Y Phẩm Phong Hoa

Chương 219 : Truyền thừa

Editor: Nguyetmai "Ta làm sao ư?" Tiểu Kim Long tức đến nỗi cả người cứ quay qua quay lại, "Ta đã nói rồi ta là Kim Long cao quý, không tin chủ nhân nhìn thử đi." Nói rồi Tiểu Kim Long bèn phun ra một tia sáng vàng mong manh, phản chiếu chùm sáng trên tấm gương phía trước. Trong phút chốc chiếc gương bị phủ bởi những tia sáng bắt đầu dập dờn di chuyển, sau đó hiện lên một hoang mạc. Trong hoang mạc đó có rất nhiều các võ giả đang la hét, tháo chạy, đằng sau bọn họ nhiều chi chít những con kiến lửa khổng lồ đang nối đuôi nhau đuổi theo. Trong số đó có kẻ chậm chân bị kiến lửa tóm được, trong nháy mắt đã bị chúng rỉa sạch da thịt, biến thành một khúc xương trắng. "Đây là…" Tiểu Kim Long đắc ý: "Chủ nhân trước đây của bản tôn là một cường giả lợi hại vô cùng, ngài ấy đã tạo ra vô số không gian bên trong bí cảnh này. Mỗi một không gian đều là một vòng khảo nghiệm đặc biệt, càng vào sâu trong bí cảnh, cuộc khảo nghiệm lại càng khốc liệt, hà khắc, tuy nhiên bảo vật cất giấu bên trong không gian cũng sẽ càng lúc càng nhiều. Giống như đám người này, thực lực rõ mười mươi không đủ nên khi bước vào không gian tầng thứ ba thì đã bị lòng tham che mờ con mắt, kết cục cuối cùng đương nhiên chỉ có đường chết!" Tiểu Kim Long lại phun ra một số chùm sáng vàng khác để cho Hột Khê nhìn thấy những hình ảnh không gian khác nhau. Những không gian này làm người ta có cảm giác giống như là phó bản trong game vậy, có hoang mạc, có rừng rậm và có cả sông băng. Mỗi một bản đồ đều nguy hiểm trùng trùng, mỗi lúc lại có võ giả chết vì tai nạn ập đến, trong số những võ giả này thậm chí còn có cao thủ Ngưng Mạch kỳ đại viên mãn. Lòng Hột Khê nổi lên những nghi hoặc, tại sao những quang cảnh mà cô trải qua lại không giống với những người này? Mặc dù cô cũng chạm mặt với trăn vàng khổng lồ, nhưng khu rừng cô đi rõ ràng không nguy hiểm bằng những khảo nghiệm ở trong gương. Tiểu Kim Long dường như nhìn thấu tâm tư cô, nó lắc đầu vẫy đuôi: "Vì chủ nhân đã trực tiếp bước qua cánh cổng của Phong Long Vực, tiến vào tầng trung tâm của bí cảnh nên hiển nhiên không cần vượt qua những khảo nghiệm này chứ sao!" Dứt lời, nó bắt đầu tỏ vẻ đắc ý nói: "Hi hi, thấy thế nào, bí cảnh này có lợi hại không?" Hột Khê vuốt cằm: "Ngươi nói bí cảnh này đều là của ngươi sao?" "Tất nhiên!" Tiểu Kim Long vẫy vẫy đuôi càng thêm đắc ý. "Vậy ngươi có thể lấy hết đống bảo bối trong đó đem đến cho ta không?" Tiểu Kim Long bỗng sững người, chụm hai móng vuốt vào nhau: "Chuyện đó thì… chuyện đó… tạm thời không được! Chủ nhân cũ nói rằng ông ấy để lại tất cả bảo vật trong bí cảnh cho những người có duyên với chúng trên khắp đại lục Mịch La, cho dù là người có khế ước với ta đi nữa, nếu muốn lấy những bảo vật đó thì đều phải vượt qua khảo nghiệm." Thấy Hột Khê lộ vẻ khinh khi, bỗng chốc Tiểu Kim Long cảm thấy tôn nghiêm của mình chịu tổn thương, nó lập tức hét lên: "Nhưng ta biết bảo vật quý hiếm nhất đang ở đâu, ta có thể dẫn chủ nhân đi!" Hột Khê đáp: "Ồ, bảo vật lớn nhất trong bí cảnh là gì?" "Đương nhiên là ta rồi!" Tiểu Kim Long không chút khiêm tốn vỗ ngực. Bị Hột Khê nhìn với vẻ khinh khi, Tiểu Kim Long uất ức chụm móng vuốt sau mới nói: "Vốn dĩ ta chính là thứ hữu dụng nhất mà… được rồi, được rồi, ngoài ta ra thì bảo vật lớn nhất chắc chắn là truyền thừa của chủ nhân! Đó là "thần sư" đặc biệt để lại, trên khắp đại lục Mịch La cũng chỉ có một mà thôi!" "Truyền thừa? Loại truyền thừa như thế nào?" Hột Khê đang định dò hỏi thì Tiểu Kim Long đột ngột kêu lêu kinh ngạc: "Ế, có người vào được tầng bên trong của bí cảnh rồi, chắc chắn là muốn cướp truyền thừa đây. Nhanh lên! Bây giờ chúng ta phải lập tức đến điện Tử Kim!"