chủ nhân tiền nhiệm, cổng khảo nghiệm đã chính thức được mở ra. Nhớ kỹ, một khi đã tiếp nhận khảo nghiệm, bắt buộc phải tập trung trí óc, không được phân tâm, cũng không được ngừng lại, một khi khảo nghiệm bị ngắt đoạn, sẽ bị phản phệ vô cùng khủng khiếp, nhẹ thì tu vi cạn kiệt, nặng chính là mất mạng. Nghe rõ chưa?" Hột Khê khẽ gật đầu, sau đó liền loại bỏ hết thảy những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, nhắm hai mắt, vào tư thế ngồi thiền tu luyện. Còn làn khói mỏng lượn lờ khắp người cô thì đang dần dần tích tụ lại, lặng lẽ biến mất, dường như đã hoàn toàn dung hòa làm một với cơ thể của cô. Hột Khê chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc thật ngắn ngủi ấy, dường như có một luồng sức mạnh thần kỳ nào đó đã nhập vào cơ thể cô, toàn thân cô tựa như bị đưa đến một thế giới hư không. Linh lực trong cơ thể không bị kìm hãm bắt đầu vận chuyển nhanh như chớp, không gian trữ linh lực của đan điền cũng dần dần bành trướng, tu vi mức Trúc Cơ kỳ chính cô đã đạt được ngay từ đầu giờ đây lại đang chậm rãi leo thang. Trong lòng Hột Khê mừng thầm, cô không thể ngờ, truyền thừa điện Tử Kim này lại còn có thể nâng cao tu vi của cô nữa. Chẳng lẽ người truyền đi truyền thừa này không chỉ đơn giản là một người luyện đan? Thế nhưng vào khoảnh khắc kế tiếp, sắc mặt Hột Khê đã đột ngột biến sắc. Một cơn đau đớn dữ dội bỗng phát ra từ lồng ngực cô, sau đó nhanh chóng lan ra khắp toàn thân, nó giống như có kẻ nào đó đang dùng dao cắt đứt hết toàn bộ kinh mạch trên người cô, tựa như có hàng triệu con kiến nhỏ đang bò lổm ngổm rồi cắn nuốt gặm nhấm từng khớp xương của cô, sự đau đớn đó căn bản không phải một người bình thường có thể chịu đựng được. "Ưm…" Trong miệng Hột Khê phát ra một tiếng rên khe khẽ, cô muốn ngừng tư thế ngồi tọa này, muốn kiểm tra xem đã có chuyện gì xảy ra với cơ thể của mình. Vào chính lúc này, một giọng nói trầm thấp cuốn hút bất thình lình vang lên bên tai cô: "Muốn tu tập Ma Ha tâm điển thì không thể thiếu tinh thần, ý chí, thiên phú. Nhóc con, thiên phú của ngươi thì không tồi, nhưng vẫn chưa đủ đâu. Muốn kế thừa Ma Ha tâm điển của ta, trước hết phải vượt qua khảo nghiệm đốt tâm thực cốt, rèn thân luyện phách thì mới có đủ tư cách để nhập môn." Đốt tâm thực cốt? Rèn thân luyện phách? Hột Khê cố nhịn cơn đau đớn dữ dội, ngước mắt lên nhìn, giữa mơ màng cô nhìn thấy một bóng hình cao ráo của một người đàn ông, khuôn mặt thế nào thì cô không tài nào nhìn rõ được, nhưng toàn thân người đó lại toát lên hơi thở thần tiên nồng đậm, khiến người khác phải buông bỏ cảnh giác, mà phủ phục quỳ bái. Hột Khê miễn cưỡng tập trung tâm trí nhìn y, "Ngươi chính là chủ nhân của bí cảnh này?" Người đàn ông khẽ mỉm cười, gật đầu đáp: "Ta chỉ là một thần thức của Tử Kim chân nhân mà thôi, ta hoàn toàn không phải bản tôn. Nhóc con này, sự thống khổ của đốt tâm rèn thân, ngươi cũng vừa nếm trải xong rồi, nhưng đấy mới chỉ là một phần nhỏ mà thôi, sự thống khổ thực sự, ngươi không tài nào có thể tưởng tượng được đâu. Nếu ngay giờ phút này ngươi nguyện ý rút lui, ta có thể dừng quá trình truyền thừa này cho ngươi, ngươi sẽ không phải chịu bất kỳ tổn thương nào cả." Hột Khê nhíu mày, không đáp lời. Người đàn ông thở dài đáp: "Đau khổ mà đốt tâm rèn thân mang đến, người bình thường tuyệt đối không thể chịu đựng được, tu vi của ngươi chỉ mới là Trúc Cơ kỳ, đương nhiên càng không thể vượt qua. Đấy cũng chính là nguyên nhân vì sao ta đã đưa cấm chế vào tầng trong của bí cảnh, chỉ thiết lập cho Kim Đan kỳ trở lên thôi. Nếu như ngươi chọn bỏ cuộc, sẽ không có bất kỳ tổn hại nào xảy ra với ngươi cả, nhưng một khi khảo nghiệm đã bắt đầu, nếu ngươi không thể vượt qua, khi đó ngươi sẽ cầm chắc cái chết." Người bình thường tuyệt đối không thể chịu đựng được ư? Hột Khê cô đây là người bình thường à? Nhớ lại lần đầu tiên khi cô tham gia rèn luyện ở tổ chức, cô đã bị khóa trong một cái lồng, không ăn không uống suốt ba ngày ba đêm, tranh đấu với đồng bạn, vật lộn với dã thú, lúc được ra ngoài, không có một tấc da nào trên cơ thể cô là được nguyên vẹn lành lặn.