Y Phẩm Phong Hoa

Chương 212 : Mở khóa bí cảnh

Editor: Nguyetmai Lợi ích á? Lợi ích ở đây là đưa mình đến cái chỗ quái quỷ này à? Hột Khê đáp lại với giọng khó chịu: "Rốt cuộc thì chỗ này là chỗ nào? Lão mang tôi tới nơi quái quỷ này để làm gì kia chứ?" "Ha ha ha, con nhóc không biết tốt xấu này! Không nhìn thấy đám võ giả đang chờ đợi bên ngoài núi Thương đông nghìn nghịt luôn à? Bọn chúng làm vậy đều là vì muốn đến chỗ này hết đấy." Lão già cười to: "Đằng sau cánh cổng này chính là bí cảnh Phong Long mà người người theo đuổi, quà ra mắt lão tặng cho ngươi quá tuyệt đúng không? Đi đi, mau đi vào trong đó tìm kiếm cơ duyên của mình đi nào." "Bí cảnh Phong Long?" Hột Khê kinh ngạc, "Lão già thối kia, không phải tôi đã nói là tôi không muốn vào bí cảnh sao? Ê này! Này…!" Âm thanh trong đầu đã tắt ngúm, chỉ còn lại tiếng khóc lóc nức nở của Đản Đản văng vẳng bên tai. Hột Khê bĩu môi, quay ra sau nhìn con đường tối om chẳng thấy đích, chỉ đành từ bỏ cách lùi bước, xoay người ra sức đẩy cánh cửa sắt. Hột Khê cứ nghĩ rằng chỉ dựa vào sức mình không thôi thì tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ đẩy được cánh cửa nặng nề tựa núi này, thế nhưng ai ngờ, tay cô chỉ vừa mới chạm lên những hoa văn khắc lên cửa, thì tầm mắt cô bỗng trở nên chói lòa rực rỡ. Trong chốc lát cánh cổng bám bụi tầm thường giống như có một nguồn điện chạy qua, toàn bộ hoa văn trên cổng vàng rực kiêu sa, nhất thời chiếu rọi con đường chật hẹp kia trở nên sáng ngời như ban ngày. Đản Đản lấy móng heo tí hon của mình che lấy đôi mắt, nằm sấp trên vai của Hột Khê kêu to, "Mẹ, mẹ con mình đi vào Quỷ Quan Môn rồi ạ? Không biết bên trong đó có nhiều quỷ không hả mẹ?" Hột Khê chẳng thèm để ý đến nhóc ta. Sau khi ánh sáng dịu đi, cánh cổng vốn đóng chặt bỗng từ từ mở ra, phát ra âm thanh cót két. Ở chính giữa cánh cổng mở ra một khe hở chỉ đủ cho một người đi vào. Lần này, Hột Khê không chút chần chừ, sải bước đi vào bên trong cánh cổng lớn. ... Hột Khê đi vào con đường bí mật mà không hề hay biết rằng, khoảnh khắc cánh cửa kia mở ra, núi Thương vốn tĩnh lặng đột nhiên nổ ra một tiếng ầm vang dữ dội, ngay sau đó toàn bộ ngọn núi không ngừng rung chuyển. Vô số đất cát vụn vỡ lăn từ trên cao xuống, chim thú ùa ra thoát thân như vỡ tổ, phía Tây ngọn núi vốn xác xơ đìu hiu thì giờ đây lại bùng phát ra những tia sáng chói lòa cao hàng vạn trượng. Chưa hết, cùng với cơn rung chấn liên tục ở núi Thương, những tia sáng kia vẫn không ngừng khuếch tán, cho đến khi nó đã hoàn toàn bao trùm cả núi Thương. Dưới chân núi Thương, những võ giả ban đầu vẫn đang tĩnh tọa chờ đợi giờ lại nhao nhao như ong vỡ tổ, xôn xao đứng dậy chạy đi xem xét. Bọn họ thấy ở trung tâm núi Thương đang phát ra những tia sáng cao vút, khi ấy một cánh cổng hình vòm màu vàng nhạt chậm rãi ngoi lên. Đỉnh chóp của cổng vòm cao chọc trời, xuyên thủng cả màn mây. Cánh cổng nổi bật như vậy, vĩ đại như vậy, đến nỗi khiến cho những người xung quanh cách đó hàng trăm cây số vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng sự tồn tại của nó. "Chuyện gì xảy ra vậy?" Võ giả chờ dưới núi Thương không một ai là không tỏ ra kinh ngạc, "Vì sao cánh cổng Vô Không lại dâng lên vào lúc này chứ?" "Bí cảnh… bí cảnh mở ra rồi!" Có người bất ngờ hét toáng lên, "Hãy mau đi thông báo với các trưởng lão trong môn phái, bí cảnh đã mở ra rồi!" Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cả khu vực dưới chân núi Thương đã trở nên vô cùng sôi nổi, náo nhiệt. ... Hoàng cung thành Yên Kinh, ngai vàng tối cao của đế vương cũng phải lay động trước sự rung chuyển dữ dội của mặt đất. Trên ngai vàng, một người đàn ông trung niên bỗng đứng phắt dậy, hai mắt ngập tràn kinh hoàng nhìn về những tia sáng vàng kim chói lọi giữa không trung xa xăm, "Người đâu! Người đâu rồi! Đã xảy ra chuyện gì vậy?!" "Bẩm Hoàng thượng, là núi Thương, núi Thương xảy ra động đất, cổng Vô Không đã nổi lên rồi ạ!" Núi Thương? Cổng Vô Không? Vậy há chẳng phải nghĩa là bí cảnh đã mở rồi ư? Nhưng mà, không phải vẫn chưa tới lúc hay sao? Sắc mặt của Thượng Quan Văn thay đổi liên tục, rất lâu sau ông mới thấp giọng ra lệnh: "Lập tức phái người tiến vào bí cảnh, nhất định phải lấy món bảo vật bên trong đó cho bằng được. Cho dù các ngươi không lấy được, cũng tuyệt đối không được để kẻ khác chiếm mất, nghe rõ chưa?" "Tuân lệnh, Hoàng thượng!"