Y Phẩm Phong Hoa

Chương 207 : Lên núi Thương

Editor: Nguyetmai Trương Tam đứng ngây ra đó, bên tai vang lên tiếng thương lượng niềm nở của Phó viện trưởng dược viện mà chỉ cảm thấy mơ mơ hồ hồ, như thể đang bước trên mây. Rốt cuộc tiểu thư của hắn là một thiên tài khủng khiếp đến nhường nào! Một khi đan dược này được bán ra ngoài, sách giám định thuộc tính này truyền đi, liệu có bị chúng võ giả cấp thấp khắp nước Kim Lăng quấy nhiễu đến long trời lở đất mất không? Mà lúc này, người đang được Trương Tam nhắc tới chính là Hột Khê đang đứng trên một gò đất ở phía Đông núi Thương, trông xa xa về đỉnh núi Thương sương khói màu đen lượn lờ, rơi vào trầm tư. Về ngọn núi Thương này, cô đã nghiên cứu mấy quyển sách cổ của đại lục Mịch La. Tương truyền hơn một ngàn năm trước, núi Thương cũng từng bừng bừng sức sống, nhưng chỉ qua một đêm, mọi sự sống trên núi Thương lại đột ngột tuyệt diệt toàn bộ. Hơn nữa, từ đó đến nay, võ giả có mưu đồ tiến sâu vào núi Thương đều một đi không trở lại, ngay cả hài cốt cũng không tìm thấy. Dần dà, trên đỉnh núi Thương bắt đầu vắng bóng cây thần, không còn cả thú hoang, chỉ có một vài ma thú hắc ám dũng mãnh thi thoảng ẩn hiện, nơi này cũng bị đồn thổi là vùng đất chẳng lành. Có người bảo rằng núi Thương bị nguyền rủa, tất cả những ai sống gần núi Thương đều bị nguyền rủa gặp phải tai ương, cuối cùng chết oan chết uổng. Đương nhiên Hột Khê chẳng tin mấy lời nguyền rủa, nhưng núi Thương rõ ràng chẳng có bất kỳ dao động linh lực nào này thực sự mang đến cho cô một loại cảm giác kỳ dị. Kỳ dị nhất là cô thường có ảo giác, dường như trong núi Thương có thứ gì đó đang âm thầm vẫy gọi cô, hơn nữa dần dà cảm giác vẫy gọi này càng ngày càng mãnh liệt. Nhớ lại khoảng thời gian trước, trên núi Thương đột nhiên rơi xuống sức mạnh của thú hoang, Hột Khê chau mày, lúc đó may mà có Tiểu Li chống đỡ, người trong biệt viện mới tai qua nạn khỏi, nhưng nếu lại xảy ra lần nữa, mọi người rất có thể sẽ gặp hiểm nguy. Cô liếc nhìn bọn Hề Giáp đang luyện tập trong khe núi, lại liếc sang biệt viện khói bếp bốc lên lượn lờ, đột nhiên thấp giọng nói: "Đản Đản, chúng ta vào trong núi Thương xem thử đi." Đản Đản vui mừng nhảy nhót bên cạnh nghe thế lập tức thích thú nói: "Vâng ạ! Vâng ạ! Đản Đản rất thích đi mạo hiểm với mẹ!" Những chuyện xảy ra ở phụ cận núi Thương dạo gần đây khiến Hột Khê dâng lên cảnh giác. Núi Thương hiện nay không hề an toàn và yên bình như trong tưởng tượng, ngược lại rất có thể đã trở thành nơi chém giết cho các thế lực lớn tranh giành bí cảnh. Mặc dù cô rất yêu thích biệt viện này, nhưng suy cho cùng con người vẫn quan trọng hơn đồ vật, cô phải điều tra thật kĩ phía Đông núi Thương một phen, nếu như không thích hợp thì còn có thể mau chóng đổi nơi ở. Hột Khê chỉ dẫn theo một mình Đản Đản, cũng chẳng báo cho mấy người Trần ma ma, chỉ để lại lời nhắn cho Tiểu Li rồi tiến vào núi Thương. Theo như tính toán của cô, bản thân chỉ định điều tra phía Đông núi Thương một phen, nhất định chẳng mất nhiều thời gian, cùng lắm là ba ngày có thể đi ra rồi. Hột Khê nhìn từ đằng xa, núi Thương sương đen lượn lờ thế kia nhất định tràn ngập hơi thở âm u quỷ quái. Nhưng khi tiến vào bên trong mới phát hiện, nơi này có không ít thực vật xanh mướt, mặc dù không có cây thần cũng không có linh khí, nhưng không khí vẫn tươi mát trong lành. Thậm chí dọc đường đi còn mọc không ít các loài hoa dại, tỏa ra hương thơm ngào ngạt khiến lòng người vui vẻ khoan khoái. Đản Đản bị nhốt trong không gian và biệt viện lâu ngày, hiện tại vào trong núi Thương vừa thoáng đãng vừa lạ kỳ thì giống hệt ngựa hoang đứt cương, nhảy nhót khắp nơi. Hột Khê cũng chẳng lo cho an nguy của Đản Đản, hai người họ có khế ước tương liên, nếu như Đản Đản gặp nguy hiểm thì cô tự động có thể đến trong tích tắc. Có điều, Đản Đản phấn khởi chưa chạy được bao xa thì cái chân ngắn kia đã run lẩy bẩy chạy về.